Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 1323: Gọi Thanh Chu ca ca (1)

Chương 1323: Gọi Thanh Chu ca ca (1)
Tần nhị tiểu thư nói:
- Ồ?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhìn về phía Tần nhị tiểu thư:
- Nàng bảo ta cầu nàng.
Tần nhị tiểu thư nghe vậy, lập tức cười nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng thực ngốc, Mỹ Kiêu tỷ đã nói như vậy, đó chính là đáp ứng.
Lạc Thanh Chu nói:
- Dù sao ta sẽ không cầu nàng.
Tần nhị tiểu thư nói khẽ:
- Thanh Chu ca ca, tại sao phải đối xử với Mỹ Kiêu tỷ như thế? Chàng cần làm là phải dỗ dành nàng, nữ hài tử đều muốn được dỗ dành, Mỹ Kiêu tỷ cũng không ngoại lệ.
Lạc Thanh Chu tiếp tục xem địa đồ nói:
- Không phải ta không dỗ dành nàng ta, là không dám, các loại yêu cầu của nàng ấy quá bất hợp lí, ta không làm được.
Dừng một chút, lại nói:
- Lần trước đổ ước, các ngươi hùn vốn gạt ta, nói cho ta quần áo không có bán đi, kết quả mấy ngày nay Tiểu Điệp bận bịu cũng không có rảnh. Đơn đặt hàng càng ngày càng nhiều, ngay cả nhạc mẫu đại nhân đều vui không ngậm miệng được, cũng không nói loại quần áo kia xấu hổ, còn để Tiểu Điệp nắm chặt thời gian tính toán thiết kế thêm mấy loại. Đổ ước là nàng thua, ta cũng không có đưa yêu cầu gì cho nàng đây, nàng ngược lại đưa yêu cầu cho ta trước.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, cười một tiếng:
- Thanh Chu ca ca, đổ ước đích thật là Mỹ Kiêu tỷ thua. Nhưng Vi Mặc cảm thấy, chàng nên ra vẻ không biết, coi như mình thua. Dạng này thì Mỹ Kiêu tỷ mới có thể cảm thấy trong lòng có lỗi với ngươi, chàng cầu nàng làm việc, nàng mới chịu đáp ứng chàng. Mỹ Kiêu tỷ lại không phải là người ngoài, Thanh Chu ca ca làm gì nhất định phải phân thắng thua với nàng đây?
Lạc Thanh Chu ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn về phía nương tử nhà mình, nói:
- Là nàng nhất định phải cùng ta tranh thắng thua, rõ ràng là ta thắng, nàng lại nói là nàng thắng. Ta vốn không định nhắc lại chuyện đổ ước, nhưng nàng ta còn muốn tiến thêm một thước, nhất định phải đưa yêu cầu cho ta, ta có thể không tức giận?
Tần nhị tiểu thư hiếu kỳ nói:
- Mỹ Kiêu tỷ đến cùng đưa ra yêu cầu gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng bảo ta học sủa giống chó con, mỗi lần gặp mặt đều muốn sủa ba tiếng, đây không phải coi ta là thành sủng vật của nàng à? Mà lại là một loại vũ nhục nhân cách.
Tần nhị tiểu thư ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Yêu cầu này hoàn toàn chính xác có chút quá phận. Thanh Chu ca ca đừng nóng giận, chờ Mỹ Kiêu tỷ tới, Vi Mặc giúp ngươi nói cho nàng.
Ai ngờ vừa nói dứt lời, Thu nhi đột nhiên ở ngoài cửa sổ nói:
- Tiểu thư, cô gia, Mỹ Kiêu quận chúa tới.
Lạc Thanh Chu lập tức thu hồi địa đồ, lấy ra quyển sách khác từ trên giá sách.
Tần nhị tiểu thư đi ra ngoài cửa ra vào nghênh đón.
- Két két...
Cửa phòng mở ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu cởi giày, mặc váy đen tất đen, nện bước đôi chân dài đi đến, trước nhìn người nào đó trước bàn một chút, lạnh giọng mở miệng nói:
- Vi Mặc, có ít người nói chuyện không tính toán gì hết, nguyện cược thua không chịu, ngươi nói làm sao bây giờ?
Tần nhị tiểu thư khẽ cười nói:
- Để hắn học chó con kêu.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe xong, có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
- Tên kia đã cáo trạng cho ngươi?
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Không phải cáo trạng, là kể ra ủy khuất.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi giúp ai?
Tần nhị tiểu thư thấp giọng nói:
- Tự nhiên là giúp Mỹ Kiêu tỷ. Mỹ Kiêu tỷ có yêu cầu gì, cứ việc nói, Vi Mặc ủng hộ ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên gần sát nàng, hôn một cái lên gương mặt kiều nộn của nàng, nói nhỏ:
- Vẫn là Vi Mặc yêu ta.
- Khụ khụ!
Lạc Thanh Chu xoay người lại, lạnh lùng nhìn hai người.
Đây là coi hắn không tồn tại sao?
Trắng trợn hùn vốn chơi xỏ lá, còn không chút kiêng kỵ thân nương tử nhà hắn, quả thật quá phận.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi khục cái gì? Bản quận chúa hôn một chút thì thế nào? Vi Mặc cũng không phải của một mình ngươi.
Lạc Thanh Chu không có để ý nàng chuẩn bị rời đi.
So với việc ở chỗ này đấu võ mồm với nàng, nghe nàng châm chọc khiêu khích, còn không bằng nắm chặt thời gian đi Trích Tiên cư tu luyện một hồi.
Đương nhiên, đêm nay còn muốn đi Linh Thiền Nguyệt cung gặp các nàng Hạ Thiền một lần.
Dù sao hắn cũng phải đi ra ngoài thời gian ba ngày.
- Lạc Thanh Chu, ta có lời nói với ngươi, ngươi gấp cái gì mà gấp? Vội vã muốn đi gặp chị vợ nhà ngươi sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh giọng trào phúng.
Lạc Thanh Chu dừng chân, nhìn về phía nàng nói:
- Nếu quận chúa muốn nói chuyện đổ ước, thật có lỗi, ta đã quên.
Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nhếch khóe môi lên:
- Quên đi? Thật hay giả?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Thật.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày, hừ lạnh nói:
- Được rồi, quên thì quên. Nể mặt Vi Mặc, bản quận chúa không làm khó dễ ngươi. Chuyện đổ ước, coi như làm chưa từng xảy ra, về sau chúng ta đều không cần nhắc đến, như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận