Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng
Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng - Chương 65: Lương bì gân bò mặt (length: 18708)
Triệu Khê Âm làm bì lợn trộn tương vừng, còn có gân bò trộn tương vừng, đến cung Trưởng Xuân đưa đồ ăn.
Vừa nhìn thấy Tuyên phi, nàng liền cảm nhận được sự thay đổi ở Tuyên phi.
Mái tóc dài trước kia xõa tự nhiên, nay được bới lên thành búi cao mượt mà, ngược lại không lộ vẻ sắc sảo, mà lại càng toát lên vẻ dịu dàng, nhưng vẫn giữ được nét tinh anh, rất có ý vị.
Giữa búi tóc cài hai trâm vàng ngọc lớn nhỏ, khung vàng bao lấy viên ngọc Hòa Điền hình giọt nước, ngọc óng ả, dưới ánh mặt trời lấp lánh như sóng nước.
"Tuyên phi nương nương, hôm nay người thật xinh đẹp?" Nàng không kìm được khen ngợi.
Tuyên phi hai má thoáng chốc đỏ ửng, không được tự nhiên sờ sờ chiếc trâm trên tóc, ngượng ngùng hỏi: "Thật sự xinh đẹp sao? Đây là kiểu tóc thường chải sáu, bảy năm trước, cô cô chải đầu chỉ chỉnh sửa lại chút chi tiết."
Triệu Khê Âm gật đầu lia lịa: "Thật sự rất đẹp, đặc biệt là hai chiếc trâm này, làm n·ổi bật nương nương... Ân, rất có p·h·ậ·t tính."
Nàng tìm một từ ngữ hình dung không quá thỏa đáng nhưng lại vô cùng chính xác.
Tuyên phi "Phốc" một tiếng bật cười: "Đây là ngọc thạch mới lựa ngày hôm qua, trực tiếp mang đi cho phủ nội vụ khảm vào trang sức, hôm nay vừa sáng đã lấy ra, còn làm thêm một ít trâm bảo thạch, còn chưa có đưa tới, chờ đưa tới, ngươi chọn hai chiếc mà đeo."
Triệu Khê Âm xua tay liên tục: "Tạ nương nương, bất quá đồ vật quá quý trọng, ta không thể nh·ậ·n."
Hai người cùng vào trong điện, Triệu Khê Âm bày đồ ăn ra, không phải một bàn mà là hai đĩa, một đĩa bì lợn, một đĩa gân bò.
Tuyên phi đã từng ăn gân bò, lập tức vui vẻ nói: "Còn có gân bò sao?"
"Đúng vậy a." Triệu Khê Âm dọn xong bát đũa, "Lúc ta làm bì lợn thì Tư Thiện Tư bên ngự trù vừa vặn làm gân bò, liền dứt khoát làm hai phần."
Tuyên phi không chờ được mà ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, do dự không biết nên ăn món nào trước, cho đến khi nghe Triệu Khê Âm gọi "Tam hoàng t·ử", nàng mới ý thức được, ăn cơm mà không gọi thân nhi t·ử.
"Ngươi xem, bản cung lại quên m·ấ·t hắn rồi."
Triệu Khê Âm cười, nhỏ giọng nói: "Tam hoàng t·ử đã có ma ma, có cung nữ, nương nương cần phải chăm sóc tốt cho bản thân mình trước."
Quả nhiên, trong phòng truyền đến tiếng cung nữ: "Tam hoàng t·ử, đừng vẽ nữa, Triệu Tư thiện đến đưa đồ ăn kìa."
"Triệu Tư thiện tới rồi?" Chu Ngộ giọng nói nũng nịu vẫn là tràn ngập sự k·í·c·h độ·n·g, "Ăn cơm thôi!"
Khi Chu Ngộ bước ra, hắn không hề hay biết mẫu phi của hắn đã bắt đầu ăn rồi.
Trước kia, đứa nhỏ này đều là do Tuyên phi tự tay đút cơm, đợi hài t·ử ăn no, đi chơi, Tuyên phi có khi mới được ăn cơm.
Thật ra đối với hài t·ử mà nói, không có gì khác biệt lớn, giống như giờ phút này, Tuyên phi đã gắp bì lợn vào trong chén, Chu Ngộ cũng không có cảm thấy có gì khác so với thường ngày, vô cùng cao hứng nhờ cung nữ giúp gắp thức ăn.
Bì lợn rộng chừng hai ngón tay, màu trắng muốt, bề mặt trộn đều nước tương vừng, trong nước tương vừng, ngoài tương vừng ra, còn có tỏi giã, tương ớt, giấm chua cùng chút đường cát, vừa bỏ vào miệng, vị thơm nồng của tương vừng cùng vị cay của tỏi cùng nhau k·í·c·h t·h·í·c·h vị giác, thêm chút chua chua của giấm, ngọt dịu của đường, quả thật là hương vị phong phú, đầy đặn.
Bì lợn có chút lạnh, vừa bỏ xuống, có tác dụng giải nhiệt, tiêu thực, so với mì lạnh cũng chẳng kém cạnh, dưa chuột thái sợi và cà rốt thái sợi cũng là những món ăn giải nhiệt hiệu quả, vị ngấy của tương vừng thoáng chốc được trung hòa hoàn toàn.
Tuyên phi chỉ trong chốc lát đã ăn hết một bát nhỏ bì lợn, đến cả nước dùng cũng uống sạch, rồi sau đó gắp sang gân bò.
Gân bò không sáng bóng trơn trượt như bì lợn, bề mặt có rất nhiều lỗ khí nhỏ, chính nhờ những lỗ khí này, mà mỗi miếng gân bò đều hút đầy nước tương vừng, ăn vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, một cái bạo trấp, cả miệng đều tràn ngập hương vị tươi mát nồng đậm.
Cho nên hương vị so với bì lợn cũng không kém là bao.
Chu Ngộ hai má phồng lên, tốc độ ăn không thua kém Tuyên phi là bao, vừa ăn xong một bát nhỏ bì lợn, lại bắt đầu ăn gân bò.
Tuyên phi thấy Chu Ngộ ăn ngon lành, nhịn không được nói: "Đứa nhỏ này mới từ Sơn Đông trở về, còn khóc lóc không chịu ăn cơm, sau này chỉ ăn hải sản, bây giờ tốt rồi, Triệu Tư thiện làm cái gì hắn đều ăn ngon lành."
Chu Ngộ mơ hồ không rõ nói: "Đồ ăn Triệu Tư thiện làm quá ngon."
Cơm nước xong, Chu Ngộ nghiêng người trên ghế ngủ gà ngủ gật, t·r·ẻ· ·c·o·n ăn no thường dễ dàng mệt mỏi, Tuyên phi sai ma ma bế hắn về phòng nghỉ ngơi.
Nàng ngược lại nói với Triệu Khê Âm: "Nói thật, bản cung có chút lo lắng."
Triệu Khê Âm hỏi: "Nương nương lo lắng điều gì?"
Tuyên phi ở trong cung im lặng nhiều năm, không có bạn bè thân thiết, những ngày này ở chung với Triệu Khê Âm, lại cảm thấy khá là hợp ý, liền đem hết những nỗi lo trong lòng ra.
Thì ra ngày hôm qua, nàng đến phủ nội vụ chọn ngọc thạch, đụng phải cung nữ bên cạnh Quý phi cũng đang chọn lựa ngọc thạch.
Mấy năm rồi Tuyên phi không dùng đến, người của phủ nội vụ đều sẽ đem số ngọc thạch dư ra hiếu kính cho Quý phi, người được sủng ái nhất, hàng năm số lượng ngọc thạch Quý phi nh·ậ·n được đều nhiều hơn so với quy định, đến năm nay Tuyên phi cầm đi những thứ thuộc về mình, dĩ nhiên, Quý phi sẽ bị ít đi.
Cung nữ của Quý phi không dám c·ô·ng khai tranh đoạt với Tuyên phi, đến khi Tuyên phi mang ngọc thạch rời đi, cung nữ kia vẫn còn âm dương quái khí châm chọc vài câu.
Quý phi được sủng ái nhiều năm, gia thế lại tốt, còn có hoàng t·ử đã được phong vương, là một người lợi h·ạ·i, ngay cả hoàng hậu ở cung chính cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Số ngọc thạch kia tuy nói vốn là của Tuyên phi, nhưng với tính cách Quý phi, đã sớm coi như vật trong tay mình, tuyệt đối không chịu thua thiệt.
"Bản cung lo lắng, Quý phi sẽ tìm hoàng thượng làm chủ." Tuyên phi mặt mày ủ rũ, "Hoàng thượng lúc này mới vừa t·h·í·c·h ta một ít, nếu như bị Quý phi châm ngòi, chán ghét ta, tiếp đến chán ghét cả Ngộ nhi, tương lai của nó biết phải làm sao?"
Triệu Khê Âm chưa từng đưa đồ ăn đến Thừa Càn cung, nhưng biết Quý phi, chính là phi tần được sủng ái nhất trong cung hiện nay, không ai sánh bằng, liền văn, lệ, lỗ, những phi tần lần lượt được sủng ái, cũng không thể làm giảm đi bao nhiêu sự sủng ái dành cho nàng ta.
"Nương nương đừng vội, ngọc thạch vốn là của nương nương, Quý phi dù có lợi h·ạ·i đến mấy, cũng không thể không phân biệt phải trái a?"
Triệu Khê Âm thật sự đã đá·n·h giá thấp mức độ không phân biệt phải trái của Quý phi, vừa nói xong không bao lâu, ngoài cửa cung Trưởng Xuân liền vang lên tiếng của Thang Đại: "Hoàng thượng giá lâm —— "
"Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi." Tuyên phi lập tức đứng dậy, tiến ra nghênh đón.
Chu Minh Triết quả nhiên là cùng Quý phi đến.
Triệu Khê Âm cùng Tuyên phi hành lễ, rồi sau đó lặng lẽ đ·á·n·h giá Quý phi, kỳ thật nàng ở buổi tiệc đã từng gặp Quý phi, đặc biệt phong tình vạn chủng, giọng nói nũng nịu khiến nàng nhớ tới những sủng phi như Đát Kỷ, nữ nhân như vậy rất dễ dàng làm say đắm lòng nam nhân.
Chu Minh Triết chợt nhìn thấy Tuyên phi hôm nay trang điểm, hơi hơi sửng sốt một chút, trong mắt có kinh diễm xẹt qua, sau đó mới tiến vào chính điện, ở tr·ê·n chủ vị ngồi xuống, chào hỏi hai vị ái phi cùng ngồi.
Tuyên phi có chút bất an hỏi: "Hoàng thượng, không biết ngài đến đây có gì phân phó?"
Chu Minh Triết chưa nói gì, Quý phi đã sờ sờ đầu đầy châu ngọc, cười nói: "Tuyên phi ít khi được gặp hoàng thượng, chẳng phải nên quen với việc hoàng thượng đến cung nào đó ngồi chơi một chút hay sao? Sao lại nói là 'Phân phó'."
Triệu Khê Âm yên lặng nghe, cảm thấy vị Quý phi này thật là lợi h·ạ·i, vài câu liền kéo giãn khoảng cách giữa Tuyên phi và hoàng thượng, ra vẻ mình rất hiểu hoàng thượng.
Chu Minh Triết gật đầu: "Quý phi nói đúng, Tuyên phi a, trẫm chỉ là tới thăm nàng một chút."
Tuyên phi xưng "Vâng", sau đó sai người dâng trà.
Quý phi thừa dịp Tuyên phi không chú ý, nhìn về phía Chu Minh Triết, lộ ra vẻ nũng nịu, khẽ r·u·ng vai.
【 Hoàng thượng, ngài đã nói giúp thần th·i·ế·p làm chủ, đòi lại ngọc thạch, sao ngài lại không nói gì? 】 Triệu Khê Âm trong lòng âm thầm kinh ngạc, thật là, quả nhiên đến tìm Tuyên phi đòi lại ngọc thạch.
Chu Minh Triết tuy rằng sủng ái Quý phi, nhưng vì nàng ta mà đi tìm một vị phi tần khác đòi lại đồ, vẫn còn có chút x·ấ·u hổ, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng thầm than.
【 Quý phi điêu ngoa này, trẫm đã nói sẽ cung cấp thêm cho nàng ta ngọc thạch khác, nàng ta không cần, cứ khăng khăng muốn ngọc thạch trong tay Tuyên phi, làm khó trẫm quá. 】 Triệu Khê Âm hiểu, ngọc thạch chỉ là cái cớ, quan trọng là muốn cho toàn bộ hậu cung thấy được hoàng thượng sủng ái mình đến mức nào, hoàng thượng tự mình mang th·e·o mình tới cửa đòi, cũng giống như t·r·ẻ· ·c·o·n ở bên ngoài bị uất ức, cha mẹ mang th·e·o đến tận nhà, nói ra thật có thể diện a.
Đây không chỉ là sủng ái, mà là "Vô cùng sủng ái".
Tuyên phi vẫn còn ngơ ngác, chờ Chu Minh Triết lên tiếng, hoàng thượng mang th·e·o Quý phi cùng đi, chắc chắn không chỉ đơn giản là "Ngồi chơi".
Chu Minh Triết không thể mở miệng đòi ngay được, đầu tiên là nói chuyện dông dài, hỏi việc học hành của Tam hoàng t·ử ra sao? Hỏi Tam hoàng t·ử gần đây ăn có ngon miệng không? Lại hỏi Tam hoàng t·ử đã vẽ xong tranh chưa?...
Cũng trách Tuyên phi lúc trước luôn bỏ qua chính mình, chính nàng đều bỏ qua mình, người khác tự nhiên cũng không để ý, đề tài nói chuyện cứ xoay quanh Tam hoàng t·ử.
Cuối cùng Chu Minh Triết chuyển chủ đề, hỏi: "Trẫm nghe nói hôm qua nàng có chọn một ít ngọc thạch?"
Tuyên phi trong lòng trùng xuống, quả nhiên là vì chuyện này mà đến, gật đầu: "Vâng, là Canh cô cô tự mình đến thỉnh thần th·i·ế·p."
Chu Minh Triết uống ngụm trà, giả vờ như không chút để ý hỏi: "Năm rồi không thấy nàng đi chọn ngọc thạch, năm nay lại bất ngờ đến phủ nội vụ, trẫm nghe Quý phi nhắc tới còn rất ngạc nhiên."
Tuyên phi hạ thấp mí mắt: "Đúng vậy, nhiều năm rồi thần th·i·ế·p không sắm sửa trang sức mới, đến nỗi không có trang sức nào để ra ngoài gặp người."
Chu Minh Triết không ngờ Tuyên phi lại đáp như vậy, khiến hắn không khỏi sinh ra một tia áy náy, Tuyên phi từ sau khi sinh con, sự sủng ái giảm đi rất nhiều so với trước, cơ hồ không mua thêm trang sức mới, mấy năm nay hắn cũng không ban thưởng gì nhiều.
Lại nhìn Quý phi đầu đầy châu ngọc, còn muốn đòi châu báu của Tuyên phi, quả thực không thể nói lý được.
Trong lòng hắn thoáng có chút do dự, nhìn về phía Quý phi, có chút lắc đầu.
Quý phi được nuông chiều, làm sao có thể đồng ý, lập tức bĩu môi.
Chu Minh Triết khẽ thở dài: "Tuyên phi a, năm nay Tây Vực cống nạp ngọc thạch số lượng không nhiều, năm rồi nàng không dùng, ngọc thạch đều cho Quý phi làm trang sức, tính tình của Quý phi, nàng biết đấy, thích làm đẹp, muốn trang sức nhiều, ngọc thạch vừa đủ dùng, năm nay nàng chọn một ít, vậy thì nàng ấy không đủ, nàng xem..."
Hắn biết Tuyên phi là người không tranh giành, nhiều năm như vậy, hắn nói gì nàng nghe nấy, cho tới bây giờ đều chịu thiệt về mình, cho nên lúc này hắn mới dám mở miệng.
Nếu đổi lại là Lệ mỹ nhân hay Văn tài nhân, bất kể thân phận, cũng không dám dễ dàng tới cửa đòi, mà sẽ thẳng thừng đáp "Không cho", còn hờn dỗi nói "Hừ, hoàng thượng thật bất c·ô·ng".
Hắn đương nhiên chờ đợi Tuyên phi gật đầu, rồi sau đó giao ra ngọc thạch, ngọc thạch trả lại cho Quý phi, hắn lại ban thưởng cho Tuyên phi một ít trang sức khác, như vậy, mọi chuyện đều ổn thỏa.
Ai ngờ Tuyên phi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn hỏi, phi vị có được lĩnh ngọc thạch không?"
Chu Minh Triết không rõ tình hình, "A" một tiếng: "Có thể chứ."
"Vậy thần th·i·ế·p lĩnh phần ngọc thạch của mình, có gì không ổn?" Tuyên phi từ tốn, "Thần th·i·ế·p rất t·h·í·c·h ngọc Hòa Điền và bảo thạch, không thể nhường lại một ít cho Quý phi tỷ tỷ."
Nói xong, nàng còn nhìn về phía Triệu Khê Âm, khẽ mỉm cười, đây chính là đạo lý Triệu Khê Âm đã dạy nàng, càng hi sinh nhường nhịn, người khác lại càng được đà lấn tới.
Quý phi bị từ chối thẳng thừng, cơ hồ muốn đứng bật dậy, nhìn về phía Chu Minh Triết, bĩu môi.
Chu Minh Triết ho nhẹ một tiếng: "Trẫm cứ nghĩ nàng một lòng đều dồn cho Ngộ nhi, không để ý tới những vật ngoài thân kia."
Tuyên phi yên lặng một lát, mới nói: "Thần th·i·ế·p trước phải là chính mình, sau đó mới là mẫu phi của Tam hoàng t·ử, thần th·i·ế·p thích ngọc Hòa Điền, hoàng thượng, ngài xem, ngọc Hòa Điền làm thành trâm, thần th·i·ế·p cài tr·ê·n đầu có đẹp không?"
Chu Minh Triết vừa rồi liền chú ý tới, Tuyên phi đã không trang điểm thì thôi, trang điểm lên vẫn là nữ t·ử dịu dàng đa tình năm đó, ký ức của sáu, bảy năm trước ùa về, khiến trong lòng hắn lại rung động một hồi.
"Đẹp." Chu Minh Triết thốt lên, "Thật sự rất đẹp."
Tuyên phi cúi đầu cười, Quý phi lại không thuận th·e·o, nũng nịu làm nũng: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn ngọc thạch, lần trước ngài còn nói thần th·i·ế·p đeo khuyên tai phỉ thúy rất đẹp mà."
Ánh mắt Chu Minh Triết thường xuyên đ·ả·o qua Tuyên phi, đáp lại qua loa: "Quý phi lại giở tính trẻ con, ngọc thạch trong phần lệ của nàng không thiếu chút nào, chẳng lẽ còn muốn của Tuyên phi sao?"
Quý phi nghe vậy, mặt mày tối sầm.
【 Hoàng thượng thối, trước khi đến rõ ràng đã hứa với bản cung, sẽ giúp đòi lại ngọc thạch, quân vô hí ngôn, vậy mà không giữ lời. 】 【 Tuyên phi này nữa, trước kia chẳng phải rất biết điều sao? Hôm nay lại làm ra vẻ như vậy làm gì? 】 Được ánh mắt Chu Minh Triết cứ dán vào Tuyên phi không rời, không hiểu vì sao, một Tuyên phi kiên cường có vẻ càng thêm quyến rũ, hấp dẫn hơn Quý phi rất nhiều.
Hắn nói: "Chẳng phải Quý phi còn muốn đến phủ nội vụ kiểm tra tiến độ chế tác trang sức sao? Mau đi thôi."
Quý phi kinh ngạc: "Hoàng thượng chẳng phải đã hứa sẽ đi cùng thần th·i·ế·p sao?"
Chu Minh Triết ho nhẹ một tiếng: "Trẫm đột nhiên hơi khát, ở chỗ Tuyên phi uống ngụm trà, nàng tự mình đi đi."
Quý phi: "..."
Nàng tức giận đứng dậy, trâm cài trên đầu lay động, qua loa hành lễ: "Thần th·i·ế·p cáo lui!"
Nói xong, bước nhanh ra khỏi cung Trưởng Xuân.
Tuyên phi đứng dậy, nương theo thân phận, tiễn Quý phi, sau đó nói: "Hoàng thượng, trà ở chỗ thần th·i·ế·p, ngài đã uống hai lượt rồi mà vẫn chưa đủ sao?"
Chu Minh Triết nắm lấy tay Tuyên phi, kéo nàng ngồi cạnh mình: "Trẫm nhớ tới nhiều năm trước, nàng rất t·h·í·c·h đeo trâm ngọc Hòa Điền như vậy, cùng trẫm tâm sự, kể về chuyện khi còn nhỏ, nàng có thể kể lại cho trẫm nghe được không?"
Tuyên phi cười nhẹ: "Thần th·i·ế·p khi còn nhỏ trôi qua thật sự không tốt, sau khi có đệ đệ, nh·ậ·n rất nhiều uất ức, trước kia không cảm thấy gì, lại vẫn có thể coi là chuyện thú vị kể cho hoàng thượng nghe."
Chu Minh Triết muốn nàng kể, nhưng nàng ngược lại không muốn kể, kể ra làm gì? Chỉ làm người ta khinh thường mình, tưởng rằng mình cái gì cũng có thể chịu đựng được.
"Thần th·i·ế·p sẽ kể cho hoàng thượng nghe một vài chuyện thú vị." Tuyên phi nhớ lại những chuyện khi xưa, trước khi đệ đệ ra đời, vẫn còn rất nhiều chuyện lý thú.
Chu Minh Triết mong còn không được, cùng Tuyên phi ôn tồn một phen, nhìn về phía Triệu Khê Âm, nói: "Vậy thì để Triệu Tư thiện chuẩn bị bữa tối, trẫm buổi tối sẽ dùng bữa ở cung Trưởng Xuân."
Triệu Khê Âm hỏi: "Hoàng thượng buổi tối muốn dùng gì ạ?"
Thượng Thiện giám nấu ăn cho hoàng thượng đều có quy chế, Tư Thiện Tư ngược lại tự do hơn, không cần tuân theo quy chế, Chu Minh Triết có thể báo món ăn mình muốn.
Hắn suy nghĩ: "Cứ làm món mì lạnh mà Tư Thiện Tư đã làm ngày hôm qua."
Hôm qua, các đầu bếp nữ của Tư Thiện Tư, cơ hồ mỗi người đều làm mì lạnh Triều Tiên, Chu Minh Triết tám phần là đã nghe nói ở cung của phi tần nào đó, muốn mượn cơ hội ăn thử.
Chỉ là hắn không để ý, đem mì lạnh nói thành "Mì lạnh" (không dấu), kỳ thật là hai món khác nhau.
"Vâng, bữa tối sẽ làm mì lạnh cho hoàng thượng." Triệu Khê Âm đ·â·m lao phải th·e·o lao, sau đó lại nhìn về phía Tuyên phi, "Còn nương nương, ngài muốn dùng gì?"
Chu Minh Triết vốn cho rằng Tuyên phi như thế nào cũng phải ăn tối cùng món với mình, buột miệng muốn thay nàng quyết định: "Tuyên phi dĩ nhiên cũng ăn mì lạnh."
Ai ngờ Tuyên phi lại có chủ kiến: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn dùng một phần cơm trộn, có được không?"
Chu Minh Triết cười ngượng ngùng: "Đương nhiên là được."
Tuyên phi trong lòng cảm khái, nữ nhân hi sinh bản thân, chỉ làm cho nam nhân cảm thấy mình dễ bảo, đến cả đồ ăn cũng muốn quyết định theo khẩu vị của hắn, còn không bằng Triệu Tư thiện, tuy đều là nữ nhân, lại ấm áp hơn nhiều.
Nàng ôn nhu hỏi Triệu Khê Âm: "Triệu Tư thiện, cơm trộn có thể làm không?"
Triệu Khê Âm gật đầu: "Có thể, thưa nương nương."
Tuyên phi trước mặt Chu Minh Triết lấy ra một thỏi bạc: "Mỗi ngày vất vả nấu cơm, cực khổ cho ngươi."
Chu Minh Triết thân là chủ nhân hoàng cung, lại là nam nhân, trượng phu, dĩ nhiên không thể kém cạnh, cũng nói: "Thang Đại, ban thưởng bạc cho Triệu Tư thiện."
Triệu Khê Âm biết Tuyên phi cố ý làm vậy, mỉm cười với nàng: "Tạ hoàng thượng, nương nương ban thưởng!"
- Lại nói về Quý phi, rời khỏi cung Trưởng Xuân, trong lòng càng nghĩ càng tức giận.
Tuyên phi hôm nay ăn mặc rõ ràng không còn dáng vẻ buông xuôi, còn lần đầu tiên chọn ngọc thạch, làm thành trâm cài tr·ê·n đầu, làm mê hoặc hoàng thượng.
Đây là muốn tranh sủng sao?
Nàng ta lẩm bẩm: "Tuyên phi mỗi khi đến mùa hè đều ăn không ngon, tinh thần uể oải, sao năm nay sắc mặt lại tốt như vậy?"
Một cung nữ bên cạnh nói: "Cung Trưởng Xuân chẳng phải có sẵn một ngự trù sao?"
Là Triệu Khê Âm, Quý phi biết tiểu trù nương này, làm bánh chưng và kem đều cực kỳ ngon, mấy lần ở buổi tiệc cung đình gây xôn xao.
"Nhất định là nàng ta làm mỹ thực cho Tuyên phi, mới khiến Tuyên phi sắc mặt tốt như vậy!" Quý phi căm giận, khi ở riêng với hoàng thượng, nàng ta thực sự có hai bộ mặt.
Nàng suy nghĩ một lát: "Ngày mai ngươi hãy gọi tiểu trù nương kia đến cung Thừa Càn, bản cung sẽ dạy dỗ nàng ta một chút về quy củ trong cung."
Vừa nhìn thấy Tuyên phi, nàng liền cảm nhận được sự thay đổi ở Tuyên phi.
Mái tóc dài trước kia xõa tự nhiên, nay được bới lên thành búi cao mượt mà, ngược lại không lộ vẻ sắc sảo, mà lại càng toát lên vẻ dịu dàng, nhưng vẫn giữ được nét tinh anh, rất có ý vị.
Giữa búi tóc cài hai trâm vàng ngọc lớn nhỏ, khung vàng bao lấy viên ngọc Hòa Điền hình giọt nước, ngọc óng ả, dưới ánh mặt trời lấp lánh như sóng nước.
"Tuyên phi nương nương, hôm nay người thật xinh đẹp?" Nàng không kìm được khen ngợi.
Tuyên phi hai má thoáng chốc đỏ ửng, không được tự nhiên sờ sờ chiếc trâm trên tóc, ngượng ngùng hỏi: "Thật sự xinh đẹp sao? Đây là kiểu tóc thường chải sáu, bảy năm trước, cô cô chải đầu chỉ chỉnh sửa lại chút chi tiết."
Triệu Khê Âm gật đầu lia lịa: "Thật sự rất đẹp, đặc biệt là hai chiếc trâm này, làm n·ổi bật nương nương... Ân, rất có p·h·ậ·t tính."
Nàng tìm một từ ngữ hình dung không quá thỏa đáng nhưng lại vô cùng chính xác.
Tuyên phi "Phốc" một tiếng bật cười: "Đây là ngọc thạch mới lựa ngày hôm qua, trực tiếp mang đi cho phủ nội vụ khảm vào trang sức, hôm nay vừa sáng đã lấy ra, còn làm thêm một ít trâm bảo thạch, còn chưa có đưa tới, chờ đưa tới, ngươi chọn hai chiếc mà đeo."
Triệu Khê Âm xua tay liên tục: "Tạ nương nương, bất quá đồ vật quá quý trọng, ta không thể nh·ậ·n."
Hai người cùng vào trong điện, Triệu Khê Âm bày đồ ăn ra, không phải một bàn mà là hai đĩa, một đĩa bì lợn, một đĩa gân bò.
Tuyên phi đã từng ăn gân bò, lập tức vui vẻ nói: "Còn có gân bò sao?"
"Đúng vậy a." Triệu Khê Âm dọn xong bát đũa, "Lúc ta làm bì lợn thì Tư Thiện Tư bên ngự trù vừa vặn làm gân bò, liền dứt khoát làm hai phần."
Tuyên phi không chờ được mà ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, do dự không biết nên ăn món nào trước, cho đến khi nghe Triệu Khê Âm gọi "Tam hoàng t·ử", nàng mới ý thức được, ăn cơm mà không gọi thân nhi t·ử.
"Ngươi xem, bản cung lại quên m·ấ·t hắn rồi."
Triệu Khê Âm cười, nhỏ giọng nói: "Tam hoàng t·ử đã có ma ma, có cung nữ, nương nương cần phải chăm sóc tốt cho bản thân mình trước."
Quả nhiên, trong phòng truyền đến tiếng cung nữ: "Tam hoàng t·ử, đừng vẽ nữa, Triệu Tư thiện đến đưa đồ ăn kìa."
"Triệu Tư thiện tới rồi?" Chu Ngộ giọng nói nũng nịu vẫn là tràn ngập sự k·í·c·h độ·n·g, "Ăn cơm thôi!"
Khi Chu Ngộ bước ra, hắn không hề hay biết mẫu phi của hắn đã bắt đầu ăn rồi.
Trước kia, đứa nhỏ này đều là do Tuyên phi tự tay đút cơm, đợi hài t·ử ăn no, đi chơi, Tuyên phi có khi mới được ăn cơm.
Thật ra đối với hài t·ử mà nói, không có gì khác biệt lớn, giống như giờ phút này, Tuyên phi đã gắp bì lợn vào trong chén, Chu Ngộ cũng không có cảm thấy có gì khác so với thường ngày, vô cùng cao hứng nhờ cung nữ giúp gắp thức ăn.
Bì lợn rộng chừng hai ngón tay, màu trắng muốt, bề mặt trộn đều nước tương vừng, trong nước tương vừng, ngoài tương vừng ra, còn có tỏi giã, tương ớt, giấm chua cùng chút đường cát, vừa bỏ vào miệng, vị thơm nồng của tương vừng cùng vị cay của tỏi cùng nhau k·í·c·h t·h·í·c·h vị giác, thêm chút chua chua của giấm, ngọt dịu của đường, quả thật là hương vị phong phú, đầy đặn.
Bì lợn có chút lạnh, vừa bỏ xuống, có tác dụng giải nhiệt, tiêu thực, so với mì lạnh cũng chẳng kém cạnh, dưa chuột thái sợi và cà rốt thái sợi cũng là những món ăn giải nhiệt hiệu quả, vị ngấy của tương vừng thoáng chốc được trung hòa hoàn toàn.
Tuyên phi chỉ trong chốc lát đã ăn hết một bát nhỏ bì lợn, đến cả nước dùng cũng uống sạch, rồi sau đó gắp sang gân bò.
Gân bò không sáng bóng trơn trượt như bì lợn, bề mặt có rất nhiều lỗ khí nhỏ, chính nhờ những lỗ khí này, mà mỗi miếng gân bò đều hút đầy nước tương vừng, ăn vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, một cái bạo trấp, cả miệng đều tràn ngập hương vị tươi mát nồng đậm.
Cho nên hương vị so với bì lợn cũng không kém là bao.
Chu Ngộ hai má phồng lên, tốc độ ăn không thua kém Tuyên phi là bao, vừa ăn xong một bát nhỏ bì lợn, lại bắt đầu ăn gân bò.
Tuyên phi thấy Chu Ngộ ăn ngon lành, nhịn không được nói: "Đứa nhỏ này mới từ Sơn Đông trở về, còn khóc lóc không chịu ăn cơm, sau này chỉ ăn hải sản, bây giờ tốt rồi, Triệu Tư thiện làm cái gì hắn đều ăn ngon lành."
Chu Ngộ mơ hồ không rõ nói: "Đồ ăn Triệu Tư thiện làm quá ngon."
Cơm nước xong, Chu Ngộ nghiêng người trên ghế ngủ gà ngủ gật, t·r·ẻ· ·c·o·n ăn no thường dễ dàng mệt mỏi, Tuyên phi sai ma ma bế hắn về phòng nghỉ ngơi.
Nàng ngược lại nói với Triệu Khê Âm: "Nói thật, bản cung có chút lo lắng."
Triệu Khê Âm hỏi: "Nương nương lo lắng điều gì?"
Tuyên phi ở trong cung im lặng nhiều năm, không có bạn bè thân thiết, những ngày này ở chung với Triệu Khê Âm, lại cảm thấy khá là hợp ý, liền đem hết những nỗi lo trong lòng ra.
Thì ra ngày hôm qua, nàng đến phủ nội vụ chọn ngọc thạch, đụng phải cung nữ bên cạnh Quý phi cũng đang chọn lựa ngọc thạch.
Mấy năm rồi Tuyên phi không dùng đến, người của phủ nội vụ đều sẽ đem số ngọc thạch dư ra hiếu kính cho Quý phi, người được sủng ái nhất, hàng năm số lượng ngọc thạch Quý phi nh·ậ·n được đều nhiều hơn so với quy định, đến năm nay Tuyên phi cầm đi những thứ thuộc về mình, dĩ nhiên, Quý phi sẽ bị ít đi.
Cung nữ của Quý phi không dám c·ô·ng khai tranh đoạt với Tuyên phi, đến khi Tuyên phi mang ngọc thạch rời đi, cung nữ kia vẫn còn âm dương quái khí châm chọc vài câu.
Quý phi được sủng ái nhiều năm, gia thế lại tốt, còn có hoàng t·ử đã được phong vương, là một người lợi h·ạ·i, ngay cả hoàng hậu ở cung chính cũng phải tạm thời tránh mũi nhọn.
Số ngọc thạch kia tuy nói vốn là của Tuyên phi, nhưng với tính cách Quý phi, đã sớm coi như vật trong tay mình, tuyệt đối không chịu thua thiệt.
"Bản cung lo lắng, Quý phi sẽ tìm hoàng thượng làm chủ." Tuyên phi mặt mày ủ rũ, "Hoàng thượng lúc này mới vừa t·h·í·c·h ta một ít, nếu như bị Quý phi châm ngòi, chán ghét ta, tiếp đến chán ghét cả Ngộ nhi, tương lai của nó biết phải làm sao?"
Triệu Khê Âm chưa từng đưa đồ ăn đến Thừa Càn cung, nhưng biết Quý phi, chính là phi tần được sủng ái nhất trong cung hiện nay, không ai sánh bằng, liền văn, lệ, lỗ, những phi tần lần lượt được sủng ái, cũng không thể làm giảm đi bao nhiêu sự sủng ái dành cho nàng ta.
"Nương nương đừng vội, ngọc thạch vốn là của nương nương, Quý phi dù có lợi h·ạ·i đến mấy, cũng không thể không phân biệt phải trái a?"
Triệu Khê Âm thật sự đã đá·n·h giá thấp mức độ không phân biệt phải trái của Quý phi, vừa nói xong không bao lâu, ngoài cửa cung Trưởng Xuân liền vang lên tiếng của Thang Đại: "Hoàng thượng giá lâm —— "
"Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi." Tuyên phi lập tức đứng dậy, tiến ra nghênh đón.
Chu Minh Triết quả nhiên là cùng Quý phi đến.
Triệu Khê Âm cùng Tuyên phi hành lễ, rồi sau đó lặng lẽ đ·á·n·h giá Quý phi, kỳ thật nàng ở buổi tiệc đã từng gặp Quý phi, đặc biệt phong tình vạn chủng, giọng nói nũng nịu khiến nàng nhớ tới những sủng phi như Đát Kỷ, nữ nhân như vậy rất dễ dàng làm say đắm lòng nam nhân.
Chu Minh Triết chợt nhìn thấy Tuyên phi hôm nay trang điểm, hơi hơi sửng sốt một chút, trong mắt có kinh diễm xẹt qua, sau đó mới tiến vào chính điện, ở tr·ê·n chủ vị ngồi xuống, chào hỏi hai vị ái phi cùng ngồi.
Tuyên phi có chút bất an hỏi: "Hoàng thượng, không biết ngài đến đây có gì phân phó?"
Chu Minh Triết chưa nói gì, Quý phi đã sờ sờ đầu đầy châu ngọc, cười nói: "Tuyên phi ít khi được gặp hoàng thượng, chẳng phải nên quen với việc hoàng thượng đến cung nào đó ngồi chơi một chút hay sao? Sao lại nói là 'Phân phó'."
Triệu Khê Âm yên lặng nghe, cảm thấy vị Quý phi này thật là lợi h·ạ·i, vài câu liền kéo giãn khoảng cách giữa Tuyên phi và hoàng thượng, ra vẻ mình rất hiểu hoàng thượng.
Chu Minh Triết gật đầu: "Quý phi nói đúng, Tuyên phi a, trẫm chỉ là tới thăm nàng một chút."
Tuyên phi xưng "Vâng", sau đó sai người dâng trà.
Quý phi thừa dịp Tuyên phi không chú ý, nhìn về phía Chu Minh Triết, lộ ra vẻ nũng nịu, khẽ r·u·ng vai.
【 Hoàng thượng, ngài đã nói giúp thần th·i·ế·p làm chủ, đòi lại ngọc thạch, sao ngài lại không nói gì? 】 Triệu Khê Âm trong lòng âm thầm kinh ngạc, thật là, quả nhiên đến tìm Tuyên phi đòi lại ngọc thạch.
Chu Minh Triết tuy rằng sủng ái Quý phi, nhưng vì nàng ta mà đi tìm một vị phi tần khác đòi lại đồ, vẫn còn có chút x·ấ·u hổ, nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào, trong lòng thầm than.
【 Quý phi điêu ngoa này, trẫm đã nói sẽ cung cấp thêm cho nàng ta ngọc thạch khác, nàng ta không cần, cứ khăng khăng muốn ngọc thạch trong tay Tuyên phi, làm khó trẫm quá. 】 Triệu Khê Âm hiểu, ngọc thạch chỉ là cái cớ, quan trọng là muốn cho toàn bộ hậu cung thấy được hoàng thượng sủng ái mình đến mức nào, hoàng thượng tự mình mang th·e·o mình tới cửa đòi, cũng giống như t·r·ẻ· ·c·o·n ở bên ngoài bị uất ức, cha mẹ mang th·e·o đến tận nhà, nói ra thật có thể diện a.
Đây không chỉ là sủng ái, mà là "Vô cùng sủng ái".
Tuyên phi vẫn còn ngơ ngác, chờ Chu Minh Triết lên tiếng, hoàng thượng mang th·e·o Quý phi cùng đi, chắc chắn không chỉ đơn giản là "Ngồi chơi".
Chu Minh Triết không thể mở miệng đòi ngay được, đầu tiên là nói chuyện dông dài, hỏi việc học hành của Tam hoàng t·ử ra sao? Hỏi Tam hoàng t·ử gần đây ăn có ngon miệng không? Lại hỏi Tam hoàng t·ử đã vẽ xong tranh chưa?...
Cũng trách Tuyên phi lúc trước luôn bỏ qua chính mình, chính nàng đều bỏ qua mình, người khác tự nhiên cũng không để ý, đề tài nói chuyện cứ xoay quanh Tam hoàng t·ử.
Cuối cùng Chu Minh Triết chuyển chủ đề, hỏi: "Trẫm nghe nói hôm qua nàng có chọn một ít ngọc thạch?"
Tuyên phi trong lòng trùng xuống, quả nhiên là vì chuyện này mà đến, gật đầu: "Vâng, là Canh cô cô tự mình đến thỉnh thần th·i·ế·p."
Chu Minh Triết uống ngụm trà, giả vờ như không chút để ý hỏi: "Năm rồi không thấy nàng đi chọn ngọc thạch, năm nay lại bất ngờ đến phủ nội vụ, trẫm nghe Quý phi nhắc tới còn rất ngạc nhiên."
Tuyên phi hạ thấp mí mắt: "Đúng vậy, nhiều năm rồi thần th·i·ế·p không sắm sửa trang sức mới, đến nỗi không có trang sức nào để ra ngoài gặp người."
Chu Minh Triết không ngờ Tuyên phi lại đáp như vậy, khiến hắn không khỏi sinh ra một tia áy náy, Tuyên phi từ sau khi sinh con, sự sủng ái giảm đi rất nhiều so với trước, cơ hồ không mua thêm trang sức mới, mấy năm nay hắn cũng không ban thưởng gì nhiều.
Lại nhìn Quý phi đầu đầy châu ngọc, còn muốn đòi châu báu của Tuyên phi, quả thực không thể nói lý được.
Trong lòng hắn thoáng có chút do dự, nhìn về phía Quý phi, có chút lắc đầu.
Quý phi được nuông chiều, làm sao có thể đồng ý, lập tức bĩu môi.
Chu Minh Triết khẽ thở dài: "Tuyên phi a, năm nay Tây Vực cống nạp ngọc thạch số lượng không nhiều, năm rồi nàng không dùng, ngọc thạch đều cho Quý phi làm trang sức, tính tình của Quý phi, nàng biết đấy, thích làm đẹp, muốn trang sức nhiều, ngọc thạch vừa đủ dùng, năm nay nàng chọn một ít, vậy thì nàng ấy không đủ, nàng xem..."
Hắn biết Tuyên phi là người không tranh giành, nhiều năm như vậy, hắn nói gì nàng nghe nấy, cho tới bây giờ đều chịu thiệt về mình, cho nên lúc này hắn mới dám mở miệng.
Nếu đổi lại là Lệ mỹ nhân hay Văn tài nhân, bất kể thân phận, cũng không dám dễ dàng tới cửa đòi, mà sẽ thẳng thừng đáp "Không cho", còn hờn dỗi nói "Hừ, hoàng thượng thật bất c·ô·ng".
Hắn đương nhiên chờ đợi Tuyên phi gật đầu, rồi sau đó giao ra ngọc thạch, ngọc thạch trả lại cho Quý phi, hắn lại ban thưởng cho Tuyên phi một ít trang sức khác, như vậy, mọi chuyện đều ổn thỏa.
Ai ngờ Tuyên phi không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nói: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn hỏi, phi vị có được lĩnh ngọc thạch không?"
Chu Minh Triết không rõ tình hình, "A" một tiếng: "Có thể chứ."
"Vậy thần th·i·ế·p lĩnh phần ngọc thạch của mình, có gì không ổn?" Tuyên phi từ tốn, "Thần th·i·ế·p rất t·h·í·c·h ngọc Hòa Điền và bảo thạch, không thể nhường lại một ít cho Quý phi tỷ tỷ."
Nói xong, nàng còn nhìn về phía Triệu Khê Âm, khẽ mỉm cười, đây chính là đạo lý Triệu Khê Âm đã dạy nàng, càng hi sinh nhường nhịn, người khác lại càng được đà lấn tới.
Quý phi bị từ chối thẳng thừng, cơ hồ muốn đứng bật dậy, nhìn về phía Chu Minh Triết, bĩu môi.
Chu Minh Triết ho nhẹ một tiếng: "Trẫm cứ nghĩ nàng một lòng đều dồn cho Ngộ nhi, không để ý tới những vật ngoài thân kia."
Tuyên phi yên lặng một lát, mới nói: "Thần th·i·ế·p trước phải là chính mình, sau đó mới là mẫu phi của Tam hoàng t·ử, thần th·i·ế·p thích ngọc Hòa Điền, hoàng thượng, ngài xem, ngọc Hòa Điền làm thành trâm, thần th·i·ế·p cài tr·ê·n đầu có đẹp không?"
Chu Minh Triết vừa rồi liền chú ý tới, Tuyên phi đã không trang điểm thì thôi, trang điểm lên vẫn là nữ t·ử dịu dàng đa tình năm đó, ký ức của sáu, bảy năm trước ùa về, khiến trong lòng hắn lại rung động một hồi.
"Đẹp." Chu Minh Triết thốt lên, "Thật sự rất đẹp."
Tuyên phi cúi đầu cười, Quý phi lại không thuận th·e·o, nũng nịu làm nũng: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn ngọc thạch, lần trước ngài còn nói thần th·i·ế·p đeo khuyên tai phỉ thúy rất đẹp mà."
Ánh mắt Chu Minh Triết thường xuyên đ·ả·o qua Tuyên phi, đáp lại qua loa: "Quý phi lại giở tính trẻ con, ngọc thạch trong phần lệ của nàng không thiếu chút nào, chẳng lẽ còn muốn của Tuyên phi sao?"
Quý phi nghe vậy, mặt mày tối sầm.
【 Hoàng thượng thối, trước khi đến rõ ràng đã hứa với bản cung, sẽ giúp đòi lại ngọc thạch, quân vô hí ngôn, vậy mà không giữ lời. 】 【 Tuyên phi này nữa, trước kia chẳng phải rất biết điều sao? Hôm nay lại làm ra vẻ như vậy làm gì? 】 Được ánh mắt Chu Minh Triết cứ dán vào Tuyên phi không rời, không hiểu vì sao, một Tuyên phi kiên cường có vẻ càng thêm quyến rũ, hấp dẫn hơn Quý phi rất nhiều.
Hắn nói: "Chẳng phải Quý phi còn muốn đến phủ nội vụ kiểm tra tiến độ chế tác trang sức sao? Mau đi thôi."
Quý phi kinh ngạc: "Hoàng thượng chẳng phải đã hứa sẽ đi cùng thần th·i·ế·p sao?"
Chu Minh Triết ho nhẹ một tiếng: "Trẫm đột nhiên hơi khát, ở chỗ Tuyên phi uống ngụm trà, nàng tự mình đi đi."
Quý phi: "..."
Nàng tức giận đứng dậy, trâm cài trên đầu lay động, qua loa hành lễ: "Thần th·i·ế·p cáo lui!"
Nói xong, bước nhanh ra khỏi cung Trưởng Xuân.
Tuyên phi đứng dậy, nương theo thân phận, tiễn Quý phi, sau đó nói: "Hoàng thượng, trà ở chỗ thần th·i·ế·p, ngài đã uống hai lượt rồi mà vẫn chưa đủ sao?"
Chu Minh Triết nắm lấy tay Tuyên phi, kéo nàng ngồi cạnh mình: "Trẫm nhớ tới nhiều năm trước, nàng rất t·h·í·c·h đeo trâm ngọc Hòa Điền như vậy, cùng trẫm tâm sự, kể về chuyện khi còn nhỏ, nàng có thể kể lại cho trẫm nghe được không?"
Tuyên phi cười nhẹ: "Thần th·i·ế·p khi còn nhỏ trôi qua thật sự không tốt, sau khi có đệ đệ, nh·ậ·n rất nhiều uất ức, trước kia không cảm thấy gì, lại vẫn có thể coi là chuyện thú vị kể cho hoàng thượng nghe."
Chu Minh Triết muốn nàng kể, nhưng nàng ngược lại không muốn kể, kể ra làm gì? Chỉ làm người ta khinh thường mình, tưởng rằng mình cái gì cũng có thể chịu đựng được.
"Thần th·i·ế·p sẽ kể cho hoàng thượng nghe một vài chuyện thú vị." Tuyên phi nhớ lại những chuyện khi xưa, trước khi đệ đệ ra đời, vẫn còn rất nhiều chuyện lý thú.
Chu Minh Triết mong còn không được, cùng Tuyên phi ôn tồn một phen, nhìn về phía Triệu Khê Âm, nói: "Vậy thì để Triệu Tư thiện chuẩn bị bữa tối, trẫm buổi tối sẽ dùng bữa ở cung Trưởng Xuân."
Triệu Khê Âm hỏi: "Hoàng thượng buổi tối muốn dùng gì ạ?"
Thượng Thiện giám nấu ăn cho hoàng thượng đều có quy chế, Tư Thiện Tư ngược lại tự do hơn, không cần tuân theo quy chế, Chu Minh Triết có thể báo món ăn mình muốn.
Hắn suy nghĩ: "Cứ làm món mì lạnh mà Tư Thiện Tư đã làm ngày hôm qua."
Hôm qua, các đầu bếp nữ của Tư Thiện Tư, cơ hồ mỗi người đều làm mì lạnh Triều Tiên, Chu Minh Triết tám phần là đã nghe nói ở cung của phi tần nào đó, muốn mượn cơ hội ăn thử.
Chỉ là hắn không để ý, đem mì lạnh nói thành "Mì lạnh" (không dấu), kỳ thật là hai món khác nhau.
"Vâng, bữa tối sẽ làm mì lạnh cho hoàng thượng." Triệu Khê Âm đ·â·m lao phải th·e·o lao, sau đó lại nhìn về phía Tuyên phi, "Còn nương nương, ngài muốn dùng gì?"
Chu Minh Triết vốn cho rằng Tuyên phi như thế nào cũng phải ăn tối cùng món với mình, buột miệng muốn thay nàng quyết định: "Tuyên phi dĩ nhiên cũng ăn mì lạnh."
Ai ngờ Tuyên phi lại có chủ kiến: "Hoàng thượng, thần th·i·ế·p muốn dùng một phần cơm trộn, có được không?"
Chu Minh Triết cười ngượng ngùng: "Đương nhiên là được."
Tuyên phi trong lòng cảm khái, nữ nhân hi sinh bản thân, chỉ làm cho nam nhân cảm thấy mình dễ bảo, đến cả đồ ăn cũng muốn quyết định theo khẩu vị của hắn, còn không bằng Triệu Tư thiện, tuy đều là nữ nhân, lại ấm áp hơn nhiều.
Nàng ôn nhu hỏi Triệu Khê Âm: "Triệu Tư thiện, cơm trộn có thể làm không?"
Triệu Khê Âm gật đầu: "Có thể, thưa nương nương."
Tuyên phi trước mặt Chu Minh Triết lấy ra một thỏi bạc: "Mỗi ngày vất vả nấu cơm, cực khổ cho ngươi."
Chu Minh Triết thân là chủ nhân hoàng cung, lại là nam nhân, trượng phu, dĩ nhiên không thể kém cạnh, cũng nói: "Thang Đại, ban thưởng bạc cho Triệu Tư thiện."
Triệu Khê Âm biết Tuyên phi cố ý làm vậy, mỉm cười với nàng: "Tạ hoàng thượng, nương nương ban thưởng!"
- Lại nói về Quý phi, rời khỏi cung Trưởng Xuân, trong lòng càng nghĩ càng tức giận.
Tuyên phi hôm nay ăn mặc rõ ràng không còn dáng vẻ buông xuôi, còn lần đầu tiên chọn ngọc thạch, làm thành trâm cài tr·ê·n đầu, làm mê hoặc hoàng thượng.
Đây là muốn tranh sủng sao?
Nàng ta lẩm bẩm: "Tuyên phi mỗi khi đến mùa hè đều ăn không ngon, tinh thần uể oải, sao năm nay sắc mặt lại tốt như vậy?"
Một cung nữ bên cạnh nói: "Cung Trưởng Xuân chẳng phải có sẵn một ngự trù sao?"
Là Triệu Khê Âm, Quý phi biết tiểu trù nương này, làm bánh chưng và kem đều cực kỳ ngon, mấy lần ở buổi tiệc cung đình gây xôn xao.
"Nhất định là nàng ta làm mỹ thực cho Tuyên phi, mới khiến Tuyên phi sắc mặt tốt như vậy!" Quý phi căm giận, khi ở riêng với hoàng thượng, nàng ta thực sự có hai bộ mặt.
Nàng suy nghĩ một lát: "Ngày mai ngươi hãy gọi tiểu trù nương kia đến cung Thừa Càn, bản cung sẽ dạy dỗ nàng ta một chút về quy củ trong cung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận