Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 67



Khương Đường nhẹ giọng nói: "Gặp qua Yến tiểu nương tử."
Yến Minh Song gật đầu như gà mổ thóc, giọng nói được đè ép đến mức thấp nhất: "Tỷ tỷ, là muội là muội đây, ngày đó tỷ đã cứu muội, muội vẫn chưa kịp nói lời cảm tạ. Cảm tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ.”
Yến Minh Song quay đầu nhìn những khách nhân đang xếp hàng, nhớ rõ An Dương quận chúa, không thể gây rắc rối, không thể nhắc lại chuyện này trước mặt mẫu thân nàng ấy, vì vậy khi biết cửa hàng này là của Cố tứ nương tử, nàng ấy liền đến đây mỗi ngày.
Ở chỗ mẫu thân nàng ấy chỉ nói là thèm ăn, trong lòng cảm thấy phiền chán muốn c.h.ế.t nên mới muốn ra ngoài chơi, chưa từng tiết lộ điều đó dù chỉ là nửa phần.
Mỗi ngày nàng ấy đều sang đây, cuối cùng cũng gặp được.
Yến Minh Song nhanh chóng chỉ mấy thứ, "Muội muốn cái này, cái này ... Điểm tâm tỷ làm hôm đó thật sự ăn vô cùng ngon luôn đó.”
Cửa hàng này là cửa hàng của Cố tứ nương tử, ai cứu nàng ấy thì nàng ấy sẽ báo đáp người đó, nàng ấy không cần phải quan tâm đến việc làm ăn của Lục Cẩm Dao, mua vài món đồ là được.
Hoài Hề lưu loát gắp điểm tâm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, phía này Khương Đường đang tính tiền thu bạc.
Khương Đường cười nói: "Sức khỏe của ngài đã bình phục thì tốt rồi, lần sau đứng ở mé nước phải cẩn thận một chút. Tổng cộng là một lượng bốn đồng."
Đôi mắt của Yến Minh Song rất giống với những con vật nhỏ mà Khương Đường đã nhìn thấy trước kia, ngân ngấn nước, "Muội nghe tỷ tỷ, sau này sẽ không đi nữa, hôm khác muội sẽ trở lại thăm tỷ.”
Yến Minh Song mua điểm tâm xong, cũng không có chặn người phía sau, lại để cho xa phu giữ cửa dời xe ngựa đi xa một chút, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng.
Nàng ấy mang theo nha hoàn đi cửa sau, đi tới cửa, Yến Minh Song nói: "Ngươi đứng trông coi ở cửa, ta đi vào bàn chuyện làm ăn với Tứ nương tử.”
Lục Cẩm Dao đang ở hậu viện kiểm tra xem bếp sau có sạch sẽ không, hiện tại nhìn vẫn được, mới mở cửa không tới một tháng, đương nhiên chỗ nào cũng sạch sẽ.
Nàng ấy nhắc nhở: "Ở các góc khuất rất dễ bị bụi bẩn bám vào, bát đĩa đã dùng xong nhất định phải rửa sạch sẽ. Đừng chỉ vì muốn đỡ việc mà lười biếng, một khi bị phát hiện các ngươi hãy tự nghĩ đến hậu quả đi."
Ba vị sư phụ làm điểm tâm và hai bà tử phụ việc đồng thanh nói đã biết, vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bà tử vội vàng mở cửa ra nhìn, là một tiểu nương tử ăn mặc hoa lệ, dung mạo tinh xảo.
Yến Minh Song nói: "Ta là tiểu nương tử của phủ Yến quốc công, Tứ nương tử có ở đây không, ta muốn đi vào thương lượng chuyện làm ăn một chút."
Bà tử nghe thấy Lục Cẩm Dao từ bên trong nói: "Cho nàng ấy vào đi."
Lập tức mời người tiến vào.
Khi Lục Cẩm Dao nhìn thấy xe ngựa của phủ Yến quốc công ở cửa, nàng ấy đã mơ hồ đoán được rằng đó không phải là ai khác mà chính là Yến Minh Song.
Nàng ấy mời Yến Minh Song vào sương phòng ở hậu viện, trực tiếp hỏi: "Yến tiểu nương tử muốn bàn chuyện làm ăn gì?"
Yến Minh Song lấy ra năm mươi lượng bạc từ trong hà bao, vốn dĩ nàng ấy muốn mua Khương Đường từ Lục Cẩm Dao, sau này đối xử thật tốt với nàng, nếu sau này Khương Đường không muốn làm nha hoàn nữa thì chuộc thân cho nàng cũng không muộn.
Nhưng mà nàng ấy thậm chí còn không bảo vệ được nha hoàn của mình nỗi.
Ngân Túc đã không còn, bị mẫu thân của nàng ấy đánh hai mươi gậy rồi vứt ở trang tử, lại không được mời đại phu nên liền c.h.ế.t ở nơi đó.
Yến Minh Song cảm thấy mua Khương Đường là không thể, nàng ấy vẫn chưa xuất giá, ngay cả một cái nhà cũng không có, mẫu thân sợ nàng ấy gặp chuyện không may nên luôn để mắt đến nàng ấy. Đưa Khương Đường đến phủ Yến quốc công cũng không phải là một nơi tốt đẹp.
Khương Đường ở nơi này của Lục Cẩm Dao sống khá tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, thứ mà Khương Đường thiếu nhất chắc là bạc.
“Lục tỷ tỷ, làm phiền tỷ đưa thứ này cho nàng ấy.” Yến Minh Song nói, “Tặng bạc không phải là vì ta nghĩ bạc có thể mua được ân cứu mạng, mà chẳng qua ta cảm thấy tặng nàng ấy bạc thì nàng ấy có thể mua được những thứ mà nàng ấy muốn, ngày hôm đó cũng cảm tạ Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao luôn chiếu cố đến Khương Đường.
Lục Cẩm Dao gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Nàng ấy cứu Yến muội muội không phải là để muốn muội tri ân báo đáp, lúc đó nguy hiểm như thế, nàng ấy không hề nghĩ ngợi mà nhảy xuống."
Yến Minh Song: "Ta biết. Nếu không còn việc gì khác thì Lục tỷ tỷ, ta xin cáo từ."

Lục Cẩm Dao tiễn Yến Minh Song ra ngoài.
Trong lòng nàng nghĩ, ngã một lần đúng là có khôn hơn một chút, sau khi trải qua sự việc rơi xuống nước này, Yến Minh Song cũng đã trưởng thành hơn.
Tuy nhiên, không phải tất cả đạo lý cần phải trải qua sinh tử mới có thể hiểu được.
Không cần biết là mạng của mình hay là mạng của người khác.
Sau khi ở đây đến buổi chiều, Khương Đường đã có thể nhận ra những nha hoàn và gã sai vặt của những phủ khác nhau, thỉnh thoảng cũng có một số quý nữ ăn mặc hoa lệ đến.
Sau khi giúp đỡ một canh giờ, Khương Đường đến trà phường đối diện Ngũ Hương Cư gọi một bình trà, ngồi ở đó hai khắc đồng hồ.
Làm ăn là phải biết mình biết ta.
Không hổ danh là cửa hàng điểm tâm lớn nhất ở Thịnh Kinh, làm ăn vô cùng phát đạt.
Trên đường phố thoang thoảng mùi thơm của điểm tâm, không phải mùi sữa nồng nặc mà là một mùi hương ngọt nhẹ như cào vào lòng người..
Giống như là nhân bánh dứa, mứt đào,... đã được nấu xong. Ngửi mùi giống như đang ngủ ở trong sự bao bọc của mùa xuân ấm áp.
Điểm tâm kiểu Tây cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Tây, điểm tâm kiểu Trung Quốc cũng có cái ngon của điểm tâm kiểu Trung Quốc.
Chỉ cần nhìn vào lượng khách, lợi nhuận hàng ngày của Ngũ Hương Cư phải gấp nhiều lần lợi nhuận của Cẩm Hương Cư.
Thấy ăn ngon như vậy, Khương Đường không thể cưỡng lại được việc đi vào, khi nàng đi ra, trong hà bao đã bớt đi ba lượng bạc.
Trở lại Cẩm Đường Cư, Hoài Hề không nhịn được cười nàng, "Ngươi đúng thật là... Ngũ Hương Cư mới ra mắt điểm tâm mới sao?"
Khương Đường nói: "Là điều đầu cao và bánh mứt táo giòn.”
Bánh mứt táo giòn không hề có liên quan gì đến mứt táo, mà là bánh giòn được làm thành hình quả táo.
Hoài Hề: "Để ta đi mua cho đại nương tử một ít."
Bánh mứt táo giòn được làm rất tinh tế, điều đầu cao thì ngọt, món này rất ngon.
Hoài Hề vừa rời đi thì Lục Cẩm Dao liền gọi nàng đến sương phòng ở hậu viện.
Lục Cẩm Dao yêu cầu Khương Đường đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại, nàng ấy đẩy tờ ngân phiếu đến trước mặt Khương Đường, "Vừa rồi Yến tiểu nương tử đến đây, thứ này chính là nàng ấy để lại. Nàng ấy nói tặng bạc cho ngươi không phải là cảm thấy bạc có thể mua được ân cứu mạng mà chẳng qua là cảm thấy hiện tại ngươi đang thiếu bạc.”
Lúc đầu nhìn thấy Khương Đường còn nghĩ rằng đây là tiền thưởng, không ngờ đây lại là Yến Minh Song tặng nàng.
Thật ra là phủ Yến quốc công đã từng gửi dược liệu đến.
Nàng cứu người cũng không nghĩ tới nhận được bao nhiêu tiền.
Lục Cẩm Dao: "Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, nhưng đừng nói với người ngoài việc ngươi đã cứu Yến tiểu nương tử.”
Đây cũng là vì lợi ích của Khương Đường, phủ Yến quốc công là dòng dõi hiển hách, Khương Đường chỉ là một nha hoàn mà thôi. Mình đóng cửa nói chuyện thì không sao, rêu rao ra ngoài việc có ân cứu mạng thì sẽ bị ngươi khác nói là cứu người đòi báo đáp.
Khương Đường gật đầu, "Nô tỳ đã hiểu."
Lục Cẩm Dao nói: "Vậy chờ Hoài Hề trở về thì đi về đi."
Ra ngoài nửa ngày, Lục Cẩm Dao cũng mệt rồi.

Lục Cẩm Dao muốn đợi đến đầu tháng sáu mới bán bánh bích quy, đã đúng một tháng, việc làm ăn kinh doanh cũng gần như ổn định.
Tính ra cũng chỉ còn tầm mười ngày nữa.
Việc này đương nhiên phải nghe theo Lục Cẩm Dao, buổi tối khi trở về phòng hạ nhân nghỉ ngơi, Khương Đường đếm bạc của mình.
Đã có một trăm lượng, kể cả trang sức đáng tiền và dược liệu, ước chừng có thể góp đủ hai trăm lượng.
Chờ đến khi tiết kiệm được một nghìn lượng hoặc nhiều hơn một chút, nàng có thể tự chuộc thân cho mình rồi.
Đến lúc đó mua một căn tiểu trạch, nhỏ một chút cũng không sao, ít nhất là cũng có chỗ dung thân.
Nghĩ đến số bạc trong tay, ít ra trong lòng còn có chút hy vọng.
Vào ngày 26 tháng 5, đại thần trợ giúp thiên tai đã đến Điền Nam, vào ngày 27 phân phát lương khô đã nướng chín cho nạn dân ở Điền Nam.
Chỉ là số lượng của một ngày, mỗi người một miếng.
Vừa mới phân phát xong, cũng không biết là ăn có ngon không, phải đợi nạn dân ăn xong thì mới biết được.
Cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Ruộng đồng, trang tử hai bên bờ sông đã bị lũ nhấn chìm hoàn toàn. Nước màu vàng, những túp lều đơn sơ được dựng trên núi cao, bách tính ở nơi này tị nạn.
Ban đầu đồ ăn chín là lương khô mang theo từ nhà đi lúc chạy nạn, trời mưa vào đầu tháng năm, gần một tháng rồi, lương khô đã ăn hết từ lâu, đến tận bây giờ mới được ăn một miếng lương khô tử tế.
Đun chút nước nóng, ngâm vào rồi ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
Thời tiết u ám, Cố Kiến Châu chạy tới chạy lui dưới mưa, đưa lương khô và nước sạch.
Cố Kiến Châu nhìn nơi ở của bách tính, ẩm ướt, cũ nát, đồ vật linh tinh chất đống lộn xộn.
Từ nhỏ lớn lên ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, những cảnh tượng này là thứ Cố Kiến Châu chưa từng thấy qua. Cũng không phải là chê nơi này bẩn, chỉ là cảm thấy đau lòng cho những người dân này.
Ngoài những người đang chịu đói, còn có người bệnh tật, mặt mũi xanh xao, sốt cao nhưng ở đây lại không có lấy một đại phu. Dược vật mang theo bên mình đã phân đi hơn phân nửa, Cố Kiến Châu chỉ giữ lại một ít dùng vào lúc khẩn cấp.
Cố Kiến Châu muốn cứu nhiều người hơn, nhưng có lòng lại không đủ lực.
Lấy tư lịch của hắn, gặp đại thần cứu nạn cũng khó khăn.
Đại thần cứu nạn là Hộ Bộ thượng thư, mấy ngày nay đều cùng quan viên phía dưới nghị sự, tri thủ tỉnh Điền, Tri phủ tri huyện các nơi cũng đều ở đây.
Cố Kiến Châu chỉ là một Hàn Lâm tu soạn, loại chuyện này còn chưa tới lượt hắn.
Chỉ vì hắn là Hàn Lâm tu soạn, cũng có một phần lý do là vì hắn là công tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Quý tộc và hàn lưu luôn có sự phân biệt rất rõ ràng. Cho dù có thi đỗ Trạng Nguyên cũng vô dụng.
Con em hàn môn sẽ chỉ nghĩ rằng hắn dựa vào trong nhà mới có thể đỗ Trạng Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận