Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 1325: Gọi Thanh Chu ca ca (3)

Chương 1325: Gọi Thanh Chu ca ca (3)
Lực lượng trong cơ thể, nội lực bên trong đan hải cùng lực lượng bên trong kinh mạch huyệt khiếu đều đã tràn ngập, vẫn đang xao động bất an.
Nhưng hắn luôn cảm giác vẫn là kém một hơi, chính là không cách nào đột phá.
Tắm rửa xong, hắn lấy ra hai bình linh dịch từ trong túi trữ vật, trực tiếp đổ mỗi loại hai giọt vào đầu ngón tay, rất nhanh bị thân thể hấp thu hết.
Sau đó, hắn về đến phòng, ngồi ở trên giường, bắt đầu vận chuyển nội công tâm pháp, chậm rãi luyện hóa năng lượng tinh thuần ẩn chứa bên trong linh dịch.
Thân thể bắt đầu nóng lên, bên trong đan hải như thủy triều mãnh liệt, huyết dịch toàn thân tựa hồ cũng trở nên sôi trào.
Rõ ràng còn kém một bước cuối cùng, rõ ràng trong cơ thể hắn súc tích đầy đủ năng lượng, thế nhưng hắn vẫn như cũ khó mà đột phá.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Trầm tư suy nghĩ, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, chẳng lẽ nguyên nhân là Lôi Linh chi căn thức tỉnh?
Hắn lập tức xuất ra bảo điệp đưa tin, hỏi thăm Nguyệt tỷ tỷ.
Nhưng sau khi gửi xong tin nhắn, thật lâu cũng không có thu được trả lời.
Hắn lại đợi ở trên giường một hồi, không có chút buồn ngủ, đành phải đứng dậy đi ra khỏi gian phòng, ở trong tiểu viện một bên đi dạo, tản bộ, một bên tự hỏi.
Lại qua đại khái thời gian một nén hương, bảo điệp đưa tin trên người rốt cục chấn động một chút.
Hắn lập tức lấy ra, định thần nhìn lại.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Sau khi Lôi Linh chi căn giác tỉnh, hoàn toàn chính xác cần không ngừng mà hấp thu năng lượng trong cơ thể, nhưng nó sẽ để cho ao năng lượng trong cơ thể ngươi trở nên lớn hơn. Khi ngươi dùng hết năng lượng bên trong đan hải, năng lượng tích chứa bên trong Lôi Linh chi căn sẽ bạo phát ra, chuyển vận cho ngươi, càng tinh khiết hơn, cũng càng cường đại hơn】.
Trong lòng Lạc Thanh Chu giật mình, thì ra là thế.
Thì ra trong cơ thể thức tỉnh Lôi Linh chi căn, đang không ngừng hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn, khó trách hắn rõ ràng cảm giác sắp đột phá, lại luôn chênh lệch một chút như vậy?
Thế nhưng loại hành vi bị ăn cắp này, khi nào mới đến cuối cùng?
Lạc Thanh Chu hỏi:【 Thế Nguyệt tỷ tỷ nhưng có biết, nó cần hấp thu bao nhiêu năng lượng hoặc là bao lâu không? 】.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Không biết 】.
Lạc Thanh Chu ngây cả người, trầm ngâm một chút, lại hỏi:
【 Vậy ta có thể tạm thời đóng chặt nó không? 】.
Nguyệt tỷ tỷ:【 Không thể 】.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, đành phải coi như thôi.
Đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục tu luyện, chờ đợi lấy hậu tích bạc phát (tích luỹ nhiều, dùng ít một) đi.
Lạc Thanh Chu: 【 Tốt rồi, Nguyệt tỷ tỷ, ta đã biết, cám ơn ngươi giải hoặc. Đúng rồi, gần đây ngươi cũng không có ra ngoài chứ? 】.
Nguyệt tỷ tỷ:【 không có】.
Lạc Thanh Chu:【 Đã muộn, Nguyệt tỷ tỷ sớm nghỉ ngơi một chút đi, ta cũng muốn ngủ, ngày mai trời chưa sáng liền muốn dậy rồi đây 】.
Nguyệt tỷ tỷ: 【 Tạm biệt 】.
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, lại đứng trong tiểu viện một hồi, trong lòng đột nhiên khẽ động, nhìn về phía cửa ra vào.
Cửa sân đóng chặt, thế nhưng Thần hồn của hắn cảm giác nhạy cảm, ngoài cửa tựa hồ nhiều thêm một đạo khí tức quen thuộc.
Hắn giật mình, hai chân im lặng đi tới, đột nhiên thả người nhảy lên, trực tiếp từ tường viện nhảy ra ngoài.
Vừa xuống đất, một thân ảnh đột nhiên lóe lên ở chỗ cửa ra vào, muốn rời khỏi.
Lạc Thanh Chu bắt lại nàng, quát:
- Nữ tặc chạy đâu! Ăn một gậy của ta.
Nói xong, đột nhiên dùng sức kéo một cái, kéo nàng tiến vào trong ngực, lập tức ôm lấy nàng, thả người nhảy lên, lại nhảy vào trong tiểu viện.
Hạ Thiền nằm ở trong ngực của hắn, nắm chuôi kiếm trong tay, một bên giãy dụa, một bên uy hiếp nói:
- Thả, thả ta, xuống, nếu không...
- Nếu không thì ngươi muốn mưu sát thân phu?
Lạc Thanh Chu không sợ hãi chút nào trực tiếp ôm nàng vào phòng, đóng cửa lại, sau đó đi vào gian phòng.
- Không muốn...
- Cái gì không muốn?
Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy đi kiếm của nàng, ném vào trên ghế bên cạnh giường, sau đó đặt nàng lên giường, nhanh chóng giúp nàng cởi bỏ vớ giày, sau đó kéo xuống trướng mạn.
- Không muốn, Bách Linh... Đang, bên ngoài....
- Mặc kệ nàng ấy, nàng ta cũng không dám vào đây.
Lạc Thanh Chu mở ra vạt áo của nàng.
Hạ Thiền nắm thật chặt tay của hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đỏ ửng, cầu khẩn nói:
- Không...
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng, cúi đầu, trực tiếp hôn lên miệng nhỏ của nàng.
Không bao lâu.
Thân thể cứng ngắc của nàng, liền mềm nhũn xuống, giãy dụa càng ngày càng yếu, sau cùng từ bỏ chống cự...
Lạc Thanh Chu chậm rãi trút bỏ váy áo trên người nàng...
- Gọi Thanh Chu ca ca....
- Gọi hay không gọi?
- Thanh Chu, ca ca...
- Gọi là hảo ca ca....
- Không gọi ta cắn?
- Hảo, hảo ca ca...
Bạn cần đăng nhập để bình luận