Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Chương 232



Có Vĩnh Ninh hầu ở đây có lẽ sẽ khuyên được Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn nói: “Vâng, lần này nhi tử khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Trịnh thị lắc đầu: “Cũng không có việc gì, ta biết tính tình của con mà. Đúng rồi, con lâu chưa về nhà, có nhiều chuyện con chắc con chưa biết. Tứ ca con lại đến Điền Nam, hắn được Hoàng Thượng trọng dụng. Còn có đường đệ Kiến Hiên của con, đã thi đỗ kỳ thi mùa xuân rồi, xếp hạng trong kỳ thi đình cũng không tệ.”
Những chuyện còn lại Cố Kiến Sơn đều biết, trong nhà mấy tháng nay vẫn luôn bình an không có chuyện gì xảy ra. Hàn thị an phận, Lục Cẩm Dao cũng có nhiều thời gian chăm sóc Chiêu ca nhi, Hứa thị lễ Phật, Vân thị có thai, cũng không thường xuất hiện.
Trịnh thị hy vọng sau khi bà nói ra chuyện trong nhà sẽ khiến Cố Kiến Sơn rõ ràng cái gì mới là quan trọng nhất. Có thể thấy, Cố Kiến Sơn vẫn luôn ở quân doanh, không ở chung với huynh đệ trong nhà nhiều lắm nên cũng không có gì quá quyến luyến.
Bà cho Cố Kiến Sơn đi về trước, chờ sau khi vào cung về rồi lại nói.
Trong khoảng thời gian chờ Vĩnh Ninh hầu trở về, Trịnh thị cảm thấy bà như đang chịu dày vò, bà không muốn làm khó ấu tử, cũng không muốn làm khó bản thân, có lẽ chờ Vĩnh Ninh hầu trở về, Cố Kiến Sơn sẽ nghe phụ thân hắn.
Vĩnh Ninh hầu bãi triều sớm hơn Cố Kiến Phong một chút, ông năm nay đã bốn mươi chín, ông nghĩ khoảng bốn, năm năm nữa là ông có thể nghỉ ngơi, giao tước vị lại cho đại phòng, để hắn quản lý Hầu phủ.
Trưởng tử thừa tước, bọn họ tất nhiên sẽ đi theo trưởng tử.
Sắp xếp như vậy đã rất thỏa đáng, trong số những hài tử ông vẫn thương con của chính thê nhất, mà Cố Kiến Phong lại là nhi tử đầu lòng của ông nên ông đương nhiên kỳ vọng hắn rất cao. Cho dù Cố Kiến Phong lớn lên không giống như tưởng tượng của ông, tư chất bình thường, Vĩnh Ninh hầu vẫn luôn yêu thương trưởng tử này.
Mấy hài tử khác đều là người có bản lĩnh, cho dù có cho trưởng tử thừa tước thì sau này cuộc sống của bọn chúng cũng không tồi.
Chỉ là ông vẫn nên ngẫm lại, vì sao trưởng tử luôn tầm thường lại có thể tới Lại Bộ, còn có Cố Kiến Hiên sao có thể vào Đốc Sát Viện. Lúc đó thật sự rất vui vẻ, nghĩ rằng cành liễu đã nở hoa, cuối cùng trưởng tử cũng hết khổ.
Nhưng sao chức quan này lại rơi xuống, lại rơi xuống vì ai.
Còn không bằng trực tiếp hỏi Cố Kiến Phong, có lẽ sẽ điều tra ra.
Sao khi về phủ, ông mệt mỏi day ấn đường: “Kiến Phong đã về chưa, bà cho người đến Yến An Đường nhìn xem.”
Trịnh thị nói: “Ta đã cho Nam Hương đi canh cửa, lát nữa gọi nàng ấy vào hỏi.”
Chỉ là, chờ rồi lại chờ, Nam Hương cũng không chờ được người, sai người đến Yến An Đường hỏi, lại nói Cố Kiến Phong đã đi ăn cơm với đồng liêu, không biết khi nào mới trở về.
Lúc về tới nơi thì mùi rượu nồng nặc, sợ là chẳng hỏi được gì.
Vĩnh Ninh hầu vốn đã sốt ruột, thấy vậy lửa giận lại nổi lên: “Hắn mới vào Lại Bộ được mấy ngày mà đã ăn cơm xã giao. Ta tìm hắn cả ngày nay mà không thấy, một ngày không biết đi ra ngoài bao nhiêu lần!”
Lời nói mang theo vài phần tức giận, Trịnh thị vội vàng khuyên nhủ: “Hầu gia sao lại tức giận, chắc là trùng hợp thôi, có lẽ là chúng ta trách lầm, đừng có việc gì cũng nghĩ theo hướng xấu.”
Vĩnh Ninh hầu trách mắng: “Không nghĩ xấu, chẳng lẽ mọi chuyện đều nghĩ là chuyện tốt sao, từ đâu ra chuyện tốt như vậy! Bà nhìn lão Ngũ xem, liều mạng tranh quân công, nếu Hầu phủ này xảy ra chuyện gì thì hắn cũng xong rồi.”
Ông chỉ sợ Cố Kiến Phong có được chức quan này theo cách không chính đáng, cuối cùng liên lụy cả Hầu phủ.
Trịnh thị nói: “Sao lại dễ dàng hỏng như vậy được?”
Không sao? Vĩnh Ninh hầu cũng hy vọng sẽ không như vậy.
“Hôm nay bà có biết người khác đã nói gì với ta không, nói ta đúng là có một đám nhi tử tốt, bà có biết ai là người nói mấy lời này không, là Tần Vương!” Vĩnh Ninh hầu hít thở không thông, tiếng nói chuyện vô cùng lớn: “Sao hắn lại nói như vậy, bà nghĩ xem sao hắn lại nói như vậy!”
Trịnh thị sợ tới mức lui về phía sau mấy bước: “Hầu gia, ngài đừng làm ta sợ, đúng rồi, còn có một chuyện… Chiều nay Kiến Sơn qua đây, nói là có việc muốn nói với chúng ta.”
Vĩnh Ninh hầu hít thở sâu, ngồi xuống nói: “Có biết là chuyện gì không?”
Trịnh thị không dám tiếp tục giấu diếm: “Là chuyện hôn sự của hắn, Hầu gia có còn nhớ Khương Đường bên cạnh nương tử lão Tứ không, hắn ái mộ Khương Đường, tưởng cưới nàng làm thê tử. Ta đã biết chuyện này từ lúc lão Ngũ trở về đợt trước, chỉ là không để trong lòng, sau đó Kiến Sơn lại về, hắn cũng muốn nói mấy lần, nhưng chưa kịp nói thì đã phải đến Tây Bắc.”
Trịnh thị nói năng có chút lộn xộn: “Hầu gia, ta không muốn quản chuyện hôn sự của Kiến Sơn… Chỉ sợ là chuyện hắn muốn nói không phải là định cầu thân, mà là hắn không cần cái nhà này nữa.”

Nhiều chuyện ập tới một lúc như vậy, Trịnh thị đã ứa nước mắt, trong lòng vừa sốt ruột vừa bực mình, còn có mấy phần sợ hãi.
Vĩnh Ninh hầu thở dài, lấy cho Trịnh thị một chiếc khăn: “Để ta nghĩ đã.”
Cái này có thể xem là thời cơ tốt, nếu thật sự Cố Kiến Phong đã làm ra chuyện gì đó, phủ Vĩnh Ninh hầu có thể mượn cơ hội này tự chặt đứt một tay.
Vĩnh Ninh hầu tất nhiên cũng bằng lòng tách đại phòng ra riêng, nhưng nếu muốn phân gia lúc này e là không được, tuy nhiên nếu muốn giúp Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ thì vẫn được.
Mà Khương Đường bây giờ đã không còn là nha hoàn nữa, nếu muốn cưới thì cứ cưới.
Tuy rằng có ý lợi dụng nhưng cũng xem như đã thỏa mãn tâm ý của Cố Kiến Sơn, trước mắt, đây đã là biện pháp tốt nhất.
Vĩnh Ninh hầu nhớ tới ánh mắt đầy thâm ý của Tần Vương, thuyền của hoàng tử, lên được nhưng không dễ xuống, Cố gia không thể đắc tội Tần Vương.
Cho dù Cố Kiến Phong chưa làm ra chuyện gì, Tần Vương chỉ là tùy hứng nói một câu nhưng cứ cho Cố Kiến Sơn ra lập phủ riêng cũng không phải là chuyện xấu.
Có câu công cao chấn chủ.
Không cưới nữ nhi thế gia, không có dây mơ rễ má gì với triều đình mới là kiểu thần tử khiến Hoàng Thượng yên tâm nhất.
*
Cố Kiến Sơn còn về sớm hơn cả Cố Kiến Phong, trước khi vào Hầu phủ đã nhờ Xuân Đài đến chuyển lời cho Khương Đường, ngày mai hắn có việc, nếu được thì sẽ tới tìm nàng.
Xuân Đài còn chưa biết có chuyện gì xảy ra: “Khương cô nương biết công tử trở về, vô cùng vui vẻ. Khương cô nương buôn bán cũng tốt lắm, tiệm lẩu bây giờ đã có thêm món mới rồi, gọi là lẩu Trạng Nguyên, công tử có biết vì sao không?
Cố Kiến Sơn tò mò hỏi: “Vì sao?”
Xuân Đài nói: “Vốn dĩ đây không phải là tên gọi của nó, tên của nó là đậu phụ phấn ti bảo, nhưng vì tân khoa Trạng Nguyên tới cửa hàng ăn cơm xong, khách nhân cảm thấy ăn món ăn mà Trạng Nguyên lang từng ăn cũng có thể thi đậu Trạng Nguyên, người người truyền miệng nên nó đã trở thành món lẩu Trạng Nguyên.”
Xuân Đài nói tới chuyện Khương Đường thử đồ ăn như thế nào, làm sao để ngươi ta có thể ăn thử mà không tốn bạc: “Khương cô nương quá là thông minh!”
Cố Kiến Sơn cúi đầu cười cười: “Nàng quả thật rất thông minh.”
Xuân Đài cười hai tiếng hùa theo, sau đó lại nói thêm: “Còn có một chuyện, hơn một tháng trước phu nhân đã đến gặp Khương cô nương.”
Cụ thể đã nói chuyện gì Xuân Đài cũng không biết, chỉ biết là người đã đến đó.
Cố Kiến Sơn cắn môi: “Ta đã biết.”
Sau khi hắn vào Hầu phủ lập tức tới chính viện, thân là nhi tử, không nên và cũng không thể đi chất vấn mẫu thân của hắn đến tìm Khương Đường làm gì, hắn chỉ hối hận lần trước về Tây Bắc quá vội vàng, chưa nói rõ ràng mọi chuyện với người trong nhà.
Có việc gì cứ tìm hắn là được, sao phải đến gặp Khương Đường.
Người khác phải đi hơn mười lăm phút mới tới chính viện, Cố Kiến Sơn bước rất nhanh, chỉ tốn có nửa khắc đã đến nơi.
Hắn thỉnh an Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh hầu trước, sau đó vén vạt áo quỳ xuống: “Phụ thân mẫu thân, nhi tử có một chuyện phải báo với hai người.”
Vĩnh Ninh hầu nhấc mí mắt nói: “Có chuyện thì cứ nói, quỳ cái gì, đứng lên đi.”
Cố Kiến Sơn không nhúc nhích: “Xin đợi nhi tử nói xong, nhi tử đã ái mộ một người, chỉ là vị tiểu nương tử này gia thế không tốt, chỉ sợ khó có thể lọt vào mắt phụ mẫu, đời này của nhi tử không phải nàng không cưới, lại lo lắng ảnh hưởng tới hôn sự của chất nhi trong nhà, cho nên mới nghĩ ra cách này.”
Cố Kiến Sơn nhìn Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị, nói rõ từng chữ một: “Nhi tử nguyện ý rời khỏi Hầu phủ, sau này không nhận bất cứ thứ gì từ Hầu phủ nữa.”
Vĩnh Ninh hầu ném một cái ly, chỉ nghe một tiếng bang, cái ly chia năm xẻ bảy: “Nghịch tử, ngươi nói cái gì! Vì một nữ tử…”
Cố Kiến Sơn không né không tránh, nói: “Việc này đều là chủ ý của một mình nhi tử, không liên quan tới nàng, xin phụ thân đừng nghĩ nhi tử vì nàng mà làm như vậy.”
Vĩnh Ninh hầu lại ném một cái ly, giận đỏ mặt: “Việc này người không cần nhắc lại, truyền ra ngoài thì còn ra cái thể thống gì nữa, ngươi… Ngươi đến từ đường nghĩ cho kĩ đi, khi nào biết mình sai ở đâu thì mới được bước ra.”
Cố Kiến Sơn cũng không nói lời vô nghĩa, lập tức đứng dậy đi tới từ đường của Cố gia.
Quỳ được ba mươi phút, Trịnh thị đã lén tới thăm, cầm theo một cái đệm trong tay: “Sao con lại ngoan cố như vậy, con nghe lời phụ thân đi, trên đời này làm gì có cái chuyện không phải nàng thì không được, phụ thân cũng chỉ muốn tốt cho con…”
Trịnh thị sờ đầu Cố Kiến Sơn: “Hài tử này, con muốn ta nói cái gì mới chịu đây.”
Cố Kiến Sơn: “Nương, con đã suy nghĩ chuyện này từ lâu rồi, cũng đã quyết tâm, ngài không cần khuyên nữa đâu, tuy con rời khỏi Hầu phủ nhưng sau này vẫn là nhi tử của ngài.”
Mắt Trịnh thị ươn ướt: “Con bỏ cuộc thì có làm sao đâu.”
Cố Kiến Sơn lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận