Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng

Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng - Chương 62: Cơm kho thịt (một) (length: 15562)

Vị trí tạp dịch được cất nhắc lên hàng ngự trù, bởi vì có Triệu Yến, Triệu Khê Âm được tránh hiềm nghi, cũng không làm giám khảo lần này.
Bản thân nàng cũng không có tính toán làm giám khảo cho đợt đề bạt tuyển chọn này, có Từ Đường và Mạnh ngự trù, cùng với rất nhiều lão ngự trù ở đó, căn bản không cần nàng phải bận tâm.
Cũng nên để Từ Đường đám người học hỏi thêm kinh nghiệm, không chừng tương lai sẽ có thành tựu cao hơn.
Triệu Khê Âm xuất cung về nhà.
Cửa hàng lẩu cay vẫn tấp nập khách như mọi khi, nhưng Triệu thị vẫn dành ra thời gian, cùng đứa con gái đã lâu không gặp trò chuyện đôi điều.
Hai mẹ con ngồi trên giường trong phòng, tay nắm tay tâm sự, một cánh cửa ngăn cách tiếng ồn ào bên ngoài.
"Con nói Triệu Yến sắp làm ngự trù à?" Triệu thị kinh ngạc hỏi, "Cô nương này có tiến bộ như vậy sao?"
Triệu thị thiện tâm, hoàn toàn không đem việc làm của Vương thị mà giận cá chém thớt lên người hài tử, hơn nữa Triệu Yến ở nhà từng ở một thời gian, tuy nói cô nương kia không bằng Triệu Khê Âm làm việc có kết cấu, nhưng là tận lực bỏ đi phong thái đại tiểu thư lúc trước, tận lực giúp việc trong cửa hàng, bởi vậy nàng đối với Triệu Yến ấn tượng cũng không tệ.
Triệu Khê Âm cũng là nghe Từ Đường nói: "Tiểu Đường xem như là sư phụ của nàng, nói là rất có hy vọng."
Triệu thị chỉ chỉ trên bàn ở góc tường, có mấy phong điểm tâm cùng đồ ăn: "Triệu Yến đưa tới."
Lúc này đổi Triệu Khê Âm kinh ngạc: "Triệu Yến đã trở lại?"
Nàng còn tưởng rằng từ lúc Triệu Yến vào Tư Thiện Tư, liền không ra khỏi cung nữa.
Triệu thị gật đầu: "Đưa hai lần. Nàng nói Tư Thiện Tư phát thưởng ngân, trong tay có bạc, ta không muốn, nàng chính là đưa qua."
Trong khoảng thời gian này Tư Thiện Tư vừa lúc có hai lần ban thưởng, Đoan Ngọ có bánh chưng ngũ sắc là một lần, làm tiệc cho sứ đoàn Tây Dương là một lần, nói cách khác, Triệu Yến cầm hai lần thưởng ngân, đều đưa tâm ý đến đây.
Đây là điều Triệu Khê Âm không nghĩ đến.
"Là một đứa nhỏ hiểu được báo ân." Triệu thị nói tiếp rất là cảm khái, "Vương thị cứ như vậy nhẫn tâm đem con gái ruột ném ở nơi này, không biết sẽ hối hận hay không."
Vương thị một nhà ba người cứ như vậy rời kinh thành, rốt cuộc không trở về tìm Triệu Yến.
Triệu Khê Âm ôm cánh tay Triệu thị làm nũng: "A nương, người chỉ khen Triệu Yến biểu tỷ, đều không khen ta một cái sao? Ta hiện tại đã là lục phẩm ti thiện nữ quan rồi."
Triệu thị không biết tư thiện nữ quan là quan lớn gì, chỉ biết là lúc trước ở Ngu Hà thôn, cái gã tri sự từng bắt nạt nàng mới là quan bát phẩm.
Nàng cười nói: "Quan lục phẩm, vậy là ngang với quan của Lưu Ngự Sử rồi a? Nữ nhi của ta thật lợi hại!"
Lưu Ngự Sử chính là thúc phụ của Lệ mỹ nhân, Ngự Sử ở triều đại là quan ngũ phẩm, Triệu Khê Âm ngượng ngùng cười nói: "Thế thì không có."
"Vậy cũng rất lợi hại!" Triệu thị chắc chắn nói.
Hai mẹ con không có gì giấu nhau, từ Triệu Yến nói tới quan phẩm, cuối cùng còn nói đến Dương Chí Duy và Tiết gia.
Trước đây Triệu thị chưa từng nhắc tới Dương Chí Duy, làm sao biết có phải hay không trong lòng còn có đau xót, hiện tại xem ra là đã buông xuống, có thể thản nhiên kể lại chuyện của Dương Chí Duy.
"Cái gì? Hắn lại tới nữa?" Triệu Khê Âm trực tiếp từ trên giường đứng lên, một bộ dáng muốn vọt tới Tiết gia tính sổ.
"Bọn họ không chiếm được tiện nghi." Triệu thị vội vàng trấn an Triệu Khê Âm, "Con chậm rãi nghe ta nói, đứa nhỏ này..."
Lần trước Tiết Tịnh để Dương Chí Duy dạy dỗ Triệu thị mẹ con, bị lão bản Tế Thế Đường mang theo hỏa kế đánh một trận, không công mà lui, sau khi trở về căn bản không báo cáo kết quả được cho Tiết Tịnh, dù sao Tiết Tịnh đã phái nha hoàn giám sát.
Tiết đại tiểu thư khó tiêu tan oán khí trong lòng, ở nhà không được yên ổn, tìm đủ cách lăng nhục Dương Chí Duy.
Một nam nhân, tuy rằng nam nhân này không phải hạng tốt lành gì, bị thê tử lăng nhục đủ kiểu, bị hạ nhân trong phủ chế giễu, phía sau châm biếm nghị luận, nhạc phụ nhạc mẫu rõ ràng biết tất cả, lại giả vờ làm như không biết gì cả, lại càng sẽ không bênh vực, tâm tình gì có thể nghĩ.
Dương Chí Duy có một cái chức quan Công bộ nguyên ngoại lang, chức trách là tuần tra công sự ở vùng Kinh Giao, ở nhà có con cọp mẹ, Công bộ trở thành cảng tránh gió duy nhất, mỗi ngày thời gian tuần tra công sự càng ngày càng dài, có đôi khi thậm chí buổi tối đều ở tại trên đê sông, cũng không nguyện ý về nhà.
Tiết Tịnh không tìm được Dương Chí Duy, dứt khoát chính mình tìm tới cửa hàng lẩu cay, mắng nhiếc Triệu thị và Triệu Khê Âm vô liêm sỉ.
Triệu thị định bảo A Tề đi báo quan, nhưng lại bị Thương lão bản của Tế Thế Đường giữ lại, Tiết Tịnh có phụ thân là Công bộ thị lang, quan lại bao che cho nhau, báo quan thì có ích lợi gì? Huống hồ sự tình là một vị phụ nhân đang chửi rủa, quan phủ không có lý do bắt người.
Thương lão bản mặc dù không cho báo quan, nhưng kiên quyết đứng chắn trước cửa hàng lẩu cay, bảo vệ Triệu thị, chẳng sợ biết đối phương là con gái Công bộ thị lang.
Có Thương lão bản và đám hỏa kế của Tế Thế Đường ở đó, Tiết Tịnh không chiếm được chút tiện nghi nào, ngay cả mặt Triệu thị cũng không được thấy.
Tiết Tịnh tức đến suýt c·h·ế·t, Triệu thị là một người bị bỏ rơi đã hết thời, mà vẫn còn có nam nhân che chở như vậy, nhìn lại phu quân mình, không khác gì con rùa đen rụt đầu, ngay cả mặt cũng không dám lộ, nếu không, làm sao để nàng chịu uất ức lớn thế này, ở phố phường này xuất đầu lộ diện, để cho người ta chê cười.
Nàng càng nghĩ càng sinh khí, gào thét như n·ổi đ·i·ê·n, muốn "băm vằm" Triệu thị rồi sau đó khi trở về nhà, tẩn cho Dương Chí Duy một trận đến tàn phế.
Ngay cả Thương lão bản cũng có chút không chống đỡ nổi, chỉ vào tấm biển trên đầu: "Đây chính là quốc tướng đại nhân tự tay đề bút, Tiết tiểu thư lại ầm ĩ như thế, e là lệnh tôn sẽ đắc tội quốc tướng đại nhân!"
Những lời này không hù dọa được Tiết Tịnh, nhưng lại nhanh chóng được gia nô Tiết gia truyền đến tai Công bộ thị lang, Tiết thị lang gấp đến độ, sợ đắc tội Lý quốc tướng.
Nhưng hắn lại không dám hiện thân, không xuất hiện, còn có thể nói là tiểu nữ vô lễ, đều là mâu thuẫn giữa những phụ nữ, một khi xuất hiện thì tính chất lại khác.
Trong tình thế cấp bách, hắn phái Dương Chí Duy đi.
Phu nhân của mình, tự mình quản thúc.
Dương Chí Duy không hề muốn đi, nhưng không thể từ chối, người nhà họ Tiết hắn đều đắc tội không nổi, chỉ có thể gắng gượng mà đi.
Nhiệm vụ của hắn lúc này không phải làm mâu thuẫn thêm gay gắt, mà là phải đem Tiết Tịnh về nhà, Tiết Tịnh biết ý đồ đến của hắn, càng mắng to Dương Chí Duy giữa đường là "Đồ hèn nhát", "đồ sợ sệt", "không bằng heo chó".
Dương Chí Duy mặt trầm xuống, vẫn cứ lôi Tiết Tịnh đi.
Bách tích trên phố Vĩnh Hưng được một phen xem trò vui náo nhiệt, ai cũng tưởng Tiết gia cô gia ở rể nhà quan lớn, thật là phong quang vô hạn, thì ra sau cánh cửa đóng kín lại, phàm là ai cũng có thể bắt nạt hắn, ở rể không dễ làm.
Triệu Khê Âm nghe xong, đối với Dương Chí Duy không có nửa điểm đồng tình, ngược lại cảm thấy hả hê.
May mà ở nhà có Thương lão bản và tấm biển của Lý quốc tướng, có thể dọa lui Tiết gia, nếu không, a nương còn không biết phải chịu ủy khuất gì.
Thương lão bản đã có a nương tạ ơn, bên Lý quốc tướng, Triệu Khê Âm phải tự mình đăng môn cảm tạ.
Lần trước đã viết công thức cơm lam, trên đường còn bảo Lương Y thay đổi mấy loại công thức món ăn khác, vừa lúc lại đến đưa cho Lý quốc tướng một tờ công thức món ăn mới.
...Từ phủ quốc tướng trở về, Lý quốc tướng phái xe ngựa của phủ đưa tiễn.
Triệu Khê Âm ngồi trong xe ngựa, vén nửa phiến màn kiệu lên, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh đường phố cũng không khác biệt mấy, cũng giống phố Vĩnh Hưng với cửa hàng cùng dòng người, chỉ là trên con đường này, có mấy nhà thanh lâu làm ăn thịnh vượng.
Những cô nương trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa mời chào khách, còn chưa đến lúc màn đêm buông xuống, đã có khách nhân nườm nượp ra vào uống rượu mua vui.
Triệu Khê Âm chợt nhìn đến những cặp nam nữ quấn quít, tai đều đỏ ửng cả lên, đang muốn buông màn kiệu xuống, chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Là Dương Chí Duy.
Triệu Khê Âm chắc chắn mình không nhìn lầm, Tiết Tịnh giống như Dạ Xoa, Dương Chí Duy lại dám đến nơi này?
Trong ấn tượng của nàng, Dương Chí Duy tuy là một kẻ bỏ vợ bỏ con, lại cũng không háo sắc, một lòng chỉ muốn làm quan, hiện tại như nguyện làm quan, lại bắt đầu ra vào Tần Lâu Sở Quán, liều lĩnh bị người nhà họ Tiết phát hiện.
Nếu không phải vốn là kẻ háo sắc, thì chính là bị Tiết Tịnh đối xử quá ác nghiệt, ở Tiết gia không có địa vị, chỉ có thể tìm chút cảm giác ở đây.
Nàng quay đầu lại nhìn, nhìn đến Dương Chí Duy bị một cô nương mặc áo hồng sa dắt vào trong.
Xe phu là một lão giả tuổi đã cao, có lẽ thấy Triệu Khê Âm nhìn chằm chằm thanh lâu, cười nói: "Triệu tiểu thư, chỗ kia cũng không phải nơi cô nương gia nên xem."
Triệu Khê Âm buông màn: "Ở đây ban ngày ban mặt liền có nhiều khách nhân như vậy sao? Không sợ bị hàng xóm láng giềng nhìn thấy?"
Xa phu cười: "Lão nô tuy rằng một đời chưa từng đi qua chỗ kia, nhưng cũng biết quy củ của nó, khách nhân trông coi cho nhau, hết sức ăn ý, ra ngoài ai cũng sẽ không bán đứng ai."
Triệu Khê Âm lạnh lùng đánh giá: "Thật đúng là châu chấu trên một sợi dây thừng."
Trở lại trong cửa hàng, Triệu Khê Âm do dự một chút, cùng Triệu thị nhắc tới chuyện đã thấy trên đường.
Triệu thị phản ứng thường thường: "Chuyện người khác, ta không quản nhiều, ta ngược lại thấy đau lòng nữ nhân Tiết gia kia."
Nàng nói Tiết Tịnh, chiêu một kẻ ở rể không bớt lo như vậy, cái gì cũng không biết, đỉnh đầu một mảnh nón xanh.
Triệu Khê Âm nói: "Hai vợ chồng nhà đó là rắn chuột một ổ."
Chạng vạng thì Triệu Yến tới.
Triệu thị thấy Triệu Yến vẫn rất thân thiết, lôi kéo hỏi nàng đã ăn bữa tối chưa?
Triệu Yến mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào cửa hàng, cao hứng phấn chấn nói với Triệu thị: "Cô cô, xem ta mua cho người vật gì tốt, đây là táo hoa mềm ở thành đông, đây là xiêm y của tiệm may tốt nhất thành nam làm, còn có mứt lê, rất tốt cho phổi, giúp giảm ho..."
Nói nói, ngẩng đầu chợt nhìn thấy Triệu Khê Âm, thanh âm nhỏ dần.
Triệu Yến không biết Triệu Khê Âm có mặt ở trong cửa hàng, tư thiện được nghỉ ngơi, đám tạp dịch các nàng không biết, giám khảo của đợt thăng chức tạp dịch lên ngự trù gồm có ai nàng cũng không biết, còn tưởng rằng Triệu Khê Âm ở Tư Thiện Tư làm giám khảo.
Nàng có chút sợ Triệu Khê Âm, một phương diện là vì Triệu Khê Âm là tư thiện, là quan lớn nhất của Tư Thiện Tư, ở một vị trí mà bọn tạp dịch các nàng xa vời không thể với tới, khiến người ta có sự kính sợ tự nhiên; mặt khác, nhà nàng lúc trước đối với Triệu thị mẹ con thế nào, nàng đều thấy được, trong lòng xấu hổ, Triệu thị cô cô hiền lành không so đo, không có nghĩa là Triệu Khê Âm không so đo.
Ở Tư Thiện Tư, Triệu Khê Âm rất ít nói chuyện với nàng, không phải cố ý lạnh nhạt, chỉ là hai người có quá ít việc chung, không hay chạm mặt, nên không ai chủ động đi tìm ai.
Triệu Khê Âm thấy Triệu Yến vẻ mặt sợ hãi, bật cười nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Triệu Yến lại được cấp trên chủ động hỏi han: "Ta được chọn làm ngự trù rồi. Cuộc tuyển chọn vừa mới xong, ta xuất cung là để nói cho cô cô tin tốt này, một lát ta sẽ đi ngay."
"Chúc mừng a, ngự trù là công việc không tệ, làm cho tốt." Triệu Khê Âm nói, "Trời sắp tối rồi, trở về làm cái gì? Đêm nay ở lại đây đi, đã dùng bữa tối chưa?"
Triệu Yến có chút ngây ngốc, theo bản năng gật đầu, lại lắc đầu nói: "Còn chưa có."
Triệu Khê Âm đang định nấu cho nàng một bát lẩu cay, chợt nghe Triệu Yến nói: "Để ta làm cơm đi."
Triệu thị cười hỏi: "Con biết sao?"
"A nương, biểu tỷ bây giờ là ngự trù, người nói xem nàng có biết nấu cơm hay không?" Triệu Khê Âm bất đắc dĩ nói.
Triệu thị ngượng ngùng cười cười: "A nương quên."
Triệu Yến thì bị tiếng "biểu tỷ" của Triệu Khê Âm làm cho ngây người, hình tượng tư thiện đã quá mức in sâu vào lòng người, nàng đều quên Triệu Khê Âm vẫn là một cô nương còn nhỏ hơn mình một tuổi, nếu không mặc chế phục cùng quan bào của ngự trù, mà thay bộ đồ mặc nhà, phong thái thân thiết lập tức toát ra.
Triệu Khê Âm hỏi: "Làm món gì?"
"Cơm thịt kho đi." Triệu Yến nói, "Ta chính là nhờ món này mới qua được vòng đề bạt tuyển ngự trù, tư thiện đại nhân chấm thử một phen?"
Triệu Khê Âm mỉm cười: "Được thôi."
Trời vừa nhá nhem tối, cơm thịt kho đã làm xong.
Món ăn thơm phức bưng lên bàn, trên bát cơm trắng là lớp nước sốt đầy đủ, màu sắc của thịt kho thật bắt mắt, điểm xuyết thêm mấy cọng rau luộc cùng trứng muối, bày trí phải nói là mười phần không tệ.
"Cô cô, Khê Âm, mau nếm thử." Triệu Yến vẻ mặt chờ mong nói.
Lần đề bạt tuyển ngự trù này không giống với đề bạt tuyển chính thức, không chấm điểm chi tiết, chỉ phân "đạt" và "không đạt", nàng cũng không biết món cơm thịt kho này trình độ ra sao.
Nhưng có thể để Triệu Khê Âm tự mình nếm thử đánh giá, nàng so với những tạp dịch thăng chức ngự trù khác may mắn hơn nhiều.
Triệu Khê Âm gắp một miếng thịt kho nếm thử, thịt ba chỉ chọn được không tệ, mỡ và nạc xen kẽ, thích hợp làm cơm thịt kho, hương vị cũng tạm được, nước thịt đậm đà, tuy rằng không bằng Từ Đường, Mạnh ngự trù cùng các ngự trù kỳ cựu khác làm, nhưng có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn ngự trù.
Với món cơm thịt kho này, nàng thích nhất là băm nhỏ thịt ra, trộn cùng nước thịt kho và cơm, sau đó một muỗng lớn đưa vào miệng, vừa có hương thơm của cơm, lại có vị mềm béo của thịt ba chỉ, lại thêm mùi hương đậm đà của nước thịt, ăn một miếng quả thật hưởng thụ trời cao.
Triệu Yến đợi Triệu Khê Âm nếm thử một lúc, mới cẩn thận hỏi: "Ưu, lương, trung, kém, là ở mức nào ạ?"
"Trung."
Triệu Khê Âm đưa ra một đánh giá nghiêm khắc, không tâng bốc cũng không chê bai, trình độ này nếu đặt vào đợt đề bạt tuyển chọn tháng trước, có thể lấy mức trung đẳng.
"Tiến bộ rất nhanh."
Triệu Yến vui vẻ ra mặt, đây chính là được tư thiện đích thân tán thành cơm thịt kho, chứng minh nàng thăng chức ngự trù không phải dựa vào quan hệ với biểu muội, cũng không phải dựa vào Từ Đường chiếu cố, mà là dựa vào tài nghệ của chính mình.
Không uổng công nàng vất vả học tập bao ngày.
Nghề nấu ăn, từ "kém" lên "trung" không khó, khó là từ "lương" lên "ưu" mà tinh tiến, lời này các lão ngự trù đều dạy cho người phía dưới, Triệu Yến dĩ nhiên biết.
Giờ đã có cái "trung" này giúp nàng bước vào cánh cửa ngự trù, sau này nàng nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, lấy những cao thủ như Triệu Khê Âm, Lương Y, Từ Đường và Mạnh ngự trù làm chuẩn.
Nàng có chút xấu hổ nói: "Đều là do Từ ngự trù dạy dỗ."
Triệu thị cười nhìn hai cô nương trẻ tuổi bàn luận trù nghệ, trước đây bà vẫn cảm thấy Khê Âm còn nhỏ, lo lắng nàng ở bên ngoài bị người khác ức h·i·ế·p, bây giờ xem ra, con bé làm ra dáng ra hình, còn rất có phong thái nữ quan.
Bà đã già rồi, hài tử cũng trưởng thành rồi, thật tốt.
Đang lúc đèn đuốc trong phòng mờ nhạt, chợt có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
Ngay sau đó, một thanh âm thô lỗ vang lên: "Yến Nhi, ta biết con ở trong đó, con ra đây cho ta!"
Triệu Yến trong lòng thắt lại, nàng đã hiểu, nhìn Triệu Khê Âm cùng Triệu thị cau mày nói: "Là nương ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận