Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 654: Nhị tiểu thư nỗ lực

Chương 654: Nhị tiểu thư nỗ lực
Sau nửa canh giờ.
Hai đạo thân ảnh kia vẫn không có tới.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục chờ lâu, đứng dậy rời đi, trở lại trong phủ, thần hồn quay về cơ thể.
Ngày mai còn muốn ra khỏi thành đi kiếm tiền và tôi luyện kỹ năng chiến đấu, vẫn nên trở về nghỉ ngơi tốt mấy canh giờ.
Ôm thân thể bóng loáng của tiểu nha đầu, nhắm mắt lại.

- Nam nhân phụ lòng, đi chết đi!
Cùng lúc đó.
Ngọc Kinh, phủ Nam Quốc quận vương, trong sân nào đó, trong tay Châu nhi lóe lên hàn mang, phi đao bắn nhanh mà ra, ‘Phốc’ một tiếng, ghim vào hồng tâm chính giữa góc tường.
Trong thư phòng, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần còn chưa nằm ngủ.
Nàng ngồi ở trước bàn, đang nghiêm túc đọc thư tịch thiết yếu dành cho khảo thí khoa cử, tóc xanh như mực, dung nhan thanh lệ nhu uyển, vẫn như cũ mang theo một chút thần sắc tái nhợt.
Canh năm.
Châu nhi đi vào gian phòng, lần nữa thúc giục nàng đi ngủ.
Tần nhị tiểu thư để sách xuống, cuối cùng đứng lên từ trước bàn, nhưng thân thể đột nhiên mềm nhũn, muốn ngã xuống mặt đất.
Châu nhi tay mắt lanh lẹ, cuống quít tiến lên đỡ, miệng nhịn không được run giọng nói:
- Tiểu thư, đừng lại thức đêm, không đáng... Người ta bây giờ nói không chừng đang ôm Thu nhi và Tiểu Điệp, đang ngủ ngon đây, căn bản sẽ không nhớ đến tiểu thư...
Tần Vi Mặc vịn bàn, lại chậm rãi ngồi xuống, nói khẽ:
- Châu nhi, ta không sao.
Dừng một chút, nàng nhìn thư tịch trên bàn, âm thanh thì thào:
- Tỷ phu nhất định rất vất vả, ta so với tỷ phu, lại tính là cái gì.
- Thế nhưng tiểu thư, thân thể của người...
- Châu nhi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ kiên trì cho đến lúc đó...
Ngoài cửa sổ có gió thổi qua.
Nước mưa lặng yên không một tiếng động rơi xuống, không bao lâu, rơi li li, rất nhanh lại biến thành mưa to.
Bên trong hoa trì (ao) nho nhỏ trong viện rất nhanh bị nước mưa rót đầy.
Hoa lê trên cây rơi xuống đầy đất.
Tần nhị tiểu thư đa ngủ.
Châu nhi cũng ở trên giường bên ngoài ngủ rồi.
Mạc Thành ở ngoài ngàn dặm.
Bên trong Tần phủ, Lạc Thanh Chu cũng ôm thân thể vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy đỏ ửng trong ngực, hài lòng ngủ.
Bầu trời đêm Mạc Thành là bầu trời đêm sáng sủa.
Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu đứng lên, vẫn như cũ tinh lực dồi dào, thần thanh khí sảng.
Sau khi cơm nước xong.
Hắn vụng trộm ra ngoài từ cửa sau, ở trong hẻm nhỏ đổi lại trang phục màu đen, mang lên mặt nạ, khí tức nội liễm phóng thích ra ngoài.
Đi đến trên đường.
Cảm thụ được người đi đường kính sợ và né tránh, hắn càng ngày càng cảm thấy trở thành võ giả cường đại rất tất yếu.
Hôm nay đi ra ngoài tương đối sớm.
Chờ hắn đi vào Tụ Bảo các, bên trên tầng cao nhất chỉ có Đao tỷ ngồi một mình chỗ đó đang ăn lấy bữa sáng cùng điểm tâm.
Khi thấy hắn xuất hiện, Đao tỷ sửng sốt một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Lạc Thanh Chu đi qua, ngồi xuống đối diện nàng, rất tự nhiên cầm một khối điểm tâm từ trong mâm trước mặt nàng, bỏ vào miệng, nói:
- Đao tỷ, vẻ mặt của ngươi tựa như không quá hoan nghênh ta?
Đao tỷ nhìn hắn một hồi, thần sắc thản nhiên nói:
- Chờ một lúc ngoại trừ phí tổn ra khỏi thành ra, nhớ kỹ cho thêm một viên kim tệ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vì sao?
Đao tỷ nhìn thoáng qua điểm tâm trong tay hắn, nói:
- Tiền điểm tâm.
Lạc Thanh Chu sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua nửa khối điểm tâm trong tay, không khỏi buồn cười:
- Cái này cũng đòi tiền? Đao tỷ, ngươi không khỏi cũng quá hẹp hòi đi? Mà một khối điểm tâm mà thôi, ngươi nhất định phải lấy một viên kim tệ, mà không phải một tiền đồng?
Đao tỷ tiếp tục ăn điểm tâm, mặt không thay đổi nói:
- Ngươi là võ giả, giao dịch giữa võ giả, chỉ có kim tệ và yêu đan. Điểm tâm này là ta tự mình làm, bên trong có tâm huyết cùng thời gian của ta, thời gian của ta rất quý giá, cũng rất đắt, ngươi cũng biết. Cho nên, giá tiền tự nhiên muốn đắt một chút.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn nàng nói:
- Đao tỷ, ngươi là nghiêm túc hay đang nói đùa?
Đao tỷ ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Liên quan tới chuyện tiền bạc, ta xưa nay không nói đùa.
- Ba!
Lạc Thanh Chu trực tiếp bỏ lại nửa khối điểm tâm còn lại trong tay vào đến trong mâm trước mặt nàng, nói:
- Vậy ta cũng chỉ ăn nửa khối, còn lại nửa khối trả lại cho ngươi, chờ một lúc ta cho ngươi một nữa kim tệ.
Đao tỷ nghiêm mặt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Làm sao đột nhiên lại nghĩ đến đây? Còn tưởng rằng ngươi đột nhiên đột phá luyện tạng, chướng mắt đoàn đội nhỏ chúng ta.
Lạc Thanh Chu trực tiếp nói:
- Thiếu tiền. Còn có, ta sẽ không xem thường bất kỳ kẻ nào, hoặc là bất kỳ đoàn đội gì.
Đao tỷ lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát mới đẩy đĩa đồ ăn trước mặt đi qua, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận