Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 160



Khương Đường làm ăn nhỏ, không muốn đem việc làm ăn của mình trộn vào việc nhà người khác. Biện pháp tốt nhất chính là trả một ít tiền công, mà như vậy mà người Hứa gia lại không muốn làm.
“Không được! Một ngày chỉ được tám văn tiền, ngươi không cần chăm sóc mấy hài tử trong nhà nữa à? Ai lo cơm nước ăn uống cho bọn chúng?”
Vẻ mặt Vương thị ẩn nhẫn, trong mắt chỉ có thể hàm chứa ý xin lỗi mà nhìn Khương Đường. Cho dù nàng ấy nói cái gì thì Hứa gia lão thái thái cũng không chịu, cuối cùng bị bà bà nàng ấy kéo đi.
Khương Đường cũng không có thời gian rảnh để ý đến chuyện nhà người khác. Sau khi chờ hai người đó rời đi, nàng lại tiếp đãi khách nhân từ hai nhà khác.
Chuyện làm ăn cũng gần như đã định ra.
Chọn Trần gia.
Nhưng đối với Vương thị, nàng không nói từ chối hẳn, chỉ nói nếu như có chuyện làm ăn khác sẽ nghĩ đến mọi người. Hơn nữa nhà nào có việc nhà nấy, cũng không ai tụ tập kể cho người ta nghe trong nhà kiếm tiền như thế nào, chia tiền như thế nào cả.
Nhưng đến chạng vạng, Khương Đường nghe thấy mấy tiếng gõ cửa xen lẫn trong tiếng mưa rơi.
Nàng đi ra mở cửa, là Vương thị đã tới đây buổi chiều.
Hai mắt Vương thị sưng đỏ, phía sau lưng nàng ấy có một hán tử đứng đó. Người nam nhân kia đứng thành thành thật thật, một tay dẫn theo một nữ oa.
Vương thị nắm tay một hài tử, trên lưng còn cõng một đứa, nàng ấy nghẹn ngào nói: “Khương cô nương, chính ta có thể làm chủ, một ngày tám văn tiền ta có thể làm.”
Mấy hài tử của Vương thị đứa này còn gầy hơn đứa kia.
Đứng là ba nữ nhi, cõng chính là nhi tử, so với hai đứa chất tử mà Khương Đường nhìn thấy trước đó thì gầy hơn nhiều.
Khương Đường nhường nửa bước nói: “Ngươi dẫn mấy hài tử vào nhà đi, còn những người khác đứng chờ ở cửa.”
Đêm xuống, Khương Đường không dám cho toàn bộ người vào nhà mình.
Vương thị hít mũi, cõng tiểu nhi tử vào cửa. Sau khi vào nhà, Khương Đường rót cho nàng ấy một ly nước nóng: “Uống chút nước ấm trước đã.”
Vương thị ôm hài tử vào lòng, ngồi xuống lại chỉ dám ngồi nửa mông.
Nhìn vậy lại làm cho Khương Đường nhớ tới mình trước kia, ban đầu khi nàng ngồi trước mặt Lục Cẩm Dao cũng chỉ dám ngồi nửa mông.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để lòng trắc ẩn tràn lan, cần làm thế nào thì cứ làm thế ấy.
Vương thị lắp bắp nói: “Bây giờ ta có thể làm chủ, dự định sẽ đưa hai chất tử kia về quê. Nam nhân nhà ta sẽ cùng đi làm việc kiếm tiền với ta, hai lão nhân trong nhà trước kia vẫn ở quê, mấy năm trước mới dọn lên đây, nói là ở chung với nhau để hưởng phúc…”
Nếu như nói Lưu đại nương là bà bà hiểu chuyện hiểu lý lẽ, vậy Hứa gia lão thái thái chính là một bà bà ác độc, chuyên môn nhìn chằm chằm một nhà đại nhi tử để hút máu.
Vương thị có ba nữ nhi, tiểu nhi tử mới chỉ hơn một tuổi. Trước kia lão nhân gia đối xử với tôn nữ không tốt, đón cháu trai đến ở thì còn có thể giải thích là lão nhân gia muốn có tôn tử, không thích tôn nữ. Nhưng sau khi nàng ấy sinh nhi tử rồi bà ta vẫn thiên vị mấy đứa chất tử của bà ta.
Bây giờ ngay cả kiếm tiền cũng phải quản.
Vương thị thấy cuộc sống của Lưu gia tốt lên, trong lòng đau đến khó chịu.
Nàng ấy thương hài tử của mình, vậy nên cùng phu quân thương lượng, qua một thời gian nữa sẽ đưa hai đứa chất tử về quê, nếu như bà bà luyến tiếc thì cũng tiễn hai lão nhân đi luôn.
Hiếu thuận là hiếu thuận, nhưng không thể làm khổ hài tử của mình.
Vốn dĩ phu quân nàng ấy không vui, Vương thị lấy hòa ly ra để bắt ép.
Phu quân nàng ấy cũng thương hài tử, chỉ là quá mức ngu hiếu.
Bình thường Vương thị thêu khăn tay đem bán cũng tích góp tiền riêng, cùng lắm thì sau khi nàng ấy hòa ly sẽ ra ngoài thuê nhà ở.
“Khương cô nương, một ngày tám văn tiền, giờ Mão đến làm giờ Hợi trở về, ta nguyện ý làm.” Giọng điệu Vương thị thành khẩn, không giống như nói dối, nhưng Khương Đường đã tìm được người rồi.
Làm kinh doanh chính là như vậy, phải biết nắm bắt thời cơ.
Khương Đường: “Nói thật, ta cũng không thích thuê tẩu tử làm việc cho lắm.”

Vương thị biến sắc: “Khương cô nương, ta nhận ít tiền công hơn cũng được…”
Nữ tử không dễ dàng tìm việc làm, hoặc là đi tửu lâu rửa chén, một ngày kiếm được còn ít hơn thế này.
Vương thị hiện tại một lòng một dạ chỉ muốn kiếm tiền, căn bản không thể chịu đựng được cái gì khác.
Khương Đường: "Tẩu tử nghe ta nói xong đã. Ta buôn bán thức ăn, không chỉ khổ mà còn mệt mỏi. Tẩu tử có nhiều hài tử, bà bà lại phủi tay mặc kệ, trong nhà không yên bình rất dễ ảnh hưởng đến việc làm ăn. Kinh doanh là muốn kiếm tiền, không thể vì công việc gia đình của ngươi mà trì hoãn việc buôn bán của ta được.”
Vương thị há miệng, lại không có cách nào phản bác.
Khương Đường làm động tác tiễn khách: “Tẩu tử cứ xử lý việc trong nhà mình trước đi đã, sau đó chúng ta lại bàn chuyện làm ăn khác. Đều là hàng xóm láng giềng, chuyện gì cũng dễ thương lượng.”
Vương thị gật gật đầu: “Ừm. Ta hiểu rồi... Cảm ơn Khương cô nương.”
Khương Đường tiễn người ra ngoài, Ô Kim và Điểm Kim đi theo nàng tiễn người ra. Hai con ch.ó nhỏ nhìn chằm chằm một nhà sáu người, người đi rồi mới buông lỏng cảnh giác, nhưng vừa có thanh âm liền dựng thẳng lỗ tai lên.
Bên ngoài trời lạnh, Khương Đường không nỡ để hai tên nhóc kia ngủ ở bên ngoài, tìm một cái chăn cho bọn chúng ngủ trong nhà.
Đối với nàng mà nói, Vương thị quả thật rất đáng thương, có bốn hài tử cần phải nuôi, đều rất gầy yếu. Nhưng chuyện nhà đâu phải muốn cắt đứt là cắt đứt dễ dàng sạch sẽ như vậy được. Khương Đường cũng muốn giúp, nhưng nàng hữu tâm vô lực.
Nếu như chờ Hứa gia xử lý mọi việc ổn thỏa rồi, nàng có thể để cho Vương thị đi theo làm ăn, hiện tại vẫn là không nên.
Nếu như còn chưa tiễn người đi mà trong nhà đã vui vẻ hòa hảo trở lại, đến lúc đó nàng cũng không biết công thức có còn là của nàng không.
Việc kinh doanh mì khô nóng Khương Đường giao cho Trần gia.
Trần gia này chính là Trần gia mà Cố Kiến Sơn giới thiệu. Nương tử Trần gia tự mình tìm tới cửa, phương thức phân chia lợi nhuận giống như Lưu gia. Chờ đến ngày mai nàng sẽ cửa hàng thợ rèn đặt một cái nồi, mua đủ các loại đồ vật, qua hai ngày nữa là có thể đến bến tàu bên kia bày quầy hàng.
Khương Đường nghĩ, không phải tất cả mọi người đều giống như Lưu gia. Sau này muốn làm ăn thì phải nhờ người quen giới thiệu, cho dù xa một chút cũng được. Cũng phải dè chừng bị người đ.â.m d.a.o sau lưng, để tâm cẩn thận một chút. Công thức là quan trọng nhất, phải kiểm soát thật chặt mới được.
Chuẩn bị trước một đêm, sau đó đưa đến Trần gia.
Trong một ngõ nhỏ, Trần gia là nhà thứ hai đi theo Khương Đường làm ăn.
Ngày hai mươi tư tháng Chín, từ sáng sớm liền đẩy xe đi giống như Lưu gia, đi tới bến tàu bày quầy hàng bán mì khô nóng.
Nương tử Trần gia bày quầy hàng ở bến tàu, nơi này có rất nhiều người bán hàng rong, việc buôn bán mì khô nóng cũng không tệ lắm, bán từ sáng sớm đến tận trưa, khách đều nói ăn ngon.
Bến tàu so với đường phố còn náo nhiệt hơn, tàu buôn thường xuyên cập bến dỡ hàng, còn có thuyền chở khách qua lại.
Trên thuyền chở khách đều là du khách đến kinh thành.
Từ đằng xa Trần gia nương tử đã nhìn thấy một người, dáng người cao lớn toàn thân thẳng tắp từ trên thuyền chở khách đi xuống, phía sau còn có hai nha hoàn.
Cả nhóm người dỡ một đống đồ xuống, sau đó mới ngồi xe ngựa chạy về phía trong thành.
Trần gia nương tử lắc đầu, nơi này có rất nhiều quý công tử, nàng ấy vẫn nên thành thành thật thật bày bán mì đi.
Phu quân nàng ấy nói, Khương gia cô nương là thân thích của quan trên của hắn, bảo phải chiếu cố nàng ấy nhiều hơn. Hiện tại xem ra không phải nàng chiếu cố người ta mà ngược lại là Khương cô nương chiếu cố bọn họ.
Ở phía bên kia, chiếc xe ngựa đi hướng về trong thành. Người mà Trần gia nương tử nhìn qua liền quên chính là Cố Kiến Châu từ Điền Nam trở về.
Ngày mười sáu tháng Sáu rời đi, đến ngày hai mươi tư tháng Chín mới trở về.
Đi ròng rã suốt hơn ba tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận