Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 713: Thiền Thiền, ngươi thật đáng yêu (2)

Chương 713: Thiền Thiền, ngươi thật đáng yêu (2)
Hạ Thiền không để ý tới hắn, ánh mắt nhìn về phía mu bàn tay của hắn.
Lạc Thanh Chu đem cục mực đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Không sao đâu, cô gia luyện công bị thương, mài mực đi.
Hạ Thiền dừng một chút, tiếp nhận cục mực, đặt kiếm trong tay ở trên bệ cửa sổ bên cạnh, cúi đầu, yên lặng mài mực.
Mùi mực nhàn nhạt rất nhanh tràn ngập căn phòng.
Nàng thích ngửi cái mùi này. Tựa như là hương vị trên người hắn...
Lạc Thanh Chu nâng bút chấm mực, trong đầu vừa cẩn thận nhớ lại một lần, dựa theo văn tự phiên dịch, đem viết toàn bộ « Ngưu Ma Thần Công » lên trên giấy.
Từ tình huống chiến đấu hôm nay đến xem, môn công pháp này có uy lực rất lớn.
Cho nên hắn quyết định nghiên cứu nó triệt để, học hết toàn bộ.
Đáng tiếc không thể tu luyện nội công tâm pháp Yêu tộc, nếu không hắn cũng không cần lại quan tâm đi đâu mà tìm nội công tâm pháp cảnh giới Võ Sư.
Trên giấy tuyên tuyết trắng rất nhanh hiện đầy chữ nhỏ thanh tú mạnh mẽ.
Hạ Thiền đứng ở bên cạnh, cúi đầu, an tĩnh mài mực, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lén hắn một chút.
Dưới ánh đèn, trên dung nhan thanh tú tràn đầy chăm chú cùng suy tư.
Trong ánh mắt của nàng cũng tràn đầy nhu hòa.
Ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, trắng noãn như tuyết, ôn nhu như nước.
Trong thư phòng, bầu không khí ấm áp, hài hòa.
Lạc Thanh Chu viết xong, lại lần nữa nghiêm túc nhìn một lần, mới để bút xuống, cầm lấy giấy tuyên, cúi đầu làm khô mực nước phía trên, ngẩng đầu lên nói:
- Thiền Thiền, chữ viết cô gia đẹp không?
Hạ Thiền đang si ngốc nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, lập tức dời đi ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía giấy tuyên trong tay hắn, ngừng một lúc, thần sắc lạnh như băng nói:
- Vừa đủ.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, buồn cười:
- Còn thiếu một chữ ‘qua loa’ nữa.
Gương mặt xinh đẹp Hạ Thiền dần băng lãnh, nhìn về phía ngoài cửa sổ:
- Hừ
Lạc Thanh Chu nhìn nàng.
Dưới ánh trăng, bộ dáng kia thanh lệ lạnh băng lại xinh xắn động lòng người.
Chẳng biết tại sao, trên gương mặt xinh đẹp kia còn nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt, như hoa đào nở rộ, phấn nộn xinh đẹp, hương hoa mê người.
Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nhịn không được, tìm đường chết nói:
- Thiền Thiền, ngươi thật đáng yêu, cô gia muốn... Hôn hôn...
Nói xong, hai tay ‘Bá’ bưng kín hai con mắt.
Đợi đã lâu, thiếu nữ đôi bàn tay trắng như phấn, nhưng lại chưa đánh tới.
Hắn mở to mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ ửng từ giữa kẽ tay, cũng không tức giận, cũng không sát khí, chỉ là hai con ngươi kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu ngẩn ngơ, thả tay xuống nói:
- Thiền Thiền... A!
Hắn che mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Dưới làn váy, cặp chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới tuyết trắng chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên một tay che mắt, đứng lên ngăn cản nàng, nói:
- Thiền Thiền, ngươi thương hại cô gia với, không thể đi thẳng một mạch.
Hạ Thiền cầm kiếm, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn một cái, chuẩn bị lách qua hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Thiền Thiền, lại bồi cô gia một hồi. Thời gian còn sớm, Thu nhi và Tiểu Điệp đến khuya mới có thể trở về. Cô gia lại bị thương, ngươi nhẫn tâm để cô gia một người đợi trong phòng sao?
Hạ Thiền đứng tại chỗ một chút, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn nói:
- Ta đi, giúp ngươi, gọi Bách Linh.
Lạc Thanh Chu che một con mắt còn một con mắt nhìn hai con mắt của nàng, trầm mặc một chút, nói:
- Được.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, không có lại nói tiếp, lách qua người hắn rời đi.
Nàng đi tới cửa, mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Lúc nàng xoay người mang giày, giọng nói của Lạc Thanh Chu đột nhiên vang lên sau lưng nàng:
- Thiền Thiền, cô gia đột nhiên cảm thấy, vẫn muốn để ngươi bồi, được không?
Hạ Thiền dừng một chút, vẫn mang giày, chuẩn bị rời đi.
Bước chân vừa đi ra, sau lưng đột nhiên duỗi ra hai cánh tay, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của nàng.
Thân thể nàng chấn động, nắm chặt nắm đấm, thân thể sau lưng đột nhiên dán ở trên lưng nàng, một đạo âm thanh phả ra khí tức ấm áp, ôn nhu vang lên bên tai nàng:
- Thiền Thiền, lại bồi cô gia một chút, được không?
Thân thể nàng cứng đờ, bị định tại chỗ, không nhúc nhích.
Gương mặt xinh đẹp kia đột nhiên đỏ ửng như kiều hoa đua nở, bắt đầu trở nên nóng hổi, lông mi cong dài có chút rung động, ánh mắt buông xuống, nhìn về phía hai tay đang chăm chú ôm hông nàng.
Nàng ngơ ngác đứng không nhúc nhích tại cửa ra vào, yên tĩnh không nói.
Lạc Thanh Chu ở sau lưng ôm nàng, gương mặt chôn ở trong mái tóc nhu thuận của nàng, sau một lúc lâu, đột nhiên tiến đến bên tai nàng, hé miệng, nhẹ nhàng cắn vành tai kia phấn nộn đỏ bừng của nàng, thấp giọng lẩm bẩm gọi:
- Thiền Thiền...
Thân thể thiếu nữ run lên, đột nhiên có chút nhũn ra.
Tay Lạc Thanh Chu vuốt ve giữa bờ eo nhỏ nhắn mềm mại ôn nhu của nàng, lập tức, chậm rãi dời lên trên, chui vào trong quần áo của nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận