Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 881: Ngâm thơ phật ngâm tường thượng phật, lão tăng chấn kinh (3)

Chương 881: Ngâm thơ phật ngâm tường thượng phật, lão tăng chấn kinh (3)
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía hắn.
Tần Văn Chính cau mày nói:
- Thanh Chu, không cần phải gấp, chúng ta đi vào trong chùa miếu dạo một vòng trước, ngươi nghĩ kỹ lại viết. Nếu như bây giờ không có, cũng không sao, chúng ta lại nghĩ những biện pháp khác.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ta đi trước thử một chút.
Hòa thượng tựa ở bên trên tượng đá nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ nghe thấy lời hắn nói, lập tức mở mắt ra, thâm trầm mà nói:
- Tiểu tử, thử thì có thể, thử xong tự mình lau tường. Nếu không lau sạch, nắm đấm của ta sẽ lưu lại dấu ấn trên mặt ngươi.
Tống Như Nguyệt vội vàng nói:
- Thanh Chu, được rồi, ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút đi. Chúng ta chờ một lúc lại tới.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hòa thượng kia nói:
- Nếu như đại sư không hài lòng, tại hạ tự nhiên sẽ tự mình lau đi.
Hòa thượng trung niên cười nhạo một tiếng, liếc mắt nhìn hắn nói:
- Lão tử hiện tại không hài lòng! Trong vòng một ngày, tất cả đều là một đám thư sinh không có chút tự biết rõ sức mình đến đây làm mất mặt xấu hổ. Biết viết một vài thi từ rác rưởi đã tự cho là không tầm thường? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, nhìn mình có bộ dáng gì, viết tất cả đều là đồ chơi một chút rắm chó cũng không kêu, vừa nhìn đã buồn nôn...
Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục để ý tới hắn chửi rủa, quay đầu nói:
- Thu nhi, mài mực.
Lúc Thu nhi ra cửa, tiện tay mang theo bút mực giấy nghiên.
Thu nhi nghe vậy, nhìn hắn một cái, lập tức lấy ra bút và nghiên mực từ trong bao, sau đó lại lấy ra một cục mực.
Hòa thượng trung niên càng mắng càng khó nghe, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, tựa hồ đang phát tiết hỏa khí nhẫn nhịn thật lâu trong lòng.
Du khách vừa rồi tản ra nghe được tiếng mắng, lập tức giống như con ruồi ngửi được mùi máu tươi, lại nhanh chóng vây quanh.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh, cầm bút lên, đi tới trước vách tường.
Thu nhi cũng bưng nghiên mực, đi tới, đứng ở bên cạnh hắn, trong tay chậm rãi mài mực, gặp người vây xem càng ngày càng nhiều, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Trên mặt đám người Tần Văn Chính cũng lộ ra thần sắc bất an.
Lạc Thanh Chu nâng bút chấm mực, hơi chút trầm ngâm, đặt xuống bút mực trên vách đá, bắt đầu viết.
Tần Vi Mặc yếu ớt đứng ở nơi đó, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm từng chữ thanh tú mạnh mẽ.
Trong đám người vây xem có mấy tên thư sinh, thấy thế cũng không khỏi đọc ra.
- Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong,
- Viễn cận cao đê các bất đồng.
- Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
- Chỉ duyên thân tại thử sơn trung... (1)
(1: Đề Tây Lâm bích – Tô Đông Pha:
Nhìn ngang thành dài, nghiêng thành đỉnh
Cao, thấp, gần, xa, thấy khác ngay
Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật
Bởi thân đứng ở chính nơi này)
Lạc Thanh Chu viết một mạch mà thành, rất nhanh viết xong một bài.
Mấy tên thư sinh niệm xong, đều đang nhíu mày nhấm nuốt.
Du khách vây xem nghe thế, cũng đều đang nghị luận.
- Cái gì nhìn ngang nhìn dọc? Cái gì xa gần cao thấp, như lọt vào trong sương mù, viết cái gì thế.
- Mặc dù nghe rõ, nhưng nghe không hiểu...
Đám người chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.
Một tên thư sinh trong đó lại sáng mắt lên, khen:
- Thật là một bài thơ tinh diệu! Đây là một bài...
- Mau nhìn, hắn còn đang viết bài thứ hai.
Mặt mũi đám người tràn đầy kinh ngạc, lập tức an tĩnh lại, lại không chớp mắt nhìn chằm chằm thư sinh thiếu niên đang đặt bút viết.
- Kim Thiền tự bên trên Ngọa Phật sơn...
- Nghe nói gà gáy gặp mặt trời lên...
- Không sợ mây bay che nhìn mắt...
- Từ duyên thân ở trên tầng cao nhất... (2)
(2: Bài này đã sửa nội dung tìm không thấy bản thơ gốc là gì, mọi người đọc tạm)
Một tên thư sinh trong đó niệm xong, trung niên hòa thượng vẫn như cũ tựa ở bên cạnh tượng Phật cười lạnh nhướng mày, mở mắt ra.
Lập tức, hắn đi tới, đứng ở trước vách đá, ngưng mắt nhìn lại.
- Mau nhìn! Còn có bài thứ ba.
- Thiếu niên này thật to gan, lại muốn viết liên tiếp ba bài.
Mặt mũi đám người tràn đầy giật mình.
Bọn người Tần Văn Chính cũng đều ngừng thở, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một tên thư sinh đang chăm chú nhìn chằm chằm bài thứ ba kia, trái tim đột nhiên bắt đầu phanh phanh nhảy loạn.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, hắn hôm nay tựa hồ sẽ nhìn thấy kỳ tích được sinh ra.
- Núi gần trăng xa cảm giác trăng nhỏ...
- Người thường nói núi này lớn hơn trăng...
- Nếu người có mắt lớn như trời...
- Sao nhìn núi cao so với trăng...
Lạc Thanh Chu một mạch viết xong, vừa muốn viết lên danh tự ở phía dưới, tên hòa thượng trung niên kia đột nhiên trừng mắt phẫn nộ quát:
- Bài thơ chó má gì! Lau sạch sẽ cho lão tử!
- Ba!
Một tiếng giòn vang!
Hòa thượng trung niên vừa dứt lời, một bàn tay đột nhiên hung hăng đập một cái vào trên ót sáng loáng của hắn ta, trực tiếp đập một cái bổ nhào, ‘Phanh’ một tiếng, người té trên đất tạo ra hình chữ đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận