Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ
Chương 296
Cố Kiến Sơn: “Bàn ghế bày ở bên ngoài có thể đơn giản một chút, người đọc sách không câu nệ làm cái gì, chỉ cần một chỗ ăn cơm là được rồi.”
Khương Đường gật đầu: “Vậy cứ quyết định như vậy đi.”
Nàng bảo Ngưng Duyệt đi làm. Có nha hoàn cũng có lợi, cái gì cũng không cần mình phải tự mình ra tay, chỉ cần phân phó, người phía dưới đương nhiên sẽ làm thỏa đáng.
Khương Đường mỗi tháng còn để dành ra năm lượng bạc, nhờ người đánh thành bạc hình hạt dưa hình đậu phộng, xem như tiền thưởng, ai làm tốt thì cho người đó.
Khương Đường cười: “Chờ ta kiếm tiền, đây là cái đầu tiên của Thịnh Kinh đấy.”
Cố Kiến Sơn nhìn Khương Đường cười, chính mình cũng nhịn không được nở nụ cười: “Vậy ta sẽ chờ xem, chuyện hoa cỏ cứ để Xuân Đài phụ trách. Hắn có thể tìm được chỗ nào có giá rẻ nhất phù hợp nhất, còn nếu có chuyện khác thì cứ trực tiếp nói với ta.”
Xuân Đài ở Hầu phủ mười mấy năm cũng không phải uổng phí.
Cố Kiến Sơn lần này trở về chỉ thuần túy là bởi vì tham dự đại điển đăng cơ của tân hoàng. Chuyện quân doanh Kinh Bắc không phải việc của hắn, hắn càng không thể nhúng tay vào, đương nhiên liền nhàn rỗi.
Khương Đường ngẩng đầu hỏi: “Đã nói khi nào đi chưa?”
Hôm qua nàng không hỏi, đúng lúc tình nồng ý mật, Khương Đường không muốn nhắc tới cái chuyện mất hứng này.
Nhưng Cố Kiến Sơn trở về không chỉ có nghĩa là trở về mà còn có nghĩa là sắp rời đi, dù sao cũng phải đi, không phải không nói thì sẽ không đi nữa.
Cố Kiến Sơn nói: “Cuối tháng.”
Trong lòng Khương Đường thoáng cái lại sáng sủa. Hôm nay mới là mười bốn, còn nửa tháng nữa, chuyện rời đi cứ chờ rời đi đã rồi nói sau, còn hiện tại vẫn là cao hứng: “Vậy buổi chiều chúng ta đi thư viện xem một chút, sau đó buổi tối đi ăn ở bên ngoài.”
Gia yến chuẩn bị cho Cố Kiến Sơn sắp xếp làm vào buổi trưa, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cũng không có nhiều quy củ như vậy.
Cố Kiến Sơn vốn định buổi chiều ngủ một giấc, ở trong phòng với Khương Đường không đi đâu cả. Nhưng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nàng liền biết thật ra nàng thích ra bên ngoài.
Lúc hắn không ở đây, một mình Khương Đường ở trong nhà còn chưa đủ sao, ở nhà ăn cơm cũng có lúc chán ghét, chẳng lẽ hắn trở về cũng phải ở nhà? Loại chuyện này tuy tốt, nhưng ngày sau còn dài, cũng không cần phải buồn bực, Cố Kiến Sơn nói: “Được, mấy ngày nay cứ ra ngoài dạo chơi nhiều hơn, không ở nhà nữa.”
Thịnh Kinh có không ít địa điểm để du ngoạn, ví dụ như Bích Thủy Hồ, Hiện Ương Hồ, Vạn Tượng Sơn, Phổ Đà Tự... Tất cả đều là những cảnh sắc nổi tiếng gần xa.
Mấy nơi này Khương Đường đều đã từng đi qua, nàng không muốn đi lại một lần nữa. Nàng nghĩ đến những chuyện mà trước kia nàng chưa từng làm: “Hay là chàng dạy ta cưỡi ngựa đi, ta còn không biết cưỡi ngựa.”
Biết cưỡi ngựa rồi đi đâu cũng tiện, hơn nữa nàng nhìn thấy dáng vẻ Cố Kiến Sơn cưỡi ngựa, trong lòng liền có chút khao khát, hy vọng mình cưỡi ngựa cũng là bộ dáng kia.
Cố Kiến Sơn biết nghe lời phải, đồng ý với nàng.
Buổi trưa gia yến, nhưng trong phủ chỉ có nàng và Cố Kiến Sơn hai người ăn, chẳng qua cũng chỉ có thêm mấy món ăn tinh xảo, một bình rượu, còn những thứ khác chẳng khác gì ngày thường.
Khương Đường cũng uống hai chén, sau khi uống xong say khướt, muốn ngủ một giấc rồi mới ra ngoài. Nhưng hai người ở cùng một chỗ cộng thêm hơi rượu, lại náo loạn cả buổi chiều, thẳng đến chạng vạng mới ra cửa.
Khương Đường dẫn Cố Kiến Sơn đến tiệm cơm nhỏ ăn cơm, hai người vây quanh một cái bếp lò nhỏ ngồi ăn.
Nhà này bán lẩu cá, nước dùng sôi sùng sục tỏa hương thơm lừng, đầu bếp tay nghề cao, những lát cá cắt ra có thể nhìn xuyên qua được, hương vị thơm ngon, từ cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.
Ở chỗ này có thể ăn cá hấp, cá hầm dưa chua, canh đầu cá. Tiệm lẩu này mới mở cách đây không lâu, nhưng cũng chỉ làm món lẩu cá chứ không nghĩ đến chuyện làm lẩu nấm hay lẩu mỡ bò, việc buôn bán cũng tốt đến mức ngay cả Khương Đường cũng bội phục.
Nàng đã muốn tới đây ăn từ lâu rồi, nhưng người tới ăn cơm đều có đôi có cặp, một mình nàng tới đó cũng ngại. Lục Cẩm Dao thời gian này lại bận rộn, An Dương chuẩn bị đính hôn, khó khăn lắm mới chờ được Cố Kiến Sơn trở về, đương nhiên phải đến ăn một bữa.
Lẩu ở đây không có nước cốt, chỉ có nước dùng. Cố Kiến Sơn hai tay bận gỡ xương cá, lại gắp thịt cá, chỉ có miệng rảnh rỗi nói chuyện với Khương Đường.
Khương Đường thỉnh thoảng gắp cho Cố Kiến Sơn một miếng. Hai người vây quanh một cái bàn nhỏ, nhìn nước trong nồi sôi ùng ục, Cố Kiến Sơn còn chưa ăn được mấy miếng: “Chàng cũng đừng mải gắp cho ta như thế, chàng ăn đi.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Ta cũng đang ăn mà, nàng không thấy đấy thôi.”
Khương Đường đột nhiên nhớ tới ngày đó tiệm lẩu khai trương, Cố Tiêu và Trạng Nguyên lang cũng là như vậy, nàng cười cười: “Còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa, mấy ngày nay chàng được ở nhà ta sẽ dẫn chàng đi ăn thử.”
Cố Kiến Sơn nhất thời không lên tiếng, lại cảm thấy áy náy trong lòng, trong mắt cũng mang theo vài phần hổ thẹn: “Được.”
Khương Đường nói: “Tây Bắc bên kia có được náo nhiệt như thế này không, có nhiều người không?”
Hiện giờ Tây Bắc thái bình, triều đình cố ý phát triển Tây Bắc, nhưng nơi đó rất ít người.
Làm việc lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, lại chẳng có tiền, có ai mà muốn đến một nơi như vậy chứ.
Ngay cả thương nhân cũng hiếm khi đi qua đó.
Có lẽ hai nước phải tăng cường trao đổi giao thương thì về sau mới có thể có nhiều thương nhân đến đó được.
Hồ Tộc bán da lông dê bò, Ngự Triều có thể bán gạo, mì, hạt giống vải vóc, tính ra buôn bán ở bên kia còn có thể kiếm được tiền.
Cố Kiến Sơn cố ý nhắc nhở: “Hiện tại không nhiều lắm nhưng về sau hẳn là sẽ nhiều lên. Sau khi hòa thân, tù binh Hồ Tộc cũng không đưa về mà ở ngay tại Ngự Triều ổn định cuộc sống. Có bọn họ ở đây, làm ăn sẽ càng tốt hơn.”
Bây giờ là thời điểm tốt để làm ăn, từ nam ra bắc, chỉ cần nguyện ý chạy thì có thể kiếm được không ít bạc.
Chẳng qua nàng không tiện, mà Lưu Đại Lang đang làm việc này nhưng Lưu Đại Lang lại không có nhiều tiền vốn. Vừa lúc nàng có bạc, có thể đầu tư một ít vào đây, Khương Đường nói: “Chàng thật tốt, còn có thể nói cho ta biết chuyện này.”
Cố Kiến Sơn bất đắc dĩ nói: “Ngoại trừ những chuyện Hoàng Thượng không cho nói ra thì có cái gì ta không nói cho nàng biết đâu, sao chỉ có hôm nay mới tốt được.”
Khương Đường: “Cũng không phải lúc nào cũng tốt mà.”
Cố Kiến Sơn truy vấn: “Lúc nào không tốt?”
“Lúc không có chàng thì không tốt, lúc chàng ở đây đều rất tốt.” Khương Đường cũng không phải thần tiên mà một chút oán giận cũng không có, chẳng qua những ủy khuất kia nàng đều đè nén trong lòng.
Cố Kiến Sơn nói: “Ta sẽ sắp xếp xong ngay thôi, rồi sẽ đón nàng đi Tây Bắc.”
Khương Đường cảm thấy chỉ vào Cố Kiến Sơn còn không bằng dựa vào chính mình: “Được rồi, mau ăn đi. Chàng trở về là đã biết mọi chuyện ổn rồi, chuyện của đại ca còn thương lượng với ta, không cất tiền riêng, đi đâu cũng thông báo, còn gỡ… xương cá cho ta nữa.”
Suốt đêm gấp rút chạy về, cả một thân bẩn thỉu, chỉ những chuyện này đã làm bao nhiêu ủy khuất trong lòng nàng tan biến.
Cố Kiến Sơn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Đường: “Ta còn có thể làm tốt hơn.”
Còn ba ngày nữa chính là đại điển đăng cơ, thừa dịp ba ngày này hai người lại dắt nhau dạo quanh Thịnh Kinh.
Khương Đường đã học cưỡi ngựa xong rồi. Nàng học rất nhanh, lại tin tưởng Cố Kiến Sơn, chỉ ngồi trên lưng ngựa do Cố Kiến Sơn dắt ngựa đi hơn một canh giờ liền dám tự mình cưỡi ngựa chạy trên bãi cỏ.
Giữa tháng tư gió ấm áp, gió thổi tới trước mặt làm tóc bay rối tung, Khương Đường chạy vòng quanh Cố Kiến Sơn vài vòng, sau đó dừng lại duỗi tay về phía Cố Kiến Sơn, được hắn đỡ xuống ngựa.
“Mỗi ngày chàng đều dẫn ta đi cưỡi ngựa đi.” Khương Đường ngửa đầu nói với Cố Kiến Sơn: “Cưỡi ngựa đi chơi, không quá để ý ăn cái gì, buổi tối lại trở về.”
Cố Kiến Sơn nói: “Được, vậy thì trong xe mang theo chút đồ ăn với cả y phục, nhỡ đâu không kịp trở về thì vẫn có y phục để thay.”
Khương Đường hỏi: “Trước kia có phải chàng thường xuyên ở bên ngoài không?”
Những chuyện kia Cố Kiến Sơn không nói với người khác. Lúc lên đường phải chạy cả ngày lẫn đêm là chuyện thường xuyên, lúc đánh giặc càng không kiêng kị những thứ này, lăn lê bò lết cũng là chuyện thường. Một mình hắn thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng dã ngoại ở bên ngoài thì nhất định Cố Kiến Sơn sẽ không để Khương Đường bị đói.
Hắn chỉ kể mấy chuyện nhỏ cũng có thể làm Khương Đường vui vẻ, Cố Kiến Sơn cũng cảm thấy những chuyện này không xấu hổ chút nào, mà Khương Đường lại càng không. Khi nói đến những chỗ thú vị, Khương Đường sẽ không nhịn được cười, bộ dáng vô cùng hoạt bát.
Có đôi khi nàng nghĩ, nếu có thể sớm quen biết Cố Kiến Sơn thì tốt rồi. Lúc hắn một mình, nhất định đã rất vất vả.
Cố Kiến Sơn cũng cười theo: “Được rồi, không được chê cười ta nữa.”
Khương Đường cười khanh khách nói: “Vậy ta còn chê cười thì làm sao bây giờ?”
Cố Kiến Sơn chỉ có thể dùng biện pháp của mình làm cho Khương Đường không cười được nữa.
Về đến nhà, đôi môi Khương Đường sưng đỏ, y phục cũng có chút rối loạn, sau khi rửa mặt chải đầu mới có thể đi ra gặp người.
Dáng vẻ của Cố Kiến Sơn cũng không khá hơn chỗ nào, hắn còn bị giẫm một cước, trên giày có dấu chân. Nhưng chân Khương Đường nhỏ hơn hắn nhiều, dấu chân nhìn cũng không lớn.
Cố Kiến Sơn l.i.ế.m môi dưới, cảm thấy hơi đau, cũng là hắn đáng đời.
Hai người ở bên ngoài ăn cơm tối, sau đó Khương Đường đi tới thư phòng gặp Ngưng Duyệt, nói chuyện phố ẩm thực.
Ban ngày đi chơi, chuyện trong phủ, chuyện cửa hàng, còn có chuyện phố ẩm thực phải chất đống đợi đến tối mới xử lý được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận