Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 161



Mấy ngày trước phủ Vĩnh Ninh hầu đã nhận được thư của Cố Kiến Châu, xe ngựa đã chờ ở bến tàu nhiều ngày.
Sao Cố Kiến Châu lúc đi thì đi đường bộ, lúc về lại đi đường thủy rồi.
Làm Trịnh thị lo lắng mấy ngày.
Vì đường thủy không an toàn, lúc mưa to gió lớn có thể bị lật thuyền, trời lạnh như vậy, nếu bị rơi xuống sông thì khó mà sống sót. Nhưng đi đường thủy sẽ nhanh tới hơn so với ngồi xe ngựa trèo đèo lội suối, có một áng thơ viết rằng “triêu từ Bạch Đế thái vân gian, thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn”.
Ngồi xe ngựa mất hết mười ngày, đi đường thủy chỉ tốn có ba ngày.
Trịnh thị dắt cả nhà tới cổng chính đứng chờ, bên phải là trưởng tức Hàn thị, bên trái Lục Cẩm Dao đang nhón chân trông ngóng. Ngoại trừ nam nhân đã vào triều công tác và Cố Kiến Hiên, Cố Ninh Viễn đến thư viện đọc sách không có mặt, người một nhà đều đang chờ ở đây.
Hôm nay Lục Cẩm Dao còn tô phấn điểm son, kiểu tóc cũng không phải kiểu thường xuyên búi, cả người lộng lẫy xinh đẹp.
Nàng ấy sớm đã đổi sang y phục mùa thu, vì bụng đã lớn nên trông có hơi mập mạp, hai nha hoàn đứng phía sau là Hoài Hề và Nguyệt Vân, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác,
Vốn dĩ Trịnh thị đã khuyên Lục Cẩm Dao ở Yến Kỉ Đường chờ đợi, lúc nào Cố Kiến Châu về tới thì hẵng sang, nhưng Lục Cẩm Dao muốn nhìn thấy Cố Kiến Châu sớm hơn một chút.
Từ biệt ba tháng, có quá nhiều chuyện không có sự tham dự của Cố Kiến Châu, hài tử trong bụng nàng ấy chuyển động, buổi tối có khi sẽ bị chuột rút, bụng cũng càng ngày càng nặng… Lần đầu nàng ấy mang thai, đôi khi nhìn thấy chiếc bụng to cũng sẽ sợ hãi, có khi hài tử không động đậy trong một thời gian dài cũng khiến nàng ấy lo lắng.
Có lúc Lục Cẩm Dao nghĩ nếu có Cố Kiến Châu ở đây thì ổn rồi.
Bây giờ tốt rồi, người cũng đã trở về.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, không có mây mù, cũng không có gió, ánh mặt trời rọi xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp, đứng bên ngoài một chút cũng không thấy lạnh.
Tầm mắt của Lục Cẩm Dao vẫn luôn hướng ra đầu ngõ, đợi chừng mười lăm phút mới nghe được tiếng vó ngựa lộc cộc.
Hai chiếc xe ngựa chậm chạp đi tới, có vẻ cũng không chậm lắm, hình như đến đầu ngõ mới bắt đầu giảm tốc độ
Chờ xe ngựa dừng lại, xa phu còn chưa kịp kê ghế, Cố Kiến Châu ở trên xe đã xốc rèm nhảy xuống.
Ba tháng không gặp, Trịnh thị cảm thấy Cố Kiến Châu đã thay đổi rất nhiều, trầm ổn hơn, giống một người đã cập quan, càng giống trượng phu của một phụ nhân.
Ở Điền Nam lăn lộn ba tháng, người vừa đen vừa rắn chắc, hình như còn cao lên một chút, bộ dáng đĩnh đạc.
Ánh mắt đầu tiên của Cố Kiến Châu là nhìn về phía Lục Cẩm Dao, yên lặng nhìn một hồi mới hoàn hồn, quỳ xuống dập đầu với Trịnh thị: “Nhi tử bất hiếu, đến giờ mới trở về.”
Trịnh thị nhanh chóng đỡ Cố Kiến Châu lên: “Trở về là tốt rồi, vào trong nói chuyện.”
Dù đã trở về nhưng nhìn vẫn không giống một người trước kia đã từng sống trong nhung lụa, nhưng nam tử ra ngoài rèn luyện nhiều cũng là chuyện nên làm. Nhớ lúc Cố Kiến Thủy trở về đã béo hơn một vòng, Cố Kiến Châu tuy rằng gầy nhưng khí chất không hề giống như lúc trước.
Thấy Cố Kiến Châu cứ liếc nhìn Lục Cẩm Dao, sao Trịnh thị lại không rõ tâm tư của hắn: “Con về rửa mặt chải đầu đi, giữa trưa mở tiệc nhà, con mang tức phụ của con qua đây.”
Cố Kiến Châu đi qua đỡ Lục Cẩm Dao, hai vợ chồng hành lễ với Trịnh thị xong mới dắt tay nhau về Yến Kỉ Đường.
Từ cổng chính về Yến Kỉ Đường phải đi qua phòng khách ở tiền viện, mất gần mười phút.
Cố Kiến Châu nắm tay Lục Cẩm Dao, trong lòng cảm thấy ê ẩm: “Nàng đang mang thai, cứ ở Yến Kỉ Đường đợi ta là được rồi, ta sẽ không ở bên này lâu đâu, nàng xem tay lạnh hết rồi.”
Lục Cẩm Dao nghĩ thầm, tay nàng có chỗ nào lạnh đâu, rõ ràng là tay Cố Kiến Châu quá nóng, cũng đã ba tháng không gặp, lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện thêm mấy vết chai.
Cứng cộm người.
Cố Kiến Châu cũng phát hiện, tay Lục Cẩm Dao rất mềm, hắn luyến tiếc không muốn buông ra, nhưng tay hắn bây giờ vừa chai vừa xấu: “Ta…”
Lục Cẩm Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Kiến Châu, cẩn thận tiến về phía trước: “Hai ngày này trời trở lạnh, chàng đi đường thủy trở về có lạnh hay không… Để ta làm ấm tay cho.”
Cố Kiến Châu càng siết chặt hơn, dịu dàng cười lắc đầu: “Ta không lạnh.”
Mỗi khi hắn nghĩ đến chuyện mình sắp trở về, trong lòng lại nhảy nhót không ngừng, hận không thể lập tức về tới nơi: “Ta mang về cho nàng rất nhiều thứ, chủ thuyền nói trên thuyền ngư long hỗn tạp, không chừng còn có kẻ móc túi nên ta đã mua không ít đặc sản địa phương. Không chỉ có nấm, còn có cả bánh trung thu và bánh hoa tươi… Đủ loại thức ăn.”

Cố Kiến Châu cảm thấy Lục Cẩm Dao nhất định sẽ thích bánh hoa tươi.
Lần nào Lục Cẩm Dao viết thư trả lời Cố Kiến Châu cũng gửi kèm ngân phiếu, Cố Kiến Châu cũng gửi về ba đợt nấm.
Cố Kiến Châu giữ số bạc còn dư trên người, lúc ở trên thuyền cũng không dám ngủ, một đường luôn cẩn thận cầm bạc trở về.
Còn chuyện tại sao lại đi đường thủy, trừ việc đi bằng đường thủy nhanh hơn thì còn có nguyên nhân khác, có một tuyến đường thủy mới đi từ Điền Nam đến các tỉnh thành khác nên Cố Kiến Châu mới ngồi thuyền đi về.
Cũng muốn nhìn thử công tác trị thủy có đạt được kết quả tốt không.
Đợt lũ lụt hằng năm ở Điền Nam đã qua, tới tháng ba, tháng tư năm sau Cố Kiến Châu mới phải quay lại đó, tạm thời không có gì bận rộn nên có thể về nhà.
Mang theo không ít đồ vật ở Điền Nam trở về, Lộ Trúc cùng Tinh Tương vội vàng dỡ hàng và ghi chép thống kê. Hai nàng ấy ra ngoài ba tháng cũng hao gầy không ít.
Tất nhiên Điền Nam không thể bằng Hầu phủ, ăn uống chi phí các kiểu cũng khác nhau, nhưng ít ra cũng có thể nguyên vẹn quay về cùng với Tứ gia.
Mang về không ít đồ đạc, có vải vóc tơ lụa, dụng cụ nấu ăn, sau khi kiểm kê xong xuôi đã chia đến các viện theo lời dặn dò của Cố Kiến Châu, hai người làm xong hết mới trở lại Yến Kỉ Đường.
Tháng sáu rời đi, lúc đó cây hạnh ở Yến Kỉ Đường vẫn còn xanh tươi, bây giờ chỉ là một cái cây trụi lủi.
Lục Anh và Tĩnh Mặc đứng gác ngoài cửa chính phòng, có thêm hai bà tử đứng canh ngoài cổng viện, gió lạnh thổi qua khiến sân viện càng thêm lạnh lẽo, hai người đến nhĩ phòng, chờ Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu nói chuyện xong sẽ sắp xếp công việc cho các nàng ấy, không nghĩ tới lại nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Diện mạo thanh tú, lúc cười rộ lên để lộ ra vẻ hàm hậu, đang theo Bội Lan thêu khăn.
Thấy Lộ Trúc cùng Tinh Tương tới, bọn họ lập tức đứng dậy gọi tỷ tỷ, sau đó cứ đứng đấy không biết làm gì.
Lộ Trúc quan sát một vòng mà không hề thấy bóng dáng Khương Đường.
Hoài Hề kéo tay nàng ấy lôi ra khỏi nhĩ phòng, đứng dưới tàng cây nhỏ giọng nói: “Khương Đường đã chuộc thân và rời khỏi Hầu phủ rồi, chi tiết thì dài lắm, chờ đến tối ta sẽ nói với ngươi. Bên chính viện mới đưa thêm một nha hoàn tới đây, được hơn nửa tháng rồi, cũng an phận, nàng ấy chỉ làm việc này, không lộ diện trước mặt đại nương tử được mấy lần.”
Để người khác hầu hạ Lục Cẩm Dao, Hoài Hề cũng không yên tâm, nha hoàn tam đẳng trước tiên cứ cho làm việc nặng trước, sau này quan sách tính tình và phẩm chất rồi mới quyết định có trọng dụng hay không.
Trước đây Khương Đường cũng đi theo bọn Tĩnh Mặc làm việc, từ từ mới làm quen với mọi thức, chờ sau này thành thạo một chút mới được thăng lên làm nha hoàn nhị đẳng.
Lộ Trúc có chút kinh ngạc, nàng ấy còn lo lắng có phải Khương Đường đã làm gì sai không, hóa ra là chuộc thân
Có điều nàng ấy làm nha hoàn nhiều năm như vậy rồi, còn chưa thấy qua nha hoàn nào chuộc thân đâu.
Lộ Trúc: “Vốn dĩ nàng đã bán mình cho Hầu phủ, muốn chuộc thân cũng có đạo lý ở trong đó, là người nhà chuộc thân cho nàng sao.”
Hoài Hề lắc đầu: “Người nhà ở đâu ra chứ, tự mình tiết kiệm đó, tích cóp bạc chuộc thân, chuyện này còn nháo tới tận chính viện nha. Nói nữa thì dài lắm, để tối rồi ta nói tỉ mỉ cho ngươi.”
Lộ Trúc cười nhẹ: “Ta đang chờ sắp xếp, xem quay về sẽ làm gì.”
Thật ra nàng ấy cùng Tinh Tương đến Điền Nam cũng không giúp đỡ được gì nhiều.
Tứ gia vẫn luôn bận rộn, các nàng ấy chỉ ở nhà sắp xếp nhà cửa, có việc gì cũng không trực tiếp tìm Tứ gia, mà là tìm tên sai vặt Tùng Lâm bên người Tứ gia.
Chuyện tới lui qua lại đều do Lộ Trúc phụ trách, Tinh Tương tinh thông y thuật, đi theo cứu người hai lần.
Tính ra cũng không quá vô dụng chứ.
Hoài Hề nói: “Hai ngươi đã trở lại thì đến phòng vải lấy số đo đi, còn chưa làm y phục mùa thu đó.”
Lộ Trúc cùng Tinh Tương đang mặc y phục của bản thân, rời khỏi Thịnh Kinh mới biết được không có nơi nào tốt bằng Thịnh Kinh.
Lộ Trúc gật đầu.
Hoài Hề lại nói: “Còn có Khương Đường bên kia, nàng đã dọn nhà mới rồi, bọn ta đều tặng lễ, ngươi cùng Tinh Tương không ở đây, ta không thể tự làm chủ được, bọn ta ở đây mỗi người tặng nửa lượng bạc.”
Khương Đường có liên quan tới chuyện kinh doanh ở Cẩm Đường Cư, không thể nào cắt đứt quan hệ một cách dễ dàng được. Trước kia Khương Đường cũng đã làm không ít đồ ăn, cần phải tặng lễ.
Lộ Trúc nói: “Chắc là ta sẽ có mấy ngày nghỉ, tranh thủ hai ngày này qua đó nhìn xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận