Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ
Chương 278
Lục Cẩm Dao vừa đi, Vân thị liền vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Nhi tử từ khi sinh ra đã ở trước mắt nàng ấy, bây giờ đột nhiên phải đi, nàng ấy cũng không nỡ.
Còn có nữ nhi nữa, cũng không tiện đưa tất cả hài tử qua đó làm phiền Khương Đường. Lục Cẩm Dao có thể nghĩ đến Thịnh ca nhi là đã tốt lắm rồi, nàng ấy chỉ có thể chọn một đứa.
Trong lòng Vân thị áy náy, xoa đầu nữ nhi, nàng ấy nhất định sẽ che chở nữ nhi hết sức mình.
Kỳ thật nàng ấy rất cảm kích Khương Đường, cũng hâm mộ tình cảm của Lục Cẩm Dao và Khương Đường. Chờ Hầu phủ vượt qua sóng gió lần này, nhất định nàng ấy sẽ đến tận cửa khấu tạ.
Đồ đạc cần thu dọn không ít, Vân thị cũng cảnh cáo hai người v.ú nuôi, đến Cố phủ phải nhớ kỹ bổn phận. Chủ tử Cố phủ cũng chính là chủ tử các nàng ấy, không được kiếm chuyện sinh sự.
Cố Kiến Hải đối với chuyện này cũng không nói gì, tiễn đi cũng tốt, bớt nhớ thương.
Mà Lục Cẩm Dao chờ Cố Kiến Châu trở về liền nói chuyện này ra, đương nhiên không phải nói Khương Đường sống một mình không có bạn mà là trực tiếp nói thẳng nguyên nhân: “Tránh cho trong phủ gặp nạn hài tử phải chịu khổ, chỗ Khương Đường là nơi ổn thỏa nhất.”
Những chỗ có thể nghĩ thì Lục Cẩm Dao đều đã nghĩ đến, nàng cũng muốn đưa về nhà mẹ đẻ. Nhưng Bình Dương Hầu phủ mặc dù có tước vị, nhưng huynh đệ của nàng không có bản lĩnh như Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Châu chưa từng nghĩ tới những thứ này, hắn im lặng một lúc rồi mới nói: “Cũng tốt.”
Là hắn suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới Chiêu ca nhi phải làm sao bây giờ. Thằng bé vẫn còn quá nhỏ, làm phụ mẫu luôn muốn những điều tốt nhất cho hài tử của mình. Đưa đến Cố phủ cũng tốt, bằng vào quan hệ giữa Khương Đường và Lục Cẩm Dao, nhất định nàng sẽ không bạc đãi hài tử.
Đợi đến đêm, liền có xe ngựa từ cửa phụ Hầu phủ đi vào Cố phủ, cũng không kinh động mấy nhà trái phải.
Sau khi đi vào, đợi còn chưa được một khắc đã đi ra. Lục Cẩm Dao lúc này không còn sợ gì nữa, cho dù có tệ thì có thể tệ đến cỡ nào nữa chứ.
Mà Khương Đường thì cùng Chiêu ca nhi ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Ninh Chiêu đã biết nói chuyện, cũng biết chập chững bước đi. Thằng bé không cần uống sữa, ăn cơm là được, hẳn là rất dễ nuôi.
Hài tử mang vận cẩm lý không giống với các tiểu hài tử khác. Trong mắt Khương Đường, bộ dạng Chiêu ca nhi so với Thịnh ca nhi đẹp hơn, đương nhiên cũng có nguyên nhân Thịnh ca nhi tuổi còn nhỏ vẫn chưa nảy nở.
Thịnh ca nhi đang còn b.ú sữa, sẽ có hai v.ú nuôi phụ trách cho bú, để các nàng chăm sóc thằng bé là tốt rồi, không cần Khương Đường phải phí tâm.
Chiêu ca nhi cũng có v.ú nuôi, buổi tối dỗ ngủ, ban ngày cũng chăm sóc đút cơm, cũng không cần Khương Đường phải lo lắng.
Nhưng Cố Ninh Chiêu đã từng gặp Khương Đường. Vú nuôi không dám quá thân cận với thằng bé, nhưng Khương Đường lại hôn hắn ôm hắn. Cho nên sau khi Lục Cẩm Dao rời đi, tuy rằng thằng bé không khóc nhưng cứ dính ở bên cạnh Khương Đường. Một khi v.ú nuôi muốn bế thằng bé đi liền méo miệng chực khóc.
Khương Đường nhìn mà trái tim cũng sắp tan thành nước.
Để thằng bé ở lại trong phòng trước đã, nàng hỏi: “Nếu ngươi muốn đi nhà xí phải nhớ gọi người, được không?”
Cố Ninh Chiêu gật cái đầu nhỏ, suy một ra ba nói: “Đường di, đói.”
Đói bụng cũng biết gọi người.
Khương Đường nói với Ngưng Châu: “Bưng bánh bao với sủi cảo ở phòng bếp nhỏ lên đây, lại thêm chén cháo trắng với nửa quả trứng vịt muối nữa.”
Khương Đường hỏi: “Đã ăn bánh bao chiên lần nào chưa?”
Cái này là Khương Đường cố ý dặn phòng bếp nhỏ làm, nàng nhớ kỹ tiểu hài tử phải ăn đồ ăn hương vị thanh đạm, cho dù hiện tại không còn uống sữa nữa thì cũng không thể ăn cay hoặc đồ ăn có hương vị nặng được.
Vậy nên nàng liền làm sủi cảo nhỏ cùng bánh bao chiên, bánh bao chiên có nhân thịt cùng nhân miến, mềm một chút cũng dễ tiêu hóa.
Cố Ninh Chiêu lắc lắc cái đầu quả dưa: “Chưa từng ăn bao giờ.”
Chưa từng ăn nên vẫn còn mới lạ, hiện giờ trong phủ có đầu bếp, Khương Đường cũng không tự mình xuống bếp nấu ăn nữa, muốn ăn cái gì cứ phân phó, liền có người làm xong mang lên cho nàng.
Rất nhanh cơm đã được dọn lên. Cố Ninh Chiêu cầm đũa vẫn chưa vững lắm, vậy nên được đút ăn. Hắn không chịu để cho v.ú nuôi đút, chỉ dính chặt lấy Khương Đường. Cũng may thằng bé dễ ăn dễ uống nên Khương Đường cũng đút cho hắn ăn.
Đây là lần đầu tiên Cố Ninh Chiêu được ăn bánh bao chiên, vỏ giòn, da mỏng, không phải loại vỏ bánh bao mà hắn được ăn trước kia. Cho dù là loại nhân thịt tươi ngon hay nhân miến mềm mềm cũng đều ngon cả.
Thằng bé cũng không ăn sủi cảo, chỉ ăn hết cháo trắng cùng nửa cái lòng đỏ trứng vịt muối.
Một mình ăn hết hơn nửa chén cháo và cái bánh bao, Khương Đường sợ thằng bé ăn nhiều ban đêm không dễ tiêu hóa nên không cho ăn nữa. Cố Ninh Chiêu cũng không đòi hỏi, vẫn dõi mắt trông theo đi theo Khương Đường.
Khương Đường liền giữ hài tử này ở lại trong phòng ngủ.
Trước khi đi ngủ nàng hỏi Thịnh ca nhi thế nào, Ngưng Châu nói thằng bé có khóc một lần, đã b.ú xong, lúc này đang ngủ.
Một hài tử bốn tháng tuổi, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì chính là ngủ.
Khương Đường nói: “Cứ cách nửa canh giờ thì qua xem một lần.”
Giao tình giữa nàng và Vân thị cũng không sâu, phỏng chừng trước khi hai v.ú nuôi đến đây đã từng bị cảnh cáo không thể đem thêm phiền toái đến cho nàng. Khương Đường sợ bởi vì chuyện này mà Thịnh ca nhi có không thoải mái bọn họ cũng không nói với nàng, vô duyên vô cớ làm chậm trễ.
Nếu đã đồng ý chăm sóc hai hài tử, vậy thì phải chăm sóc thật tốt.
Nàng nhớ rõ nội dung trong sách, sau khi xảy ra chuyện, Hầu phủ cũng yên tĩnh một thời gian dài.
Hình như cũng có mấy ngày lao ngục tai ương, không biết hiện giờ có tránh được hay không nữa.
Không ai biết được rằng hai hài tử đã được đưa tới Cố gia. Nha hoàn trong phủ rất kín miệng, Khương Đường được trải nghiệm trước cuộc sống nuôi con dạy con là thế nào.
Mặc dù Chiêu ca nhi dính người nhưng cũng hiểu chuyện, nếu như Khương Đường có việc ra cửa, thằng bé liền thành thành thật thật ở nhà.
Khương Đường vốn rất thích Chiêu ca nhi, hiện giờ lại càng thích hơn nữa.
Qua tháng hai, thời tiết dần dần trở nên ấm áp, đầu tháng ba sau tiết Thanh Minh, các địa phương lục tục chuẩn bị gieo trồng vụ xuân.
Trong nhà hiện giờ có ba thôn trang, gieo trồng vụ xuân cũng phải phí công tốn sức.
Mà trước khi gieo trồng vụ xuân lại phải lên Ngự Phượng Sơn tế thiên, cầu mong năm nay mưa thuận gió hòa.
Năm ngoái là Tần Vương đứng ra tế thiên, tuy rằng đến lúc tế lễ có xảy ra chuyện nhưng năm ngoái thu hoạch cũng không tệ lắm. Các nơi cũng không có mưa to hạn hán, dân chúng có lương thực dư thừa, quan viên có thể báo cáo kết quả công tác. Vậy nên mọi người hoàn toàn quên mất chuyện này.
Thân thể An Khánh Đế năm sau không bằng năm trước, đương nhiên không thể lên được Ngự Phượng Sơn. Năm nay ai thay Hoàng Đế tế thiên, phỏng chừng người đó sẽ chính là Thái tử tương lai.
Mùng ba, An Khánh Đế chỉ định người tế thiên. Yến Vương Triệu Chân gặp dữ hóa lành, nhân phẩm quý trọng, được chọn làm người chủ trì tế thiên đại điển.
Chỉ cần đem mấy chữ phía sau thay đổi, đạo thánh chỉ này hoàn toàn có thể biến thành thánh chỉ lập Thái tử.
Trước kia triều thần còn có thể suy đoán lung tung tâm tư của An Khánh Đế, nhưng hiện giờ tâm tư đã bày ra ngoài mặt. Cho dù là chờ Yến Vương trở về hay là để cho hắn chủ trì tế thiên đại điển, đều có thể nói rõ An Khánh Đế có ý định chọn người này rồi.
Tế thiên đại điển diễn ra vào ngày mùng năm tháng ba, Lễ Bộ tăng cường nhân thủ gấp rút chế tạo cát phục, chuẩn bị đồ vật dùng trong tế thiên đại điển. Một đám đại thần cũng chuẩn bị cùng nhau leo núi, mọi việc cũng được sắp xếp đâu vào đấy cả.
Triệu Diệu đoán được người tế thiên sẽ là Triệu Chân. Hắn có thể nhìn ra tâm ý của An Khánh Đế, mà Tiền Tùng Minh vẫn còn ở Lĩnh Nam, muốn trở về còn phải mất vài ngày.
Không đến vạn bất đắc dĩ, Triệu Diệu không muốn đi con đường nguy hiểm nhất kia, nhưng tất cả mọi người đều đang ép hắn.
Hàn Văn Bách cảm thấy không thể chờ đợi lâu hơn nữa, chẳng lẽ phải chờ thánh chỉ lập Thái tử hạ xuống, để cho Yến vương danh chính ngôn thuận kế vị? Đến lúc đó thật sự cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Nếu tốt hơn một chút, Tần Vương có thể đi tới đất phong. Nhưng có chuyện Lĩnh Nam trước đó, Hàn Văn Bách không tin Yến Vương có thể dễ dàng bỏ qua việc này.
Nếu là bức vua thoái vị, ép Hoàng Thượng viết thánh chỉ, cho dù danh bất chính ngôn bất thuận, chỉ cần Tần Vương có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, sử sách còn không phải do hắn viết nữa sao?
Hàn Văn Bách cũng lo lắng cho bản thân mình. Hắn đã làm không ít việc, cùng Tần Vương trói chung trên một chiếc thuyền, cùng lắm thì đánh cuộc một phen.
Triệu Diệu hỏi: “Cố Kiến Sơn đã trở về Tây Bắc chưa?”
Triệu Diệu phái người một đường đi theo Cố Kiến Sơn, người kia truyền tin trở về nói người đã đến Liêu Thành.
Triệu Diệu nói: “Chờ tế thiên xong đã sau đó mới hành sự.”
Sau khi phong vương rồi thì có thể dưỡng tư binh. Nhìn vào ngoài mặt mỗi hoàng tử có thể nuôi hai ngàn tinh binh, nhưng Triệu Diệu nuôi binh ở các nơi cộng lại có tới một vạn. Một vạn chống lại ba vạn là không đủ nhìn, nhưng thủ lĩnh Vũ Lâm Quân thủ vệ hoàng thành là người của hắn.
Không có năng lực đánh một trận thì Triệu Diệu sẽ không mạo hiểm làm việc. Chỉ trong vòng mấy ngày, tư binh từ các nơi có thể tiến vào Thịnh Kinh. Trong lòng Triệu Diệu đã tính toán thật kỹ, Triệu Chân sẽ không bỏ qua cho hắn. Nếu không làm sẽ chết, còn nếu làm thì sẽ còn cơ hội.
Mùng năm tháng ba tế thiên đại điển diễn ra, Triệu Chân dẫn văn võ bá quan lên Ngự Phượng Sơn tế thiên, nghi thức tế lễ vô cùng thuận lợi.
Lúc An Khánh Đế thượng triều lại khen ngợi Yến Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận