Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 722: Chiến đấu cùng Lạc Ngọc (1)

Chương 722: Chiến đấu cùng Lạc Ngọc (1)
Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, đột nhiên trong lòng khẽ động, quay đầu, nhìn về phía trong rừng cây bên cạnh.
Một thân ảnh quen thuộc mặc trang phục màu đen đang đi ra từ đằng sau một cây đại thụ, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ quen thuộc.
Tần phủ Nhị công tử, Tần Xuyên.
Lạc Ngọc đột nhiên rời đi, tự nhiên bởi vì người cạnh tranh này.
Đối phương dĩ nhiên không phải sợ vị Tần nhị công tử này, mà trước khi khảo thí, không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình mà thôi.
Ánh mắt Tần Xuyên đầy phức tạp đi tới chỗ hắn, một đường đánh giá hắn, giống như lần đầu tiên biết hắn, tựa hồ sợ hắn hiểu lầm, lại vội vàng mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, ta vừa rồi chuẩn bị ra tay giúp ngươi, đáng tiếc hắn chạy quá nhanh.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn, không nói gì.
Tần Xuyên đứng tại địa phương cách hắn năm, sáu mét, chắp tay nói:
- Tiểu huynh đệ hai lần cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích. Trước đó có chỗ hiểu lầm, còn hi vọng tiểu huynh đệ không cần để ở trong lòng.
Lạc Thanh Chu chắp tay đáp lễ, vẫn không có nói chuyện.
Ánh mắt Tần Xuyên lại phức tạp đánh giá hắn một chút, mặt mũi tràn đầy bất khả tư nghị (khó tin) nói:
- Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, tiểu huynh đệ từ Võ Sinh Luyện Gân cảnh trực tiếp đột phá đến cảnh giới Võ Sư, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được.
- Thiên phú của tiểu huynh đệ, cho dù đặt ở toàn bộ Mạc Thành, cũng không tìm ra được một người thứ hai.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm: ‘Chẳng lẽ Tần nhị ca muốn kết giao bằng hữu với ta?
Tần Xuyên thấy hắn một mặt cảnh giác, vẫn không có đáp lời, chắp tay cười nói:
- Tiểu huynh đệ, thật ra ta nhìn ra được, ngươi và Mỹ Kiêu cũng không phải là cừu nhân. Các ngươi là bằng hữu, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu phủ nhận:
- Không phải.
Tần Xuyên cười cười, nói:
- Mỹ Kiêu đã về kinh đô, nếu tiểu huynh đệ muốn gặp nàng, có thể đi kinh đô tìm nàng.
Lạc Thanh Chu chắp tay, chuẩn bị cáo từ.
Tần Xuyên vội vàng nói:
- Tiểu huynh đệ, nghe Mỹ Kiêu nói, ngươi gọi Sở Phi Dương đúng không? Sở huynh giúp tại hạ hai lần, tại hạ còn không có cảm tạ, nếu Sở huynh không chê, đêm nay chúng ta đi quán rượu uống mấy chén, có thể hay không?
- Không cần.
Lạc Thanh Chu từ chối, không có dừng lại thêm, quay người nhanh chóng rời đi.
Tần Xuyên nhìn bóng lưng hắn vội vàng mà đi, nhíu nhíu mày lại, tự nhủ:
- Gia hỏa này, tính tình tựa hồ có chút lãnh đạm, ngược lại có chút tương tự Mỹ Kiêu. Bất quá, thiên phú gia hỏa này có chút nghịch thiên, không biết lần này Long Hổ học viện khảo thí, hắn có tham gia hay không.
Hắn đứng tại chỗ suy tư một hồi mới quay người rời đi.
Lạc Thanh Chu đi đến nơi xa, bò lên trên một cây đại thụ, bôi lên một chút thuốc lên mu bàn tay, nhắm mắt lại, trong đầu phát ra hình ảnh chiến đấu cùng Lạc Ngọc vừa rồi.
Đối phương hiển nhiên chưa sử xuất toàn lực.
Từ xuất thủ đến cuối cùng, vẫn luôn có chỗ giữ lại.
Đoán chừng chính là sợ bại lộ thực lực chân chính.
Dù sao đối với hắn mà nói, một tháng sau Long Hổ học viện khảo thí mới là quan trọng nhất.
Bởi vậy suy đoán, đối phương rất có thể đã đến Võ Sư trung kỳ.
Thậm chí, khả năng còn đang muốn đột phá hậu kỳ.
Như vậy, nếu như hắn muốn báo thù, ít nhất phải đột phá đến cảnh giới Võ Sư trung kỳ.
Nếu không, tuyệt đối không thể.
Còn thời gian một tháng nữa, hắn phải nắm chắc thời gian.
Hắn nhất định phải tìm được trước một nội công tâm pháp chuyên môn cho Võ Sư tu luyện, nếu không rất khó nhanh chóng đột phá.
Lại ở trên cây nghỉ ngơi một hồi.
Hắn nhảy xuống, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Ngoại trừ tìm kiếm yêu thú ra, còn muốn thời khắc phòng bị Võ Sư khác đánh lén.
Lúc chạng vạng tối.
Hắn đi ra Hắc Mộc lâm, tìm được Đao tỷ ở bên cạnh xe ngựa, còn chưa mở miệng nói chuyện, đối phương đã lạnh lùng thốt:
- Sở Phi Dương, ngươi đang tìm cái chết à?
Lạc Thanh Chu nghe vậy không hiểu:
- Có ý gì?
Đao tỷ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi theo dõi vị Lạc công tử kia, kém chút bị người ta đánh chết, ta đều thấy được.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc thốt:
- Đao tỷ, ngươi theo dõi ta?
Đao tỷ ‘Xùy’ một tiếng:
- Ai theo dõi ngươi, các ngươi đánh nhau tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ta chỉ đi dạo ở gần đó nghe được âm thanh cho nên mới đi qua nhìn một chút mà thôi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Đao tỷ, đã ngươi thấy được, làm sao không đi lên hỗ trợ?
Đao tỷ liếc mắt nhìn hắn như thằng ngu.
- Ngươi thấy ta giống như là đứa ngớ ngẩn?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Cũng đúng, người ta đánh ra một quyền đoán chừng sẽ đánh nổ Đao tỷ, Đao tỷ hoàn toàn không nên đi lên tự tìm đường chết.
Đao tỷ tức giận trừng mắt cho hắn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận