Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ
Chương 125
Nếu Trịnh thị muốn cho Cố Kiến Sơn đi xem mặt, Lục Cẩm Dao còn có thể đi nghe ngóng, nhưng Trịnh thị không thể làm trái lệnh, Lục Cẩm Dao không tin Cố Kiến Sơn sẽ kháng chỉ vì Khương Đường.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không thể trách hắn được, công tử của hầu phủ nên xứng với nữ tử thế gia, nhưng sao lại là tiểu nương tử của Minh gia được. Người bạn thân thiết của Lục Cẩm Dao là Sở Hàm Ngọc, nàng ấy cũng có giao hảo với An Dương, sau lại quen biết với An Ninh quận chúa, nhưng trong vòng mấy người này thì không có Minh tiểu nương tử.
Vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, Lục Cẩm Dao từng gặp Minh Nhan Thư hai lần, chỉ có thể nói là không cùng một kiểu người, nghĩ đến chuyện làm chị em dâu của nàng ấy khiến Lục Cẩm Dao đau đầu.
Thánh thượng ban hôn, dù coi trọng thế nào cũng không nên là người của Minh gia, vậy chẳng phải là cố ý để cho kẻ khác thấy ư, ông ta để tâm đến Tứ hoàng tử sao?
Cũng không không phải cố ý để kẻ khác thấy mà là thả lời đồn, rốt cuộc có ban hôn hay không thì còn phải nói sau, để cho người đời phỏng đoán.
Lục Cẩm Dao cảm thấy sẽ không ban hôn, người nắm binh quyền như Cố Kiến Sơn sao Thánh thượng có thể để hắn dính líu đến mấy vị hoàng tử được.
Nếu như chuyện ban hôn là giả, vậy thì tin này từ đâu truyền đến, lại là vì điều gì.
Lục Cẩm Dao nghĩ mãi mà chỉ có thể lờ mờ mò được một chút, sáng sớm ngày hôm sau bèn sai Hoài Hề gửi cho phủ Bình Dương hầu một lá thư, chớ có dính dáng đến Tứ hoàng tử quá nhiều. Nếu trong nhà có người thân thiết với đảng của Tứ hoàng tử thì ở trong nhà an phận mấy ngày, xem chừng thế nào rồi nói tiếp.
Hoài Hề cất thư tín sát bên mình: “Nô tỳ đi ngay giờ.”
Lục Cẩm Dao ngăn người lại: “Ngươi quở trách đám nha hoàn bên dưới một phen, chớ có khua môi múa mép. Chuyện này không ai được nhắc lại nữa, nhất là Bạch Vi.”
Bạch Vi giỏi nghe ngóng tin tức, nhưng tin gì cũng nghe thì không tốt.
Lục Cẩm Dao không cách nào nói với Khương Đường chuyện này được, chỉ có thể bảo đám nha hoàn bên dưới bớt miệng, hơn nữa, nếu Thánh thượng thật sự ban hôn thì ngăn cũng chả ngăn được, mọi bề vẫn chưa xảy ra chuyện gì, nàng ấy phải trông chừng Khương Đường để nàng không làm ra chuyện ngu ngốc gì.
Lòng dạ Lục Cẩm Dao lo lắng chuyện này, nhưng Khương Đường lại không khác gì ngày thường, làm việc lanh lẹ linh hoạt, chuyện trang hoàng cửa tiệm mới đã được non nửa, thêm mười ngày nữa là có thể trang trí xong, mở cửa hàng mới.
Trịnh thị thì ngược lại, không ngồi yên được.
Rất ít khi Trịnh thị đến Yến Kỉ Đường, cũng hiếm khi tới viện khác. Ngày thường con trai con dâu sớm chiều thăm hỏi, có chuyện gì cũng tiện đường nói luôn, nhưng Lục Cẩm Dao có thai, bụng cũng đã to lên, không tiện đi lại nên Trịnh thị bèn tự tới.
Trịnh thị cau mày, cho lui đám nha hoàn rồi mới hỏi Lục Cẩm Dao: “Con có biết tiểu nương tử của phủ Minh quốc công không? Sao ta nghe nói rằng… hình như là mười bảy hay là mười tám…”
Lục Cẩm Dao thấy khóe miệng Trịnh thị nổi lên hai mụn nóng, người cũng khô khốc, sắc mặt vàng vọt, sợ là lại cả đêm không ngủ: “Mẫu thân, tạm thời người đừng nóng ruột, uống chút trà đã.”
Lục Cẩm Dao đứng dậy ra ngoài, sai Bạch Vi đổi trà hoa quả ở trên bàn thành trà hoa cúc, đến khi trà lên thì rót cho Trịnh thị một chén, lúc này mới từ từ nói chuyện.
Lục Cẩm Dao cúi đầu nói: “Con và Minh Nhan Thư rất ít gặp gỡ, xưa nay chỉ kính trọng chứ không gần gũi. Nhưng nghe người khác nói nàng ta ưa chơi trội, tính tình cũng không tốt lắm.”
Tiểu nương tử như thế ở Thịnh Kinh rất ít, Lục Cẩm Dao cũng không thích tính tình như vậy, nói dễ nghe thì là chơi trội, khó nghe thì là ngang ngược.
Cô mẫu là Qúy phi đương triều, biểu huynh là hoàng tử, phụ thân lại có thực quyền trong triều, thân phận như này thì chỉ nhìn chứ chẳng thể đến gần.
Lục Cẩm Dao cảm thấy xuất thân này thì không được chọn. Chỉ là nữ tử như vậy mà làm con dâu của phủ Vĩnh Ninh Hầu thì không hề phù hợp.
Xem ra Trịnh thị cũng không vừa lòng.
Đương nhiên là Trịnh thị không vừa lòng rồi, Yến Minh Song còn có thể nói là hoạt bát đáng yêu, tính cách chân thật, nhưng Minh Nhan Thư… người ta nói gả chồng phải gả cao, lấy vợ phải lấy thấp, chuyện này phải làm sao mới ổn đây?
Từ khi biết tin này, Trịnh thị toàn không thở nổi.
Lục Cẩm Dao nói: “Thánh thượng còn chưa hạ chỉ, chỉ là chút lời đồn thổi, mẫu thân đừng vì mấy lời này mà phiền nhiễu. Con dâu cảm thấy chuyện này không thành được đâu.”
Lục Cẩm Dao còn từng nghĩ, chi bằng nói thẳng với Trịnh thị, muốn Thánh thượng không ban hôn thì định chuyện cưới hỏi cho Cố Kiến Sơn trước là được.
Hơn nữa trước khi ban hôn nói là bản thân đã có hôn sự, mà không có nhà nào đồng ý đối địch với Tứ hoàng tử, đến khi ấy nhân cơ hội nhắc đến Khương Đường, Trịnh thị thì có bệnh vái tứ phương, biết đâu cũng sẽ đồng ý.
Nhưng cách này không được ổn thỏa, lấy vợ là chuyện lớn, Lục Cẩm Dao biết rõ chuyện này là giả, hay nói như thế này, đến khi chuyện này trôi qua, Trịnh thị không những không cảm kích Khương Đường mà còn rất có cả năng trở mặt không nhận người.
Loại chuyện này Lục Cẩm Dao đã thấy nhiều rồi.
Chả trách hôm đó Cố Kiến Sơn nói, tứ tẩu nói thế thì ta yên tâm rồi.
Vả lại, bên chỗ Cố Kiến Sơn chưa nói gì cả. E là chưa ngờ đến mặt này.
Thế nên bây giờ Lục Cẩm Dao chỉ có thể cố gắng vỗ về Trịnh thị. Nói thêm chuyện sau khi Minh Nhan Thư gả tới, để Trịnh thị cảm thấy rằng không phải quý nữ danh gia nào cũng được.
Trịnh thị: “Sao lại không thành được! Hoàng thượng thật sự có nỗi lòng, tiện miệng nhắc một cái là thánh chỉ, ắt hẳn là có hỏi qua lão Ngũ, nếu không sẽ không truyền ra mấy lời này rồi…”
Lục Cẩm Dao lộ vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà, Thánh thượng hạ chỉ thật thì chúng ta cũng không cản nổi. Cưới vợ nào phải chuyện kết thân hai người, còn có phủ Ninh quốc công và phủ Vĩnh Ninh Hầu. Lấy ai cưới ai thì bản thân cũng không làm chủ được. Chỉ là bây giờ Minh tiểu nương tử có tính tình như vậy, sau khi gả đến thì người chăm sóc dạy bảo một phen, có lẽ có thể tốt lên.”
Trịnh thị đang lung lay sắp đổ, Lục Cẩm Dao không dám nói quá nhiều, vội vàng rót trà cho Trịnh thị. Nàng ấy nói cũng không sai, thật sự ban hôn thì con dâu thế nào cũng đều phải nhận.
Nhưng điều Trịnh thị sợ chính là gia thế của Minh thị quá cao, nếu ngày sau Tứ hoàng tử xảy ra chuyện thì Minh gia sẽ bị xử lý đầu tiên, tuy nữ nhi đã gả đi không còn liên quan đến nhà mẹ đẻ nhưng kiểu gì cũng sẽ liên lụy đến phủ Vĩnh Ninh Hầu…
“Đừng dọa ta, nãy con nói chuyện này không thành được, cớ gì lại nói như vậy?”
Lục Cẩm Dao nói với Trịnh thị về cách của mình một lần: “Chính vì chỉ có tin đồn chứ không có gì khác, thế nên càng không làm được gì nhiều, nếu mẫu thân nóng ruột có thể đi hỏi ngũ đệ.”
Hỏi Cố Kiến Sơn rồi thì chẳng phải sẽ biết mọi thứ ư, có lẽ không hỏi ra được gì, nếu không hỏi ra vậy thì càng chứng minh không có gì cả.
Gió hè thổi khiến cả người Trịnh thị hanh nóng, bà tin Lục Cẩm Dao: “Ta vẫn không nên làm loạn cho nó thì hơn, mấy ngày nay nó đi sớm về khuya, lòng ta như thắt lại.”
Có khi Trịnh thị mong Cố Kiến Sơn ở Tây Bắc, trong bốn đứa con dâu thì Trịnh thị cảm thấy Lục Cẩm Dao tốt số nhất, bà định bụng ngày mai sẽ đến Phổ Đà tự thắp nén hương, cầu xin Phật Tổ.
Trịnh thị ngồi ở chỗ Lục Cẩm Dao gần nửa ngày, lại hỏi sức khỏe nàng ấy thế nào, Lục Cẩm Dao bèn ăn ngay nói thật: “Thỉnh thoảng thấy mệt, buổi tối chân sẽ bị chuột rút. Hài tử đã biết động đậy rồi, chỉ là Cố Kiến Châu không ở nhà nên cũng không hay.”
Lúc nhìn bụng, vẻ mặt Lục Cẩm Dao mềm dịu.
Trịnh thị nắm tay Lục Cẩm Dao: “Mấy ngày này vất vả cho con rồi, nếu con muốn về thăm nhà mẹ thì cứ đi thăm, muốn ở lại ít hôm thì mẫu thân bảo Nam Hương và quản sự đưa con đi, ở mấy ngày rồi lại đón con về.”
Lục Cẩm Dao đáp: “Cảm ơn mẫu thân, con định cuối tháng quay về xem sao.”
Nếu có thể ở lại vài hôm thì không gì tốt bằng.
Lục Cẩm Dao có qua có lại nói rằng: “Chuyện của Minh gia con dâu sẽ cho người đi nghe ngóng, con dâu cảm thấy Ngũ đệ vào sinh ra tử, yên nhà giữ nước, hoàng thượng sẽ không để công thần thất vọng đâu. Dẫu sao đi nữa, nhà chúng ta không có dính dáng đến đảng của Tứ hoàng tử, nên người bớt lo.”
Nghe Lục Cẩm Dao nói vậy, tim Trịnh thị dần dần yên ổn lại.
Sau khi quay về chính viện, bà gọi Hàn thị tới nói chuyện một lúc, Hàn thị trừng phạt mấy kẻ ăn nói luyên thuyên nên sẽ không còn nha hoàn bàn luận chuyện này nữa.
Tối ngày hai mươi ba tháng bảy lúc quay về, Khương Đường lại trông thấy một tờ giấy dưới giường, bên trên chỉ viết mấy chữ.
Là giả, cẩn thận.
Viết dưới cùng là Cố Kiến Sơn.
Khương Đường đốt sạch hết tờ giấy, rồi lại chạy về Yến Kỉ Đường, lúc này còn chưa được nghỉ, ở Yến Kỉ Đường vẫn còn nhiều nha hoàn. Buổi tối Lục Anh trực đêm nhưng hôm nay nàng ấy đau bụng nên năn nỉ Bội Lan trực thay cho nàng ấy một đêm.
Khương Đường: “Hôm qua Bội Lan vừa trực rồi, thế này đi, ta thay ngươi.”
Khương Đường đến nơi này chưa trực đêm bao giờ, lúc Tinh Tương còn ở đây thì có mấy người thay nhau luân phiên, căn bản là sẽ không gặp nguyệt sự, hôm nay lại đúng lúc, ngày nghỉ tháng này của Lục Anh vẫn còn dùng.
Nàng trông nom Yến Kỉ Đường, sợ rằng buổi tối xảy ra chuyện gì.
Sức lực của nàng khỏe hơn đám Lục Anh, nồi sắt hay d.a.o thái đều có thể cầm được.
Lục Anh vui sướng đồng ý, bàn giao với Khương Đường chuyện trực đêm bây giờ cần làm gì rồi yên tâm quay về.
Người cùng trực đêm là Nguyệt Vân, Khương Đường nấu bữa khuya cho Lục Cẩm Dao rồi bàn bạc với nàng ấy chuyện canh nửa đêm đầu, Nguyệt Vân vui vẻ đồng ý.
Cổng viện Yến Kỉ Đường đã khóa, ngồi ở cửa nhĩ phòng có thể trông thấy ánh đèn hơi vàng bên ngoài.
Khương Đường cẩn thận với động tĩnh bên ngoài, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy góc Đông Bắc có động tĩnh.
Góc Đông Bắc chính là Yến Hồi Đường.
Khương Đường không yên lòng, đi ra phòng chính bên ngoài nghe ngóng, trong phòng lặng thinh, nàng lại đi đến trước cửa viện len lén nhìn qua khe cửa.
Bóng cây bên ngoài đổ xuống mặt đất, gió đêm tĩnh mịch ấm áp, đúng lúc Khương Đường khe khẽ thở phào định bụng quay về thì góc Đông Bắc truyền đến một đợt âm thanh đao kích va nhau, ngay sau đó là ánh lửa rực sáng cả chân trời, toàn bộ đèn của phủ Vĩnh Ninh hầu lục tục sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận