Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 322



Kết thúc thời gian ở cữ chính là khoảnh khắc khiến Khương Đường cảm thấy nhẹ nhàng nhất từ lúc mang thai cho tới nay, eo bụng vẫn còn chút thịt thừa, nỗi vất vả của khoảng thời gian đó vẫn còn khắc sâu, nhưng Nhược Nhược cũng đã tròn tháng, nàng cũng đã vượt qua chuyện này rất nhanh.
Sinh hài tử chỉ có thể nhờ vào nàng, nhưng chăm sóc hài tử thì có Cố Kiến Sơn ở bên, nàng lo lắng cái gì.
Hơn nữa, Lục Cẩm Dao cùng Trịnh thị đều rất thích Nhược Nhược, Khương Đường tất nhiên cũng hy vọng Nhược Nhược được càng nhiều người thích càng tốt, cho dù sau này cũng không thường gặp mặt nhưng cũng nhận được lời chúc phúc của các trưởng bối, thân nhân của bé đều rất yêu thương bé.
Trịnh thị nhân dịp đến Liêu Thành ở bên cạnh con bé nhiều một chút, bà hận không thể đem Nhược Nhược treo trên cổ, tiểu oa nhi như ngọc, trắng như ngó sen, khóc hay cười cũng đều xinh đẹp.
Trịnh thị lấy lễ vật bà chuẩn bị ra, cho Nhược Nhược xem từng cái từng cái một, nào là ve sầu bằng ngọc, ngọc như ý, các loại vòng tay chuỗi ngọc trang sức linh tinh, tất cả đều đang lay động trước mắt Nhược Nhược, nếu có thể khiến cho tiểu tôn nữ bật cười, mấy vật nhỏ này đúng là lập công lớn
“Nhược Nhược ngoan, ta là tổ mẫu, cháu giữ mấy thứ này trước, chờ trưởng thành rồi lại dùng.” Ngữ điệu của Trịnh thị dịu dàng hơn rất nhiều: “Cháu xem bây giờ cháu nhỏ như vậy, sao mà mang được có đúng không.”
Trịnh thị nói một hồi, Nhược Nhược còn chưa biết nói, chỉ có thể há miệng, lộ ra nướu răng hồng hồng đáp lại.
“Đây là Chiêu ca ca của cháu, cháu có thích ca ca không nào?” Trịnh thị cũng không biết sau này sẽ có một loại ngữ điệu gọi là “giọng cái kẹp”, nhưng Cố Ninh Chiêu có thể nhận ra tổ mẫu nói chuyện không còn lớn tiếng giống bình thường.
Bất quá Cố Ninh Chiêu cũng ngoan ngoãn hơn trước đây rất nhiều, nam hài tử ít có đứa nào không bướng bỉnh, ngay cả Cố Kiến Sơn trước đây cũng rất thích chạy nhảy lung tung, Cố Ninh Chiêu trước kia đều lăn lộn trong đống bùn.
Hiện giờ lại bày ra bộ dáng của huynh trưởng, còn chủ động nói với Lục Cẩm Dao: “Mẫu thân, chờ sau khi chúng ta trở về con sẽ đi đọc sách, đến lúc đó Nhược Nhược chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tròn mắt nhìn con, con cũng có thể đưa theo Nhược Nhược cùng đọc sách.”
Huynh trưởng biết đọc sách sẽ được sùng bái nha.
Cố Ninh Chiêu năm nay bốn tuổi, nhưng vẫn còn chưa đủ tháng, sinh nhật năm nay còn chưa tới
Ba tuổi đã học vỡ lòng, Cố Ninh Chiêu bây giờ chỉ đi theo Lục Cẩm Dao học nhận biết mấy chữ, còn chưa mời tiên sinh tới dạy dỗ chính thức.
Tiểu hài tử hay ham chơi, đây là lần đầu tiên Cố Ninh Chiêu chủ động nhắc tới chuyện đọc sách.
Lục Cẩm Dao cảm thấy có gì đó không đúng, hình như Cố Ninh Chiêu đang cho rằng Nhược Nhược sẽ theo bọn họ trở về. Nàng ấy cũng không có cách nào để nói với nhi tử dù bé có cố gắng thì Nhược Nhược cũng không thấy được: “Vậy một lời đã định, đổi ý sẽ là cái gì đây?”
Cố Ninh Chiêu nghiêm trang nói: “Là chó con! Con không đổi ý đâu.”
Gần giữa trưa, Cố Kiến Sơn đã từ quân doanh trở về, vội vàng chuẩn bị tiệc trăng tròn cho nữ nhi.
Cố Kiến Sơn đã biết tin Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao tới Liêu Thành, vừa nhìn thấy Trịnh thị đã lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nhi tử bất hiếu, khiến mẫu thân phải vượt ngàn dặm tới nơi này.”
Đây là điều nhi tử nên làm, con dâu lại không cần như thế.
Trước đây Trịnh thị nhìn thấy Cố Kiến Sơn là chỉ muốn khóc, bây giờ đã có thể nở nụ cười: “Mau đứng lên đi, ta tới thăm Nhược Nhược, gì mà hiếu thuận với không hiếu thuận.”
Trịnh thị đỡ Cố Kiến Sơn đứng lên: “Chúng ta tới chỗ này khách nghe theo chủ, qua tiệc trăng tròn của Nhược Nhược sẽ lập tức quay về. Con và Đường Nhi cùng Nhược Nhược vẫn ổn, ta cũng yên tâm. Ngày sau trở về Thịnh Kinh, cũng không biết có thể gặp lại hay không. Hôm nay là ngày vui, con cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.”
Còn có mấy câu vẫn chưa nói ra, Trịnh thị tin tưởng Cố Kiến Sơn sẽ hiểu, Cố gia không có ai có lỗi với ai cả, nếu phải chỉ ra một tội nhân, vậy thì người đó chính là Hàn thị, một khi đã như vậy, nói tới chuyện bất hiếu hay không để làm gì.
Cố Kiến Sơn gật đầu, nhìn Khương Đường cười, lại hành lễ với Lục Cẩm Dao: “Gặp qua Tứ tẩu, đây là Chiêu ca nhi nhỉ, đã lớn như vậy rồi.”
Cố Ninh Chiêu còn nhỏ, vốn dĩ hơi sợ người lạ, nhưng Cố Kiến Sơn đã mở miệng, bé cũng không sợ nữa, quy củ hành lễ với Cố Kiến Sơn: “Gặp qua Ngũ thúc thúc.”
Hiện giờ bé còn chưa hiểu mối quan hệ họ hàng phức tạp, cũng là Lục Cẩm Dao dạy bé gọi Ngũ thúc thúc, kỳ thật Cố Ninh Chiêu không có một chút ấn tượng nào với Cố Kiến Sơn, rốt cuộc cũng chưa từng gặp qua, bất quá vẫn còn mối quan hệ huyết thống, không nhịn được muốn thân cận một chút.
Hơn nữa Cố Kiến Sơn nhìn rất cao lớn, bả vai còn rắn chắc hơn cả Cố Kiến Châu, lúc ngẩng đầu nhìn đã cảm thấy trong lòng rất vững chãi.
Mẫu thân nói Nhược Nhược muội muội là hài tử của Đường di và Ngũ thúc thúc, Ngũ thúc thúc thật là lợi hại.

Tiệc trăng tròn này chỉ có người nhà nên cũng chẳng có bao nhiêu người. Khương Đường không có người quen ở đây, mà đám Bội Lan vẫn còn ở bên ngoài, không thể về kịp.
Đồ ăn cũng không phải quá nhiều, tổng cộng tám món, đủ ăn là được. Nhược Nhược được bà v.ú ôm tới, ngửi mùi thức ăn xem như đã ăn là được.
Bữa cơm này ăn rất lâu, trên bàn cơm Trịnh thị nói một chút tình hình của Hầu phủ gần đây, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: “Phụ thân các con bây giờ cứ ra cửa tìm người đánh cờ, lâu lâu lại đi câu cá bắt chim. Nhị ca và tam ca hiện tại cũng không tệ, mấy hài tử cũng lớn hơn nhiều. Đại ca bên kia tuy có chút khổ cực, nhưng hắn gửi thư về nói cuộc sống vẫn khá thoải mái.”
Trịnh thị không nói một câu nào liên quan tới quốc sự, bà không hiểu mấy thứ này, cũng không cần Cố Kiến Sơn phải làm gì, hiện tại tới đây, thấy cả nhà bọn họ vẫn tốt là được rồi.
Nếu không phải ở Liêu Thành, Trịnh thị cũng không thể có nhiều thời gian chơi với Nhược Nhược như thế,
Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao lần này tới đây cũng không thể ở mãi được, hai người dự tính ở lại thêm hai ngày, thưởng thức cảnh sắc ở đây rồi phải lập tức về Thịnh Kinh.
Bọn họ không tiện ở lâu.
Trịnh thị luyến tiếc, nhưng luyến tiếc thì cũng phải đi.
Lúc ăn cơm xong Trịnh thị đã hỏi Khương Đường, năm nay ăn tết ở đây hay là về Thịnh Kinh.
Khương Đường nói: “Năm nay chắc chắn phải về Thịnh Kinh một chuyến, nhưng dù sao còn lâu mới tới tết, để tới đó rồi tính sau.”
Cũng không tiện mang theo Nhược Nhược trở về, đến cuối năm nay Nhược Nhược cũng chỉ mới tròn sáu tháng, thời tiết trên đường lại quá lạnh, Khương Đường sợ nữ nhi không chịu được.
Nhưng nếu không về… ở Thịnh Kinh còn có chuyện kinh doanh, tuy rằng nàng rất yên tâm mấy người chưởng quỹ cùng quản sự, nhưng cũng không thể thật sự buông tay mặc kệ được.
Nàng đã ở cữ xong, cũng phải dần dần tiếp quản lại chuyện kinh doanh mới phải.
Nếu hỏi Khương Đường có bỏ được hài tử hay không thì tất nhiên là nàng luyến tiếc, nàng chỉ hận không thể ở cạnh nữ nhi mỗi ngày. Nhưng nàng cũng không thể cứ vây quanh con bé, ném hết những chuyện khác ra sau đầu được, nàng không chỉ là mẫu thân của Nhược Nhược, nàng còn là Khương Đường nữa.
Thừa dịp hài tử còn nhỏ, cái gì nên làm thì tranh thủ làm cho xong, chờ hài tử lớn rồi, có thể sẽ không rời người được.
Lại nói còn có nha hoàn và bà v.ú trông coi, Khương Đường có thể nhẹ nhàng không ít.
Chuyện về Thịnh Kinh, cứ để suy nghĩ kỹ rồi nói tiếp.
Sau tiệc trăng tròn, Trịnh thị và Lục Cẩm Dao bàn tính chuyện trở về.
Trịnh thị cứ quấn quít bên Nhược Nhược, một bên ôm Nhược Nhược một bên ôm Cố Ninh Chiêu, mà Lục Cẩm Dao lại trở nên thanh nhàn, do đó đã theo Khương Đường đi tham quan tiệm tạp hóa ở Càng Thành.
Hiện tại đã không thể gọi là tiệm tạp hóa, bên trong có đầy đủ các loại hàng hóa, trời nam đất bắc đều có, nhiều nhất là vải vóc và đồ sứ chất lượng cao, giá cũng cũng không rẻ, thật sự không thể gọi là tạp hoá.
Đi đường hơn hai canh giờ, mất cả nửa ngày, lúc tới đây đã là giữa trưa.
Chưởng quỹ nhìn thấy Lục Cẩm Dao thì sửng sốt, Khương Đường giới thiệu nói: “Đây là tiểu chủ nhân.”
Chưởng quỹ vội nói: “Gặp qua tiểu chủ nhân, mời vào trong mời vào trong.”
Lục Cẩm Dao đi theo Khương Đường vào cửa hàng, ra tới hậu viện. Cửa hàng có rất nhiều nhẫn giả, nàng ấy chưa từng thấy nhiều người Hồ tộc như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, đây cũng thật là tám phương hội tụ.
Lục Cẩm Dao thấy trên đường chỉ có một cửa hàng như vậy, ven đường còn có nhiều tiểu thương bày hàng, cũng có người dừng lại xem, nhưng khách nhân không thể đông đúc như ở đây được.
Bên trong cửa hàng có để một loạt kệ hàng, ở giữa có chừa khoảng trống đủ cho hai người qua lại, trước sau đều có người canh giữ, tránh cho có người mang hàng hóa ra ngoài, sắp xếp như thế cũng rất phí tâm sức.
Cửa hàng phát hiện những kẻ móc túi không chỉ một lần, sau khi trộm đồ vật thì lập tức nhét vào trong ngực, không bị phát hiện thì sẽ thừa cơ đục nước béo cò lẻn ra ngoài, bị phát hiện thì lại một mực nói là đồ của bản thân, cuối cùng chỉ có thể đôi co hơn nửa ngày.
Đa số mấy người đó đều có tật giật mình, có thể qua mặt được chưởng quỹ thì cũng xem như là người thông minh, nếu là đồ vật của mình thì còn tới cửa hàng làm chuyện thừa để làm gì, cửa hàng có rất nhiều thứ giống nhau như đúc.
Nhưng cũng có người liều c.h.ế.t không nhận, không có chứng cứ, cửa hàng cũng không thể làm gì khác.
Sau này kết toán sổ sách chỉ có thể tính hết thành phí tổn, mất đi không ít đồ vật, vì vậy mà nàng đã gia tăng số người canh giữ xung quanh.
Khương Đường thấy hình thái hiện tại của cửa hàng, nghiễm nhiên có thể sánh với siêu thị nhỏ của thời hiện đại: “Kinh doanh cũng ổn định, tới đây mua đồ tiện hơn nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận