Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 238



Phùng thị không biết suy nghĩ trong lòng Cố Kiến Sơn, cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi, được, ngươi cứ chờ đi, trở về liệt kê danh sách sính lễ, ngươi còn phải đưa sinh thần bát tự cho ta.”
Phùng thị đã biết sinh thần bát tự của Khương Đường từ hôm làm lễ cập kê, sinh thần của Cố Kiến Sơn là ngày mười tám tháng ba, nhưng Phùng thị không biết giờ giấc cụ thể.
Cố Kiến Sơn trực tiếp viết lại bát tự, sau đó giao cho Phùng thị, cái này, xem như đã chuẩn bị đầy đủ.
Biết Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, Phùng thị khuyên hai câu: “Ngươi đừng quá để ý chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu, nếu ngươi đã lựa chọn, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, dùng khí khái của nam tử hán đại trượng phu chứng minh cho người khác thấy ngươi không chọn sai.”
Cố Kiến Sơn vâng một tiếng, kiên định nói: “Phùng di, ta sẽ không hối hận.”
Phùng thị nghĩ thế nhân thường nói những chuyện phải lo sau khi thành thân đều là những chuyện củi gạo mắm muối, nhưng Khương Đường có thể tự mình buôn bán, Cố Kiến Sơn lại có chức quan, chuyện ăn uống không cần phải lo. Chỉ là Cố Kiến Sơn lâu lâu mới về một chuyến, giống như lần này, không biết chừng một hôm nào đó Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, hắn lại phải đến Tây Bắc, chuyện đau khổ nhất chính là mãi trông đợi một người không biết bao giờ mới trở về, càng sợ nào một ngày nào đó tin tức gửi về nói phu quân đã chết.
Phùng thị cười khổ, Từ Trinh Nam nắm giữ binh quyền trong tay, đã hơn nửa năm nay còn chưa trở về.
Cho dù sợ phải chờ đợi, nhưng Phùng thị cũng đã sớm quen với điều đó.
Nghĩ đến chuyện Cố Kiến Sơn tuy là nhi tử nhỏ nhất của Trịnh thị, nhưng hắn đi thì bà vẫn còn nhi tử khác bầu bạn, nếu Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn, trừ phi nàng cũng đến Tây Bắc, nhưng dù có đến thì Cố Kiến Sơn bình thường cũng ở trong quân doanh.
Phùng thị cúi đầu, bà tất nhiên không hy vọng hai người bọn họ hối hận, hiểu nhau và được ở bên nhau là chuyện không dễ dàng, cuối cùng cũng phải nở hoa kết quả mới đúng.
Bà thấy Khương Đường cũng là một người cứng cỏi, thông minh, cũng không phải không biết phải đối mặt với chuyện gì khi gả cho Cố Kiến Sơn, nếu nàng đã lựa chọn con đường này thì chắc sẽ không dễ dàng buông tay.
Phùng thị muốn Cố Kiến Sơn dùng cơm trưa, nhưng lát nữa Cố Kiến Sơn còn phải vào cung.
Tiễn Cố Kiến Sơn đi chưa được bao lâu đã nghe người gác cổng tới báo, nói Vĩnh Ninh hầu phu nhân gửi thiệp, người đang đứng ngoài cửa.
Phùng thị nhìn tấm thiệp: “Mời vào đây đi.”
Thật sự là đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ, cũng đã tìm tới chỗ này của bà rồi.

Cố Kiến Sơn phải vào cung, đi đi về về cũng mất hết hai canh giờ đi đường, sau khi vào cung lại thấy An Khánh đế đang luyện chữ, Cố Kiến Sơn đứng một bên chờ An Khánh đế viết xong.
Viết được một nửa, An Khánh đế buông bút, xoa xoa cổ tay: “Đã lớn tuổi, đến bút cũng không cầm được nữa. Lần này người về đã nhờ thái y xem qua chưa, vết thương cũ như thế nào?”
Cố Kiến Sơn nói: “Không cần làm phiền thái y, chỉ có lúc trời mưa lạnh mới khó chịu một chút, vết thương cũng đã tạm ổn rồi, không ảnh hưởng tới việc dùng kiếm.”
Vết thương trên cánh tay luôn được bôi loại thuốc tốt nhất, chỉ là một vết thương không nặng không nhẹ, lúc bị thương cũng không cảm thấy có gì quan trọng, dưỡng bệnh cẩu thả, hiện giờ mới cảm thấy khó chịu.
An Khánh đế lại nói: “Gọi thái ý xem đi, không cần câu nệ chuyện thuốc men, dưỡng thương cho tốt đã.”
Đối với Cố Kiến Sơn, An Khánh đế thật sự vẫn có chút đau lòng, Cố Kiến Sơn còn nhỏ tuổi, lại bị mài thành một thanh đao, khiến An Khánh đế không đành lòng.
Ông ấy hận rèn sắt không thành thép liếc nhìn Cố Kiến Sơn: “Nghe nói, ngươi rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu chỉ vì muốn cưới một nữ tử.”
Cố Kiến Sơn vừa đưa tay vén vạt áo, An Khánh đế đã cau mày nói: “Chỉ hỏi thăm một chút thôi, không cần quỳ.”
Cố Kiến Sơn đáp: “Đúng vậy.”
Không có một lời giải thích dư thừa, chỉ một lời đáp như vậy.
Lại có thể nhìn thấy sự quyết đoán.
An Khánh đế nói: “Ngươi cũng quá lỗ mãng rồi, mọi việc đều có thể thương lượng, hà tất bị lại tổn thương hòa khí phụ tử.”
Vĩnh Ninh hầu cũng mới bẩm báo chuyện này sáng nay, tuy là việc nhà, đối với Hầu phủ thì còn như một chuyện đáng xấu hổ, nhưng không thể không nói.
Sắc mặt Vĩnh Ninh hầu xanh mét. Lúc đó An Khánh đế đã hỏi vài câu, kết quả Vĩnh Ninh dù chỉ đang kể lại nhưng vẫn tức giận, mắt thấy người đã sắp ngất đi, An Khánh đế phải trực tiếp gọi thái y.
Vĩnh Ninh hầu quỳ trên đất, dập đầu tạ tội, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nội suýt nữa đã tức thành bệnh, loại người vì một nữ nhân mà không cần phụ mẫu như vậy, sao lúc trước ta lại sinh ra hắn chứ!”
An Khánh đế thầm nghĩ, cho dù trong chuyện này Cố Kiến Sơn hành xử có chút hồ đồ nhưng cũng không đến mức hối hận vì đã sinh ra hắn.
Chỉ là lời này đã hoàn toàn ngăn chặn khả năng An Khánh đế ban cho Khương Đường một thân phận, Vĩnh Ninh hầu rõ ràng là đau tận tâm can.
Nhưng đối với An Khánh đế thì đây lại là chuyện vui, ông nguyện ý để Cố Kiến Sơn độc hành độc hướng, cũng chẳng ngại hắn cưới một người có xuất thân là nha hoàn. Cố Kiến Sơn đơn độc rất có ích với việc củng cố giang sơn, chỉ cần hắn trung với hoàng quyền, hoàng đế đời kế tiếp vẫn có thể giữ vững giang sơn này.

Cố Kiến Sơn cúi đầu, sáng nay phụ thân của hắn đã tới, e là tức giận không nhẹ.
Việc này đã định sẵn kết cục, không thể bởi vì hắn mà khiến Hầu phủ gặp trở ngại, càng không thể khiến người khác chụp mũ lên đầu Khương Đường, Cố Kiến Sơn nhanh chóng nói: “Thần cũng chỉ đang dùng kế hoãn binh, chỉ hy vọng sau này phụ mẫu cân nhắc người nhi tử này mà hòa hoãn một chút.”
An Khánh đế nói: “Thôi, dù gì cũng là chuyện nhà các ngươi, trẫm không nhúng tay vào. Khi nào đính hôn, khi nào thành hôn, ngươi là thủ hạ đắc lực trong triều, hôn sự không thể keo kiệt.”
Ý này là đang muốn ban thưởng đồ vật.
Cố Kiến Sơn nhanh chóng dập đầu tạ ơn.
An Khánh đế cho Cố Kiến Sơn đứng lên: “Đừng động một chút là quỳ, nếu muốn thành hôn thì không thể giống như trước kia nữa, làm người phải ổn trọng hơn, chờ ngươi làm phụ thân thì mới hiểu được nỗi vất vả của người làm phụ thân.”
Không biết vì sao, Cố Kiến Sơn lại cảm thấy lời này của An Khánh đế có ẩn ý.
Chỉ hắn vừa mới ở Tây Bắc về, còn chưa rõ lắm những chuyện trong triều.
An Khánh đế sợ Cố Kiến Sơn muốn đính hôn ngay, nên mới cho hắn đến tuần giữa tháng sáu mới phải về Tây Bắc.
Hơn nữa, tướng sĩ về lần này cũng cần đi thăm viếng người thân.
Mấy năm cũng chẳng về được một lần, nếu không cho họ đi thăm viếng thì cũng quá không hiểu nhân tình. Nếu để cho bọn họ về hết thì không được, nhưng viết thư nhờ người cùng quê trở về gửi cho người nhà thì vẫn được.
Mấy trận thắng liên tiếp cũng đủ để Tây Bắc an ổn ít nhất hai năm.
Cuối cùng, An Khánh đế vỗ vai Cố Kiến Sơn: “Thiếu cái gì cứ nói với trẫm, đừng có cái gì cũng tự ôm trong lòng.”
Lời này Cố Kiến Sơn chỉ dám tin một nửa, quân thần khác biệt, quân là quân thần là thần.
Rời khỏi Cần Chính Điện, trái tim lơ lửng của Cố Kiến Sơn vẫn chưa buông xuống.
Lúc đi ra Cố Kiến Sơn còn trùng hợp thấy Tần Vương, Triệu Diệu nhìn Cố Kiến Sơn cười, chắp tay: “Cố tướng quân.”
Cố Kiến Sơn hành lễ: “Gặp qua Tần Vương điện hạ.”
Tần Vương nói: “Cố tướng quân không cần đa lễ, đây là mới vừa gặp phụ hoàng sao, vừa lúc ta cũng phải đi gặp phụ hoàng, Cố tướng quân đi thong thả.”
Tần Vương có thể nói là nói năng lễ độ, luôn tự xưng ta chứ không xưng bổn vương.
Cố Kiến Sơn lại hành lễ, lúc này mới rời đi.
Tần Vương cười cười nhìn theo bóng dáng Cố Kiến Sơn, sau đó xoay người đi tới Cần Chính Điện.
Lúc này đã là buổi trưa, mặt trời lên cao, người đến người đi tấp nập.
Còn chưa tới hạ chí nhưng thời tiết đã bắt đầu nóng lên.
Lục Cẩm Dao ngồi trong cửa hàng, không nhịn được đã sai tiểu nhị làm một phần đá bào đường đỏ, ăn xong vẫn không cảm thấy đã ghiền, lại ăn thêm một viên kem.
Đây là điểm tâm mới của Cẩm Đường Cư, mới được bày bán từ sau tết Đoan Ngọ, bởi vì băng rất đắt nên giá cả của món điểm tâm này cũng đắt, một viên kem nhỏ đã ngốn hết một lượng bạc.
Có rất nhiều vị, có vị dâu tây, vị trà xanh, và vị sữa bò.
Bởi vì giá cả đã rất đắt nên vị trà xanh cũng không tăng giá.
Nhưng có rất nhiều người muốn mua những viên kem này, không ít tiểu nương tử thích hương vị thanh mát sảng khoái như vậy, trước mắt đang chuẩn bị cho sư phó làm điểm tâm tới Quản Thành để dạy người bên đó làm kem.
Khương Đường cùng Lục Cẩm Dao một người ăn một người không ăn, thứ này quá lạnh, ngẫu nhiên ăn một lần thì được, nếu ăn nhiều lại thành không tốt, rất dễ bị đau bụng.
Khương Đường hôm nay đến đây là muốn xem thứ này buôn bán như thế nào, kết quả Lục Cẩm Dao cũng ở chỗ này, nếu đã gặp, Khương Đường không nhịn được hỏi nàng ấy Cố Kiến Sơn cuối cùng đã rời khỏi Hầu phủ như thế nào.
Đối với nàng mà nói, chuyện này rất quan trọng.
Lục Cẩm Dao: “Chuyện cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng Hầu gia và phu nhân tức giận không nhẹ, nghe hạ nhân nói, Ngũ đệ quỳ ở từ đường suốt một đêm, sáng ngày hôm sau đã bị đuổi đi.”
Trịnh thị đã hạ lệnh không được nói bậy khắp nơi, nhưng việc này vốn dĩ có liên quan tới Khương Đường.
Khương Đường giật mình, nàng không thể cảm thấy nhẹ nhàng bâng quơ như Cố Kiến Sơn được.
Lục Cẩm Dao nói: “Chuyện đã qua, ngươi cũng đừng để trong lòng, làm người phải nhìn về phía trước. Chờ sau này ngươi gả cho hắn, sẽ có rất nhiều người chế giễu, muốn nhìn xem người mà Ngũ công tử phủ Vĩnh Ninh hầu tình nguyện từ bỏ gia đình để cưới về là người như thế nào. Nếu ngươi sống không tốt thì lại đúng ý bọn họ quá rồi.”
Khương Đường: “Ta biết.”
Chỉ là biết Cố Kiến Sơn trả giá nhiều như vậy, nàng sợ bản thân mình gánh không nổi phần tình cảm này.
Lục Cẩm Dao sờ đầu Khương Đường: “Ngươi và ta tuy không có danh nghĩa tỷ muội, nhưng ở trong lòng ta đã xem ngươi như thân muội muội. Ngươi có bằng lòng để ta xử lý chuyện hôn nhân cho ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận