Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ
Chương 263
Khương Đường kinh ngạc nhìn đồ vật trong hộp, thứ nhất nàng không biết đây là bích tỳ, chỉ cho rằng là đá quý màu hồng nhạt bình thường thôi. Thứ hai, nàng không nghĩ tới Trịnh thị lại tặng lễ sinh nhật cho nàng.
Tuy nói sinh nhật Trịnh thị thì nàng có chuẩn bị lễ vật nhưng cũng là vì tình cảm trước kia. Đương nhiên cũng có nguyên nhân Cố Kiến Sơn, nói như thế nào thì Trịnh thị đều là trưởng bối, nàng tặng lễ sinh nhật là chuyện nên làm.
Thế nhưng, Trịnh thị tặng không chỉ là lễ vật, mà còn có ý coi trọng.
Khương Đường còn không biết vòng tay lúc trước đính thân cũng là Trịnh thị tặng, nàng nói: “Cái này ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận cho được...”
Lục Cẩm Dao xoa đầu Khương Đường: “Nhận lấy đi, sinh nhật trưởng bối tặng đồ cho tiểu bối chính là hy vọng năm sau ngươi vui vẻ thuận lợi. Ngươi đã cùng Ngũ đệ đính thân, những thứ này đều là chuyện nên làm, chỉ là không thể gióng trống khua chiêng đưa tới đây thôi. Hơn nữa, trong lòng phu nhân cũng cảm thấy hổ thẹn đối với các ngươi, chờ ngày sau ngươi sẽ hiểu.”
Để Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ chính là vì tương lai của Hầu phủ. Trước kia Lục Cẩm Dao không hiểu, hiện tại nhìn những chuyện mà công công bà bà đã làm, cuối cùng cũng hiểu được vài phần.
Lập gia đình, kết hôn không chỉ là chuyện của một người.
Cho dù nàng chán ghét Hàn thị, chán ghét nàng ta làm liên lụy đến Hầu phủ, nhưng Hàn thị vẫn là tẩu tử của nàng. Người một nhà, cho dù ở nhà có chuyện gì, người ngoài nhìn vào cũng đều là người một nhà.
Cho nên, Lục Cẩm Dao không nghĩ tới chuyện phân gia lúc này, chỉ muốn tận lực để mọi chuyện êm xuôi.
Với những người mà Hàn thị thường xuyên đi lại lúc nàng ta còn quản gia thì phải xem kỹ lại, nếu cần cắt đứt quan hệ thì sẽ cắt đứt.
Khương Đường cúi đầu lại nhìn bộ đồ trang sức giá trị xa xỉ: “Vậy nhờ tỷ tỷ thay ta tạ ơn phu nhân.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy mới đúng chứ, ngươi mau chuẩn bị một chút đi, lát nữa đi ra ngoài ăn cơm.”
Lại đây tặng lễ sinh nhật rồi dẫn Khương Đường đi ra ngoài ăn cơm, sinh nhật này coi như qua.
Lục Cẩm Dao dẫn Khương Đường đến một tiệm ăn nhỏ, hoàn cảnh yên tĩnh, tuy đặt tại một phố xá sầm uất nhưng khung cảnh bên trong rất thanh tịnh.
Khương Đường đi qua con phố này nhiều lần, cũng không chú ý tới tiệm ăn này.
Đồ ăn là do lão bản tự mình quyết định, khách nhân khác nhau sẽ đưa lên các món ăn khác nhau.
Thức ăn dọn lên cho hai người đậu phụ sốt, rau cải hấp, vịt tam bảo, cá đù vàng hấp.
Lúc này cá đù vàng hiếm có, hơn nữa lão bản nấu rất ngon nên có hương vị rất tươi ngon.
Còn có điểm tâm cùng canh nóng, Khương Đường thấy điểm tâm là dâu tây Đại Phúc, trong lòng có chút kinh ngạc.
Lục Cẩm Dao nói: “Chỗ này là ta cùng người khác hợp tác làm ăn.”
Có thêm một con đường bán hàng, số lượng điểm tâm bán ở đây cũng không quá nhiều. Chỉ là hình thức đẹp mắt, vừa lúc cùng với các món ăn ở bên này bổ sung cho nhau.
Con đường này không dễ đi lắm, bởi vì rất nhiều người thích ăn điểm tâm mới ra lò. Có thể bán được là bởi vì tiệm ăn này có khách quen của mình, cũng không phải bởi vì thanh danh Cẩm Đường Cư.
Khương Đường cảm thấy chủ ý này không tệ, sau này nàng làm ăn cũng có thể thử sức ở phương diện này.
Ăn cơm xong, Lục Cẩm Dao liền đưa Khương Đường về nhà: “Nhớ ăn bánh sinh nhật đấy, ta cũng mong ngươi bình an vui vẻ, mọi việc thuận lợi.”
Còn có mấy ngày nữa chính là đêm giao thừa. Gần đến tết, trong phủ nhiều chuyện lặt vặt hơn. Đêm giao thừa Lục Cẩm Dao không thể tới đây được.
Hôm nay Lục Cẩm Dao tới đây, Khương Đường đã rất vui rồi: “Ta nhớ rồi.”
Lục Cẩm Dao nghe vậy liền nói: “Vậy ta đi đây.”
Khương Đường phất phất tay với Lục Cẩm Dao, sau khi tiễn người đi, trở về nhìn bánh sinh nhật.
Cái này do sư phụ điểm tâm Cẩm Đường Cư làm, dáng vẻ rất đẹp mắt, kem trắng như tuyết làm đáy, phía trên là một tầng hoa hải đường vừa nở rộ, hoàn toàn tương ứng với chữ “Đường” trong tên nàng. Khương Đường không nỡ ăn, vừa lúc này cũng không đói bụng.
Đợi đến buổi tối, Khương Đường không thấy Xuân Đài, càng không thấy Cố Kiến Sơn. Mấy ngày trước còn cảm thấy thất vọng, lúc này cũng không sao nữa rồi.
Khương Đường định lát nữa sẽ thắp nến ăn bánh sinh nhật. Nàng không có loại nến sinh nhật dài mảnh kia, chỉ có thể tìm mấy ngọn nến đỏ góp lại một chút, ăn bánh sinh nhật xong, đợi qua giờ Tý, xem như lại lớn hơn một tuổi nữa rồi.
Chờ sang năm là còn thêm một tuổi nữa, đã là mười bảy rồi.
Khương Đường thổi đèn nằm ngủ. Trong đêm nàng nghe thấy vài tiếng chó sủa, nhưng bình thường Điểm Kim Ô Kim không sủa vào buổi tối. Khương Đường lo lắng, lấy con d.a.o bên dưới đệm ra, lo lắng ra cửa nhìn một chút.
Ánh trăng m.ô.n.g lung, làm nổi bật ánh tuyết, ban đêm cũng có thể nhìn thấy mọi vật. Bước chân của nàng nhẹ nhàng, áp sát đi tới bên cửa, Điểm Kim Ô Kim không còn sủa nữa. Nếu thật sự có kẻ trộm thì chốc nữa nàng sẽ hét lên, hàng xóm trái phải đều là người, mà sức lực nàng cũng lớn…
Đang nghĩ, ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Đường nhi.”
Khương Đường xoa xoa lỗ tai hơi lạnh, cũng không dám lên tiếng, càng không dám mở cửa.
Hơn nữa, Cố Kiến Sơn cũng chưa từng gọi nàng như vậy.
Chỉ có Lục Cẩm Dao gọi nàng như vậy. Khương Đường nhớ rất rõ ràng, khi Cố Kiến Sơn nói chuyện với nàng, hoặc là cái gì cũng không gọi, hoặc là gọi Khương cô nương.
Lúc cái gì cũng không gọi chiếm đa số, còn có việc quan trọng mới có thể gọi Khương cô nương. Cho dù là sau khi đính thân thì hắn cũng không gọi nàng như vậy.
Trong lòng Khương Đường như thắt chặt, tay cầm d.a.o cũng càng chặt hơn. Nàng không lên tiếng, Điểm Kim Ô Kim đứng sát bên chân nàng, trong cổ họng phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Người ngoài cửa lắc lắc vòng khóa trên đầu sư tử, giọng nói cũng không quá lớn: “Là ta, Cố Kiến Sơn đây. Hôm qua là sinh nhật của nàng mà ta không về kịp, sáng mai ta sẽ mang lễ vật qua cho nàng. Đừng có mở cửa, ta chỉ nói vài câu thôi.”
“Ta đã về rồi, lần này có thể ở được vài tháng.”
Mặc dù Khương Đường không nhìn thấy hắn lúc này, nhưng nói xong, thần sắc Cố Kiến Sơn liền dần dần trở nên dịu dàng hơn: “Nàng lại lớn thêm một tuổi rồi, cũng không biết lễ vật sinh nhật này nàng có thích không nữa... Sáng mai rồi lại nói sau, ta đi đây.”
Cố Kiến Sơn trở về muộn, mặc dù có hãn huyết bảo mã đi được cả ngày lẫn đêm nhưng từ Lĩnh Nam đến nơi này cũng phải hơn một ngày.
Hắn nghĩ nếu là sáng nay vào thành thì sinh nhật của Khương Đường đã thật sự trôi qua rồi. Ai ngờ lúc vào thành chưa đến giờ Tý, chỉ là lúc đến Khương gia đã là ngày hôm sau.
Lễ vật sinh nhật là một đôi tượng đất mua được ở Lĩnh Nam. Lễ vật khác thì Xuân Đài cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng đôi tượng đất này là khi hắn đi ngang qua quầy hàng cảm thấy rất đẹp, hai người nắm tay nhau, ý nghĩa cũng tốt nên liền mua luôn.
Trước kia khi tặng đồ, Cố Kiến Sơn sẽ nghĩ tặng những thứ đồ quý giá. Hiện giờ hắn sẽ nghĩ tặng cho Khương Đường cái gì mà nàng thấy sẽ vui vẻ, còn có thể tưởng niệm nữa.
Chỉ là lúc tới đây đã là ngày hôm sau, lúc này các nhà đã sớm tắt đèn đi ngủ cả rồi.
Ngoại trừ ánh trăng ra thì không có bất kỳ ánh sáng nào nữa hết, thỉnh thoảng có gõ mõ cầm canh đi ngang qua. Cố Kiến Sơn do dự một hồi, vốn định rời đi.
Sau đó Điểm Kim Ô Kim liền kêu hai tiếng.
Khi đó Cố Kiến Sơn nghĩ thầm, hai con ch.ó này mặc dù đối với hắn rất hung dữ nhưng vẫn nhớ kỹ hắn.
Sau đó hắn liền nghe thấy tiếng bước chân của Khương Đường. Tuy rằng rất nhẹ nhưng nhĩ lực của Cố Kiến Sơn hơn hẳn người thường, hắn liền gọi tên Khương Đường, gọi xong liền hối hận.
Đây là cái tên mà hắn luôn nghĩ đến khi nhớ Khương Đường, còn ngày thường nói chuyện thì hắn chưa bao giờ dùng đến.
Có đôi khi cưỡi ngựa, Cố Kiến Sơn sẽ nghĩ, có lẽ lúc này Đường nhi sắp ngủ rồi, có lẽ đang cho Điểm Kim Ô Kim ăn.
Cố Kiến Sơn vốn định xem thử nếu Khương Đường đã thật sự đi ngủ rồi thì sẽ trở về, nhưng người đã dậy rồi, hắn liền nhịn không được nói thêm vài câu.
Với canh giờ này nhất định hắn sẽ không đi vào, dù cho hai người đã đính thân.
Giọng nói Cố Kiến Sơn ôn hòa: “Vậy ta đi đây.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng chốt cửa chuyển động, theo đó cửa liền mở ra.
Khương Đường khoác áo choàng, một tay bất an nắm lấy quần áo, tay kia còn cầm d.a.o thái.
Ánh sáng từ con d.a.o thái lóe lên, Khương Đường giấu d.a.o ra phía sau: “Đưa đồ cho ta đi.”
Lúc này Cố Kiến Sơn trở về không mặc giáp bạc, một thân áo bông, lại không có vẻ cồng kềnh.
Trên mặt có vết bẩn, nhìn có chút lôi thôi. Môi cũng trắng, mặt trên khô khốc. Tóc hắn bị gió thổi làm rối tung. Trời lạnh đến mức phảng phất như vừa mở miệng là có thể ăn được vụn tuyết bị gió thổi lên.
Đã trễ thế này mà hắn vẫn tới một chuyện, làm sao có thể không mở cửa ra cho được.
Khương Đường nói: “Chàng nhớ rõ như vậy ta rất vui rồi, sao lại vội vàng thế, chàng không cần phải về vội như vậy.”
“Thân thể là của chàng. Nhưng chàng lại là người mà ta muốn thành thân, dù sao cũng phải ngẫm lại sau này, chàng không biết lúc này lạnh đến thế nào sao hả.”
Cách khung cửa, Cố Kiến Sơn cầm tay Khương Đường: “Không lạnh, nàng xem, tay ta còn nóng hơn cả tay nàng nữa.”
Toàn thân Cố Kiến Sơn nóng hôi hổi, quanh năm ở Tây Bắc nên không cảm thấy bên này lạnh bao nhiêu. Mà Khương Đường chỉ đi ra ngoài một chuyến mà tay đã lạnh cóng. Thấy nàng chỉ khoác áo choàng, Cố Kiến Sơn vội vàng nói: “Nàng mau quay vào trong đi, còn có thể ngủ một giấc nữa.”
Cố Kiến Sơn lấy tượng đất từ trong n.g.ự.c ra, là một đôi tượng đất nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, được ủ trong n.g.ự.c hắn nên rất ấm áp.
Khương Đường nhìn tượng đất, không nhịn được nở nụ cười. Chỉ trong nháy mắt này, nửa năm ngây ngốc chờ đợi oán giận ủy khuất toàn bộ tan thành mây khói, trong lòng chỉ còn lại vui mừng cùng cảm động, vì Cố Kiến Sơn, cũng vì đôi tượng đất này.
Nàng khẽ kiễng chân lên, hôn lên khóe môi Cố Kiến Sơn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận