Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 623: Ba mươi tết

Chương 623: Ba mươi tết
Vừa đi đến cửa ra vào, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại nói:
- Tiên sinh, Tần nhị tiểu thư rời đi, tiên sinh có tịch mịch? Hoa Cốt thế nhưng vẫn luôn đang chờ tiên sinh.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ ý đẹp của điện hạ, chỉ là trong nhà tại hạ có nương tử, có nha hoàn, cũng không tịch mịch.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mỉm cười, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu ra cửa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lại ngồi trước bàn một hồi, vừa quay người, kéo lấy váy hỏa hồng, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn phía Uyên Ương lâu xa xa.
Lạc Thanh Chu ra khỏi cung điện, lên xe ngựa.
Vừa ngồi xuống, một làn gió thơm đánh tới.
Nguyệt Vũ đi đến, ngồi xuống đối diện với hắn, sau đó hỏi:
- Lạc công tử, ta có thể ngồi ở bên trong nói chuyện với ngươi được không?
Lạc Thanh Chu nhìn thấy nàng đã ngồi xuống, không có trả lời.
Xe ngựa bắt đầu chuyển động.
Nguyệt Vũ trầm mặc một lát, có chút thương cảm:
- Lạc công tử, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi, điện hạ nói với ngươi chưa?
Lạc Thanh Chu quay đầu, vén màn cửa lên, nhìn về phía bên ngoài.
Phía sau xe ngựa không có một ai.
Có lẽ biết hắn đến Trưởng công chúa nơi này cũng không có nguy hiểm, Hạ Thiền không tiếp tục đi theo.
Nha đầu kia gần đây nhìn thấy bề bộn nhiều việc.
Ngoại trừ đang luyện một bộ kiếm pháp khác càng nhanh hơn ra, nàng giống như đang ngồi tu luyện nội công tâm pháp.
Không biết công pháp của nàng từ đâu mà tới.
Lạc Thanh Chu hỏi một lần, nàng không có trả lời.
Về phần Bách Linh...
Hắn đã thật lâu cũng không ‘yêu thương’ miệng nhỏ nha đầu kia.
Từ khi Tần nhị tiểu thư rời đi, nha đầu kia liền rất cảnh giác đối với hắn, chưa từng để hắn tiếp cận, mỗi lần vừa nhìn thấy hắn liền chạy mất dạng, đối với hắn ám chỉ, cũng là thờ ơ.
Lạc Thanh Chu có chút buồn bực.
Gần đây Luyện Tạng, tinh lực dồi dào, hỏa khí tràn đầy, ngoại trừ mỗi ngày ở dưới thông đạo đáy hồ phá đá ra, thực sự không có chỗ phát tiết.
Hắn tối hôm qua nhịn không được đi Linh Thiền Nguyệt cung, ám hiệu một câu đối với nha đầu kia:
- Một lần cơ hội cùng phòng với đại tiểu thư tháng này, có thể cho sao?
Nha đầu kia trực tiếp trả lời.
- Không có, về sau càng không có. Cô gia lần trước không phải nói, chờ ngươi thi Hương cao trung liền muốn bỏ tiểu thư nhà ta sao? Hừ, còn có mặt mũi đòi tiểu thư nhà ta cùng phòng? Nằm mơ.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói: - Rõ ràng là tiểu thư nhà ngươi nói bỏ ta trước.
Nha đầu kia nói thẳng:
- Tiểu thư nhà ta có tư cách nói, cô gia ngươi không có tư cách nói. Dù sao cô gia về sau đừng nghĩ cùng phòng với tiểu thư nhà ta, tìm hai nha đầu động phòng của nhà ngươi kia đi.
Lạc Thanh Chu hậm hực quay về.
Từ khi hắn chuyển vào Mai Hương uyển, Tiểu Điệp liền ngủ cùng Thu nhi.
Hai tiểu nha đầu có quan hệ rất tốt, có trò chuyện không hết chủ đề.
Hắn mỗi lần thần hồn xuất khiếu đi qua nhìn trộm liền thấy hai tiểu nha đầu cởi trống trơn ngủ cùng một chỗ, hắn nào có ý đi quấy rầy.
Thời điểm trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, Nguyệt Vũ lại mở miệng nói:
- Công tử, ngươi thật không muốn Hoa Cốt sao? Hoa Cốt xinh đẹp và ôn nhu như vậy, lại tình hữu độc chung * đối với công tử, mỗi ngày đều xem đi xem lại thi từ cùng cố sự của công tử, mỗi ngày đều đọc của công tử đây.
*tiếp xúc với nhau lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng, nói thẳng:
- Ta là người ở rể, không có tư cách chủ động muốn thiếp và muốn nha hoàn. Nguyệt Vũ cô nương nếu cảm thấy nàng đáng thương, có thể tự mình muốn nàng.
Nguyệt Vũ sửng sốt một chút, giơ tay lên sờ miệng nhỏ của mình một cái.
Xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Tần phủ.
Sau khi Lạc Thanh Chu xuống xe, phát hiện hai bên cửa lớn đã dán lên liên mới, hai bên cửa cũng dán câu đối màu đỏ.
Chu quản gia đang ôm một dây pháo nổ, bày xong lên cây ở ngoài cửa lớn.
Nhìn thấy hắn trở về, Chu quản gia vội vàng nói:
- Cô gia, lão gia và phu nhân đều chờ đợi ngươi đón năm mới đây, mau vào đi thôi, nô tài sắp đốt pháo.
Ba mươi tết, tới vội vàng không kịp chuẩn bị.
Nguyệt Vũ ở trên xe ngựa vén màn cửa lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn một màn vui mừng này, vẻ mặt hốt hoảng một chút, đột nhiên đi lên bậc thang nói với thiếu niên:
- Lạc công tử, Nguyệt Vũ có thể lưu lại ăn cơm tối mới đi không?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái, nói thẳng:
- Thật có lỗi, không có làm cơm cho ngươi.
Nguyệt Vũ: - ...
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến Nguyệt Vũ, bước nhanh tiến vào trong phủ.
Màn cửa buông xuống, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Chu quản gia nhìn thoáng qua, đốt pháo.
- Lốp bốp...
Tiếng pháo nổ huyên náo, tuyên cáo bữa cơm đoàn viên bắt đầu.
Lạc Thanh Chu đi rửa tay, đi thẳng đến sảnh chính ăn cơm.
Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt đã ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận