Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 320: Thiền Thiền nói: Bại hoại

Nàng tựa hồ cũng không phản đối.
Hai người đều đi rất chậm, giống như tản bộ ban đêm.
Gió đêm ôn nhu phất qua, mang theo một tia ý lạnh, nhưng thổi qua thân thể hai người tràn đầy mồ hôi nóng bỏng, lại vô cùng dễ chịu.
Lại đi trong chốc lát.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu hỏi:
- Hạ Thiền, trong lòng ngươi, ta là người thế nào?
Thiếu nữ yên lặng một hồi, thấp giọng nói hai chữ:
- Bại hoại.
Lạc Thanh Chu buồn cười, nhìn nàng nói:
- Ta xấu chỗ nào? Mặc dù ta hư hỏng đối với một ít người, nhưng không có làm gì hư hỏng với ngươi. Ta vẫn luôn là rất tôn kính Hạ Thiền cô nương, không phải sao?
Thiếu nữ không nói gì thêm.
- Được rồi, không nói đề tài này nữa. Vậy ngươi cảm thấy cô gia nhà ngươi, có tài hoa sao? Có dễ nhìn không?
Lạc Thanh Chu lại cố ý hỏi.
Thiếu nữ mặt lạnh, một lát sau, mới nói:
- Xấu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Xấu sao? Xem ra ánh mắt Hạ Thiền cô nương rất cao, người khác đều nói ta dáng dấp anh tuấn.
Thiếu nữ đột nhiên dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Bách Linh sao?
Ba chữ này, đột nhiên nói rất thông thuận.
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Ngoại trừ Bách Linh, những người khác cũng đều nói như vậy.
Thiếu nữ không để ý đến hắn nữa, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu đuổi kịp nàng nói:
- Hạ Thiền, ngươi và Bách Linh luôn luôn ở chung như vậy sao? Vì sao mỗi lần ta nhìn thấy các ngươi, nàng đều thích cố ý trêu chọc ngươi? Nhìn ra được, các ngươi quan hệ hẳn là rất tốt?
Thiếu nữ không nói gì, bước nhanh hơn.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cũng bước nhanh hơn.
Trên đường đi, thiếu nữ đều không tiếp tục nói chuyện với hắn.
Lúc sắp đến Linh Thiền Nguyệt cung, nàng dần dần thả chậm bước chân.
Chờ đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, nàng đột nhiên ngừng lại, đưa lưng về phía hắn, không hề động, cũng không nói gì.
Lạc Thanh Chu đi đến phía sau nàng, do dự một chút, nhẹ nhàng đưa tay lấy vụn cỏ cùng bùn đất trên mái tóc nàng xuống, nói khẽ:
- Trở về tắm rửa, ngủ sớm. Nữ hài tử, không nên thức đêm, nếu không không tốt cho da, mà còn nhanh già.
- Vậy ta đi về trước.
Lạc Thanh Chu cáo từ rời khỏi.
Đi được mấy bước, thiếu nữ sau lưng đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi... đi tắm sao?
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, quay đầu nhìn nàng nói:
- Đương nhiên tắm, trên thân đều là bùn đất, không tắm sao đi ngủ?
Thiếu nữ không tiếp tục để ý đến hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo xuống, vào cửa.
Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Đi đến nơi hẻo lánh bên hồ, cởi y phục xuống, đi vào hồ nước.
Nước hồ ấm áp, lập tức bao bọc toàn bộ thân thể.
Lạc Thanh Chu gội đầu, kì cọ thân thể một lượt, sau đó mở rộng tứ chi, thoải mái nằm trên chỗ phiến đá trên cạn, nhắm mắt lại.
Đêm nay thật sự là kỳ quái.
Hắn cũng không biết tại sao lại nhàn nhàm chán, muốn đi giúp vị Hạ Thiền cô nương kia làm việc, còn làm tới hơn nửa đêm.
Là bởi vì đạo thân ảnh cô đơn đơn bạc trong đêm tối kia khiến người ta nhìn rất đau lòng sao?
Hắn lúc nào mềm lòng như thế?
Trong lòng suy nghĩ, thân thể hưởng thụ nước ấm bao bọc, thoải mái gần như sắp ngủ.
Cùng lúc đó.
Một thân ảnh lặng yên vô tức từ cửa tròn chuồn ra tới, sau đó dán ở góc tường, từ rừng cây xuyên qua bụi hoa, lặng lẽ lại gần bên hồ.
Lập tức, trốn trong bụi hoa, nhìn lén thân ảnh đang ngâm mình chỗ nước cạn trong hồ.
Nhìn một hồi, lỗ tai nàng đột nhiên khẽ động, quay đầu, nhìn về phía sau.
Một thân ảnh khác, hóp lưng lại như mèo, lặng yên không một tiếng động xuyên qua bụi hoa, đi tới, núp bên cạnh nàng, vừa muốn nhìn lén trong hồ, đột nhiên quay đầu, cùng nàng mắt đối mắt.
Hai người hai mắt nhìn nhau, đều yên lặng không nói gì.
Sau đó, ăn ý đều im lặng, cùng nhau lén nhìn về đạo thân ảnh trong hồ kia.
Lạc Thanh Chu lại nằm một hồi, mới ngồi dậy, giang rộng hai chân, lại kì cọ một lần.
Tắm xong.
Hắn lên bờ, mặc y phục, miệng còn ngâm nga.
Hả?
Hắn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, ánh mắt nhìn về phía bụi hoa trước mặt.
Lập tức, hắn đi tới, đẩy bụi hoa kia ra, nhìn kỹ bụi hoa một chút, cũng không khác thường.
Lúc này mới mặc y phục đàng hoàng, bước nhanh rời khỏi.
Chờ hắn rời khỏi một hồi lâu, bụi hoa khác bên hồ cách đó không xa, hai thân ảnh chậm rãi đứng lên.
- Thiền Thiền, vừa rồi đen như mực, ta không thấy gì cả, ta thề.
- Ngươi cũng biết, ta mỗi đêm đều sẽ tới nơi này tắm rửa, cô gia cũng biết. Cô gia khẳng định là cố ý, muốn ngẫu nhiên gặp người ta, muốn trong nước khi dễ người ta, may mắn người ta tối nay tới muộn, mới không để cô gia đạt được.
- Thiền Thiền, ngươi... Là đến nhìn lén cô gia sao? Hay đến tắm rửa? Trên người ngươi thật nhiều bùn đất đây, đi thôi, cùng nhau tắm. Ta giúp ngươi vò, không phải, giúp ngươi xoa, dùng lực xoa... Có được hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận