Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp

Chương 641: Chiến đấu cùng Thiền Thiền (2)

Chương 641: Chiến đấu cùng Thiền Thiền (2)
Lạc Thanh Chu âm thầm líu lưỡi.
Mấy ngày chưa nhìn thấy nha đầu này động thủ, xem ra kiếm của nàng nhanh hơn.
Lạc Thanh Chu không dám lại múa rìu qua mắt thợ, đang muốn cầm thanh kiếm đi vào phòng, Hạ Thiền đột nhiên đi xuống bậc thang, đi tới chỗ hắn, âm thanh lạnh như băng nói:
- Đâm ta.
- A?
Lạc Thanh Chu lăng lăng nhìn nàng.
Hạ Thiền đứng trước mặt hắn, nắm kiếm trong tay, hai con ngươi lạnh như băng nhìn hắn nói:
- Đâm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Hạ Thiền, mặc dù tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng đây cũng quá gần? Ta sợ... A?
Không đợi hắn nói xong, đột nhiên không thấy bóng dáng người trước mặt.
- Ầm!
Lập tức, sau lưng đột nhiên duỗi đến một bàn chân nhỏ, rắn rắn chắc chắc đá vào bên trên cái mông của hắn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên xoay người sang chỗ khác.
- Đâm ta.
Hạ Thiền đứng ở sau lưng hắn, lần nữa lạnh lùng thốt.
Lạc Thanh Chu không có lại do dự, nắm chặt trong tay kiếm, ‘Bá’ đâm tới.
Thân thể Hạ Thiền né qua một bên, tránh khỏi mũi kiếm của hắn, mà kiếm còn trong vỏ trong tay của nàng chẳng biết lúc nào đã chống đỡ ngay cổ họng hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức lui lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên vọt tới, ‘Bá” một tiếng trực tiếp chém xuống dưới.
Hạ Thiền đột nhiên xuất hiện ở phía bên phải của hắn, vỏ kiếm trong tay lại một lần nữa lặng yên không một tiếng động chống đỡ trên cổ họng hắn.
Lạc Thanh Chu âm thầm kinh hãi.
Nha đầu này thật nhanh.
Mấy ngày nay không biết nàng luyện công pháp gì, hiển nhiên lợi hại hơn ban đầu.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhìn về phía tiểu nha đầu dưới mái hiên, nói:
- Thu nhi, ngươi đi ra ngoài trước, đóng cửa sân lại, đi tìm Tiểu Điệp chơi đi, nơi này không cần ngươi.
Thu nhi sửng sốt một chút, vội vàng nói:
- A, tốt.
Nàng không dám hỏi nhiều, lập tức đi xuống bậc thang, bước nhanh ra cửa, đem cửa sân đóng lại.
- Hạ Thiền tỷ tỷ đang dạy cô gia luyện kiếm sao?
Trong lòng nói thầm.
Trong đình viện.
Ánh nắng sau giờ ngọ lười biếng chiếu xuống trên người của hai người.
Gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay tán loạn.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ băng lãnh trước mặt, đột nhiên khí chất biến đổi, trở nên hung hãn, nắm chặt nắm đấm nói:
- Thiền Thiền, ngươi cũng biết bí mật của cô gia, cảm ơn ngươi không có nói cho người khác biết. Hôm nay, cô gia quyết định dùng thực lực chân chính của cô gia cùng ngươi luận bàn một chút, để ngươi biết cô gia lợi hại! Nếu như có mạo phạm, còn xin đừng trách cô gia, có thể chứ?
Hai con ngươi Hạ Thiền lạnh lùng nhìn hắn, lui về sau hai bước, nắm chặt kiếm trong tay, nói:
- Có thể.
Lạc Thanh Chu cẩn thận từng li từng tí đặt bảo kiếm trong tay ở trên bàn đá bên cạnh.
Lập tức, đi qua đứng ở vị trí nàng ba mét, hai con ngươi ngưng tụ, toàn thân căng cứng, nắm chặt nắm đấm, nhắc nhở:
- Thiền Thiền, phải cẩn thận, nắm đấm của cô gia cũng không phải ăn chay. Một quyền đánh xuống, ngươi có thể sẽ khóc thật lâu.
Hạ Thiền:
- A.
Lạc Thanh Chu cảm giác bị tiểu nha đầu này khinh thường, quyết định không còn tàng tư, hai đầu gối khẽ cong, thân thể có chút cong lên, lực lượng trong cơ thể phun trào, da thịt cơ bắp toàn thân kéo căng, chuẩn bị bắn ra, lao thẳng tới.
Ai ngờ lúc này Hạ Thiền đột nhiên lại lạnh như băng nói:
- Không cho phép, vung, vôi.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Sưu!
Quyết đấu bắt đầu.
- Ngạch....
Quyết đấu kết thúc.
Lạc Thanh Chu vừa cất bước, nắm đấm còn chưa kịp đánh ra, mũi kiếm sắc bén đã chống đỡ trên cổ hắn.
Một tia lạnh buốt, da thịt rét lạnh.
- Một lần nữa.
Hắn thu hồi nắm đấm, lui lại mấy bước.
Thân người lập tức cong lại, một lần nữa nắm chặt nắm đấm, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh trước mặt, nói:
- Bắt đầu!
Lời nói vừa dứt, hắn đã ‘Sưu’ một tiếng, như mũi tên xông ra ngoài.
Nhưng thân ảnh trước mặt đã biến mất không thấy gì nữa.
Phía sau cổ mát lạnh, mũi kiếm sắc bén đã chạm vào trên da thịt của hắn.
Hắn cứng lại tại chỗ, giơ lên nắm đấm, vô lực rủ xuống.
- Lại đến!
- ...
Cạnh cổ mát lạnh, mũi kiếm lại chống ở bên trên...
Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được nói:
- Thiền Thiền, có thể chậm một chút hay không? Chí ít, để cho ta trước tiên đánh nắm đấm ra một lần?
Hạ Thiền thu hồi kiếm, lạnh lùng thốt:
- Ngươi, quá chậm.
Lạc Thanh Chu chán nản, nói:
- Ta thừa nhận ngạo mạn. Bất quá ngươi có thể nhường cô gia một chút hay không, để cô gia đánh ra ngoài mấy quyền? Nếu không phải cô gia nghẹn rất khó chịu.
- A.
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp băng lãnh, một chút cũng không có ý muốn nhượng bộ.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, không muốn lại chịu nhục, thu hồi nắm đấm, đi qua cầm lên chuôi bảo kiếm, trở về phòng nói:
- Không chơi với ngươi, chán.
Hạ Thiền đứng trong đình viện, nhìn bóng lưng hắn, dừng một chút, đột nhiên mở miệng nói:
- Ta, để ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận