Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ
Chương 152
Ăn xong sủi cảo cùng gà hầm, cả nhà nhìn chằm chằm ánh nến lờ mờ yên lặng không nói, Lưu đại tẩu ấp úng nói: “Ta thấy Khương muội tử không giống như gạt người. Nhà nàng ở chỗ này, ta liền đi hỗ trợ, làm ăn không tốt cũng là nàng lỗ vốn.”
Lưu bộ khoái hỏi cha nương: “Hay là thử xem sao?”
“Thử một chút cũng được, ta và cha ngươi ở nhà giữ Tiểu Niếp.” Lưu đại nương ôm tiểu tôn tử vào trong ngực: “Thử trước vài ngày xem sao, làm việc cho người ta cũng đừng để cho nàng bắt được sai lầm, tay chân cũng sạch sẽ một chút. Nếu cần ta hỗ trợ cũng được, Đại Lang không còn nhỏ nữa, Đại Ni cũng đã mười tuổi rồi, dẫn muội muội cùng ngươi đi ra ngoài hỗ trợ cũng được.”
Cả nhà đã thương lượng chuyện này xong.
Lưu đại tẩu cả đêm không ngủ. Đến nửa đêm, nàng ấy thấy tiểu khuê nữ đã ngủ rồi mới lay Lưu bộ khoái tỉnh dậy: “Ngươi nói xem, vì sao Khương muội tử lại muốn chia lợi nhuận như thế này, rõ ràng mỗi ngày chỉ cần cho ta bao nhiêu tiền công đó là được mà.”
Cho dù nàng chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, mấy tửu lâu mời người làm cũng trả tiền công, còn chia lợi nhuận thì đó là hợp tác, là tiểu đông gia rồi.
Món ăn Khương Đường làm ăn rất ngon, bán nhiều mua ít nhất định có thể làm ăn được, cần gì phải chia lợi nhuận như thế.
Lưu bộ khoái nửa tỉnh nửa mơ dụi dụi mắt: “Nếu lỡ như ngươi làm lộ công thức ra ngoài thì sao? Ngươi cũng không phải là hạ nhân của nàng ấy, dựa vào cái gì mà bảo vệ công thức cho nàng ấy chứ?”
Lưu đại tẩu: “Ta là hạng người như vậy sao?”
Nếu đã cùng người khác hợp tác làm ăn mà còn dùng ám chiêu sau lưng, đó chính là hại người hại mình.
Tuy nhiên đây là lần đầu tiên nàng ấy buôn bán, trong lòng vẫn không an tâm nổi, chờ Lưu bộ khoái ngủ rồi nhưng nàng ấy vẫn không thể chợp mắt, mơ mơ màng màng trừng mắt nhìn trời sáng lên.
Lưu đại tẩu còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng của người một nhà, bận rộn cả buổi sáng mới được thanh nhàn.
Lúc này mới bỏ thêm một chùm nho tím vào chén mà nàng lấy từ Khương gia hôm qua, một mình đi qua.
Lưu bộ khoái dậy sớm để đi nha môn nên Lưu gia thường phải dậy sớm, Lưu đại tẩu không nghĩ tới Khương Đường cũng dậy sớm như vậy.
Nàng ấy gõ cửa nói: “Ta mang chén sang trả lại, ngươi nếm thử nho xem sao.”
Khương Đường kéo tay Lưu đại tẩu tiến vào, ước chừng là ở Hầu phủ lâu rồi nên trước khi Khương Đường làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Bao gồm cả việc cùng Lưu gia bàn chuyện làm ăn, cũng là qua lại đưa đồ.
Hàng xóm láng giềng trái phải thấy Lưu gia đi lại với nàng cũng sẽ không quá kiêng kị chuyện nàng sống một mình. Hơn nữa một khi người ta lấy được chỗ tốt thì sẽ kìm lòng không được giúp người ta nói những lời tốt đẹp, bằng không thì người khác nhìn Lưu gia kiếm tiền, làm sao có thể không đỏ mắt.
Lợi ích phải đi cùng với thật tâm mới tạo thành quan hệ vững chắc.
Khương Đường cười cười với Lưu đại tẩu: “Ta đang muốn mua ít nho thì tẩu tử đã đưa tới rồi.”
Lưu đại tẩu ngượng ngùng đi vào với Khương Đường.
Không giống như tới đây lúc tối nữa, buổi sáng có mặt trời chiếu rọi, bãi đất trống phía trước nhà được vẩy nước, trong viện còn treo mấy bộ xiêm y, nhìn cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.
Điểm Kim và Ô Kim nhìn chằm chằm nàng ấy, nhưng lại không sủa.
Khương Đường viết ba phần văn thư, đưa cho Lưu đại tẩu một phần: “Nếu tẩu tử không biết chữ thì ta sẽ đọc cho ngươi nghe.”
Khương Đường đã từng ký mấy phần văn thư, biết được văn thư cần phải viết như thế nào. Hai người hợp tác làm ăn, lợi nhuận kiếm được chia hai tám. Nhưng trong lúc buôn bán, Lưu đại tẩu không thể tiết lộ công thức cho người khác để kiếm lợi, đương nhiên, sau này không còn buôn bán nữa thì càng không thể tiết lộ công thức.
Công thức là của Khương Đường, phần văn thư này cũng có khác một chút so với văn thư ký với Lục Cẩm Dao.
Công việc bán hàng vất vả, lại là Lưu đại tẩu làm một mình cho nên Khương Đường cho hai thành.
Nếu là muốn kiếm thêm một chút thì gọi người trong nhà hỗ trợ, kiếm càng nhiều lợi nhuận lại càng nhiều.
Lưu đại tẩu cam đoan ngay lập tức: “Nhất định ta sẽ không học trộm tay nghề này, càng không có khả năng nói cho người khác biết.”
Khương Đường: “Nếu như tẩu tử muốn làm cho mấy hài tử ăn thì đương nhiên là được, chỉ sợ người xung quanh hỏi thăm rồi tẩu tử ngại thôi.”
Lưu đại tẩu vung tay lên: “Yên tâm đi, ngươi xem ta giống loại người này sao. Đại muội tử, ngươi cứ yên tâm đi, miệng ta kín lắm, ta biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Những chuyện không quan trọng thì khi gặp hàng xóm láng giềng có thể nói vài câu, nhưng chuyện quan trọng thì ta biết rõ nặng nhẹ.”
Khương Đường gật gật đầu, nói tiếp: “Để mở quầy hàng thì phải nộp phí quầy hàng, còn có mua xe đẩy, than, gạo, mì, thịt, mấy cái này đều tính vào chi phí. Sổ sách thì chúng ta có thể tính toán từng ngày một, nhưng một nửa lợi nhuận hàng ngày chúng ta phải chia ra, lấy một nửa bỏ vào chi phí ban đầu. Chờ quầy hàng hồi vốn rồi thì chúng ta lấy bốn phần lợi nhuận làm vốn quay vòng, sáu phần giữ lại hai nhà ngươi và ta chia nhau.”
Kinh doanh phải cần chi phí, không thể chia tất cả lợi nhuận được, nếu không các quầy hàng sẽ không có cách nào buôn bán tiếp được.
Còn việc phân chia lợi nhuận mỗi ngày là để cho Lưu đại tẩu thấy có tiền, có củ cải treo ở phía trước, làm việc mới có sức.
Mấy điều này phải nói cho rõ ràng.
Những thứ tính vào chi phí, không chỉ là mì và thịt dùng hàng ngày, còn có xe đẩy, nồi sắt, bát đũa...
Nếu một chén sủi cảo bán tám văn tiền, một ngày bán được khoảng hai trăm chén, tính sáu thành lợi nhuận là chín trăm sáu mươi văn tiền.
Mà Lưu đại tẩu có thể được chia chín mươi sáu văn.
Chờ Khương Đường dạy lại công thức này cho Lưu đại tẩu, lúc đó gần như đã hồi vốn, đến lúc đó trên cơ bản là nàng sẽ không cần phải quản chuyện làm ăn này nữa.
Đến lúc đó nàng có thể làm buôn bán khác, chờ những chuyện làm ăn này chậm rãi có khởi sắc, lại bàn đến chuyện mở cửa hàng mở quán ăn mở tửu lầu.
Cũng đỡ cho Lưu đại tẩu các nàng ở bên ngoài bày sạp buôn bán màn trời chiếu đất.
Khương Đường tính toán như vậy, hai thành lợi nhuận cũng không thấp, dù sao công thức là của nàng, chi phí bắt đầu kinh doanh cũng là của nàng. Công việc của Lưu đại tẩu đều là công việc thể lực, vô luận ở thời đại nào, làm công việc thể lực kiếm được ít nhất.
Mà Lưu gia ngày thường dựa vào bổng lộc của Lưu bộ khoái sống qua ngày, Khương Đường lúc ở Yến Kỉ Đường cũng thấy mấy người Bạch Vi thêu khăn tay, một ngày thêu ba đến năm cái khăn, một cái khăn bán một văn tiền, một ngày mới kiếm được mấy văn, một tháng ròng còn không kiếm được nhiều bằng một ngày buôn bán.
Cho dù mệt một chút, Khương Đường tin tưởng Lưu đại tẩu cũng nguyện ý.
Lưu đại tẩu đương nhiên nguyện ý, nàng ấy không ra tiền chỉ ra khí lực, cho dù bán không được nhiều lắm cũng bận rộn một lần, khí lực nàng ấy có rất nhiều.
Khương Đường nói: “Tẩu tử cầm văn thư về xem một chút, không có vấn đề gì thì ký tên ấn dấu tay. Đến lúc đó đi quan phủ lưu một bản, ta và ngươi cũng yên tâm hơn một chút.”
Lưu đại tẩu nói được.
Ngồi thêm một lúc nữa, nàng ấy liền cầm văn thư về nhà. Lưu bộ khoái đi làm, trong nhà chỉ có Lưu Đại Lang biết chữ, đọc kỹ từng chữ một trong đó, đến buổi chiều, Lưu đại tẩu liền đi ký văn thư.
Khương Đường: “Đồ đạc thì khoảng một hai ngày là có thể đặt xong, trước tiên ta dạy tẩu tử cách làm sủi cảo, tẩu tử ở nhà chậm rãi luyện tập là được.”
Làm đồ ăn quan trọng nhất là hương vị, hương vị tốt thì buôn bán tốt. Sủi cảo lớn nhỏ đều nhau, hình dáng đẹp, cho dù bán ở bên đường thì cũng phải có khác biệt so với sủi cảo năm văn tiền thì mới bán được giá cao.
Nếu không ba văn tiền này làm sao có được.
Đương nhiên Lưu đại tẩu đồng ý: “Được, cái này cũng dễ.”
Ra đường bán sủi cảo thì phải có xe đẩy, nồi là một cái nồi sắt rất sâu, Khương Đường tìm cửa hàng thợ rèn đặt làm, chỉ riêng nồi này đã tốn hai lượng bạc.
Một trăm cân mì, sáu văn tiền một cân, tổng cộng sáu đồng bạc.
Thịt lợn và cá mỗi ngày đều cần mười lăm cân, hai loại nhân, thịt lợn nấm hương và cá hầm cải chua, trộn thêm rau nữa thì một cân thịt có thể gói sáu bảy mươi cái sủi cảo.
Sủi cảo nhân thịt lợn là mười văn tiền một chén, cá thì tám văn.
Canh không phải là canh nóng trộn rong biển muối là canh hầm xương và canh đầu cá.
Trong quầy hàng còn có các loại gia vị ăn kèm sủi cảo như dầu cay, giấm, hành tỏi chua ngọt, tương mè…
Lưu đại tẩu lén nói thầm với bà bà: “Không biết Khương muội tử là người ở đâu nữa, ăn uống cũng chú ý nhiều thứ thật.”
Lưu đại nương nói: “Nói hươu nói vượn gì đó, không cần hỏi thì đừng có hỏi thăm, làm cho tốt việc của mình là được.”
“Ôi chao, nương, ta biết mà, ta chỉ nói với nương thôi.” Lưu đại tẩu ngượng ngùng nói: “Nhất định không nói với người ngoài.”
Lưu đại nương: “Ngươi không nói, nhưng bọn hài tử thì sao, bọn hắn còn nhỏ không hiểu chuyện thì thôi, chẳng lẽ ngươi là người lớn mà cũng không hiểu chuyện à?”
Đến lúc này Lưu đại tẩu cũng im bặt.
Đồ đạc đặt mua rất nhanh, xe đẩy bán hàng, nồi niêu bếp lò, Khương Đường mang theo Lưu đại tẩu đi đặt thịt và đồ ăn.
Nấm hương được đặt từ cửa hàng tạp hóa, thịt và rau đều là những người bán hàng rong quen thuộc, giá cả phải chăng lại còn tươi, chờ sau này cần nhiều hơn sẽ bảo người ta giao hàng.
Đừng thấy Lưu đại tẩu lớn hơn Khương Đường hai mươi tuổi nhưng mua đồ đều là đứng phía sau Khương Đường.
Thịt đều là mua theo cân, mì ăn ở nhà là bột ngô trộn cùng bột mì trắng, Khương Đường nhìn qua là biết mặc cả rồi.
Chờ mua xong đồ, Khương Đường xách một nửa, Lưu đại tẩu xách một nửa.
Quầy hàng bày ở hai con phố cách vách, Khương Đường nộp nửa lượng bạc phí quầy hàng, sáng sớm hay chiều muộn gì cũng có thể bày bán. Mua mấy thứ này xong Khương Đường liền tốn hơn ba lượng bạc.
Hai ngày đầu, Khương Đường định đi theo Lưu đại tẩu.
Chuyện bày sạp buôn bán này nàng chưa từng làm, nhưng mọi việc đều có lần đầu tiên.
Sáng ngày mười tám tháng Chín, trời vẫn chưa sáng.
Khương Đường và Lưu đại tẩu liền đẩy xe đẩy ra đường, trên xe đẩy đồ đạc chất không ít, hai nồi canh, hai chậu nhân, còn có bột đã nhào sẵn cùng củi lửa.
Sáng sớm mùa thu sương mù mờ mịt, trên đường đã có người đẩy xe ra đường.
Dần dần, sương mù buổi sáng tan ra, biến thành mùi khói lửa nhàn nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận