Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng

Nữ Đầu Bếp Ngự Thiện Có Khả Năng Nghe Tiếng Lòng - Chương 06: Nửa chín phô mai (length: 13354)

Triệu Khê Âm sống ở thôn Ngu Sông, thành Nam, gia đình chỉ có hai mẹ con.
Triệu Khê Âm vốn theo họ cha, họ Dương, người cha nhẫn tâm bỏ vợ, bỏ con của nàng tên là Dương Chí Duy, xuất thân tầm thường, năng lực cũng tầm thường không chịu nổi, nhưng lại một lòng muốn làm quan lớn.
Từng khẳng định, chỉ cần cho hắn mua một chức quan nhỏ như hạt vừng, liền có thể dựa vào bản lĩnh mà lên tới chức nhất phẩm đại quan.
Hắn có giấc mộng làm quan, liền không chịu hạ mình làm việc đồng áng, cả ngày ở trong thôn chơi bời lêu lổng, khoe khoang khắp nơi, việc nhà thì không hề quan tâm, cũng không có dáng vẻ của người làm cha, chưa từng dạy dỗ Triệu Khê Âm một lời nửa câu.
A nương vất vả dành dụm tiền, thêm của hồi môn của mình, miễn cưỡng quyên góp cho Dương Chí Duy một chức quan nhỏ.
Dù vậy, tiền vẫn chưa đủ, Dương Chí Duy chạy đến nhà cậu của Triệu Khê Âm mượn, mượn năm mươi lượng, nói nhiều nhất một năm, cả gốc lẫn lãi sẽ trả tám mươi lượng.
Hoặc có thể nói, nơi có "Ngọa Long" ắt có "tiểu Phụng Hoàng", Dương Chí Duy dám nói, mợ Vương thị thật sự dám tin, hai người một kẻ ngốc, một kẻ tham, thật sự đưa tiền cho họ Dương.
Họ Dương làm quan trên, lập tức dan díu với một tiểu thư nhà giàu ở kinh thành, nói rằng mình chưa từng cưới vợ, tình nguyện ở rể nhà kia, cũng không muốn thê nữ ở nhà.
Triệu thị tính tình nhu nhược, chỉ biết khóc, không dám tìm tới cửa.
Nam nhân như vậy giữ lại thật sự vô dụng, chỉ biết thêm phiền muộn, Triệu Khê Âm phẫn uất khuyên nhủ, an ủi a nương, nói sau này hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, không còn người trượng phu, người cha nhẫn tâm kia nữa.
Từ đó về sau, nàng đổi họ, theo họ mẹ là Triệu.
Chỉ là việc Dương Chí Duy mượn tiền nhà cậu, rốt cuộc không hề nhắc tới. Vương thị không phải là người dễ dàng chịu thiệt, tìm Dương Chí Duy đòi mấy lần, đều bị người nhà phú hộ đuổi ra ngoài, đến mặt của kẻ nợ tiền cũng không thấy được.
Vương thị làm sao có thể chịu ấm ức này, trút giận lên người Triệu thị, ngược lại, hầu như ngày nào cũng đến thôn Ngu Sông đòi tiền.
Tất cả tiền tiết kiệm của nhà họ Triệu đều bị tên súc sinh Dương Chí Duy kia cuỗm sạch, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, tự nhiên không có tiền trả cho Vương thị, theo lý mà nói, ai cho mượn tiền thì tìm người đó mà đòi, không nên bắt mẹ con Triệu thị phải trả số tiền này.
Vương thị biết lý lẽ này, nhưng vẫn cứ đến nhà làm ầm ĩ, một nửa là để hả cơn giận trong lòng, nửa kia là để xem mẹ con Triệu thị làm trò cười, mang theo ý nghĩ khoe khoang.
Nhìn xem, nhà ngươi sống khốn khó bao nhiêu, ta sống sung túc bấy nhiêu.
Triệu Khê Âm sắc xong thuốc, bưng qua cho a nương: "Mấy ngày nay mợ không đến cửa đòi tiền nữa sao?"
Triệu thị mới qua 40, cẩn thận nhìn khuôn mặt kia, lúc còn trẻ là một mỹ nhân, chỉ là mấy năm nay, gia đình liên tiếp gặp biến cố, lại thêm sinh bệnh, khiến cho nàng già đi không ít.
Nàng cười nhận lấy thuốc: "Con cứ yên tâm đi, có lẽ là mùa này lúc nóng lúc lạnh, người đến bốc thuốc đông, bà ta không quan tâm thôi."
Triệu Khê Âm trước mặt a nương, bộc lộ sự tùy hứng của trẻ con, lẩm bẩm nói: "A nương, mợ thật quá đáng, tiền kia rõ ràng là Dương Chí Duy mượn, dựa vào cái gì đến làm ầm ĩ với chúng ta."
Nàng không muốn gọi người kia là "phụ thân", đều chỉ đích danh mà gọi.
"Lòng người ham lợi, cũng là chuyện không có cách nào khác."
Triệu Khê Âm "Ừ" một tiếng, chỉ sợ Vương thị sẽ không dừng lại việc làm ầm ĩ này, phải nghĩ biện pháp chấm dứt chuyện này thôi.
"Khụ khụ khụ." Triệu thị lại bắt đầu ho khan.
Triệu Khê Âm vội vàng vỗ lưng cho a nương: "Uống thuốc lâu như vậy, sao bệnh tình không thấy khá hơn."
Triệu thị lộ vẻ xấu hổ: "Đều do a nương thân thể không tốt, khiến con còn nhỏ tuổi đã phải vất vả thế này."
"Ta không mệt chút nào." Triệu Khê Âm nghĩ nghĩ, đột nhiên nói, "A nương, đại phu bên ngoài y thuật có hạn, lần tới ta sẽ đưa ngự y trong cung đến xem bệnh cho người."
Triệu thị bị chọc cười, chỉ coi đó là một câu nói đùa: "Ngự y sao có thể đến thôn Ngu Sông chúng ta khám bệnh chứ."
Triệu Khê Âm cười cười, không phản bác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Khê Âm liền trở về cung, không chậm trễ việc chuẩn bị bữa sáng cho Văn tài nhân.
Bữa sáng làm là bánh bao nhân thịt muối, nàng vẫn ngồi trước bếp lò nặn bánh bao, một chậu bánh bao nhân thịt đầy đủ sắc, hương, vị được đặt trước mặt, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Từ Đường đang chế biến canh nấm, ngáp nói: "Khê Âm, kỳ thật không cần trở về sớm như vậy, đồ ăn sáng ta có thể làm một mình."
Triệu Khê Âm nói: "Tuổi trẻ, ngủ ít thôi."
Từ Đường vui vẻ, lại nói: "Tối qua ngươi không ở đây, Quách chưởng thiện rất không tình nguyện công bố chuyện hai chúng ta được thưởng, ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Phan Ảnh Nhi, đen như đít nồi."
"Nàng ta còn tưởng rằng hai câu khen ngợi miệng kia của nàng ta sẽ được Quách chưởng thiện khen ngợi, kết quả căn bản không ai để ý, đám đầu bếp nữ đều đến hâm mộ năm mươi lượng của chúng ta."
Triệu Khê Âm cười cười, đem bánh bao đã gói kỹ cho vào lồng hấp, bắt đầu hấp!
Trữ Tú Cung Đông Thiên Điện, Văn tài nhân ăn bánh bao tương hương vị đậm đà, uống canh nấm thơm ngon, thỏa mãn cười.
Nàng cùng Triệu Khê Âm dần dần quen thuộc hơn, có chút thích cô nương đầu bếp nữ có chút ham tiền nhưng trù nghệ vô cùng tốt, tinh xảo đặc sắc này, ngoài miệng cố ý trêu ghẹo: "Triệu ngự trù, hôm qua được ta ban thưởng năm mươi lượng bạc, buổi tối phụng thiện liền không thấy bóng dáng, đúng là một cô nương lấy oán trả ơn."
Triệu Khê Âm biết đây là nói đùa, cười nói: "Tài nhân hiểu lầm rồi, tối qua ta hầu thiện xác thật không ở đây, nhưng lại vì tài nhân mà tỉ mỉ chế biến món cà tím băm thịt, ngài dùng có thấy ngon không?"
【 Nói đến món cà tím băm thịt kia, ngon quá đi mất, hại lão nương ăn thêm hai bát cơm, ở ngự hoa viên đi bộ rất lâu mới dám đi ngủ. 】 "Tạm được." Văn tài nhân làm bộ rất bình tĩnh, "Ngươi nói xem, có phải tối hôm qua cầm tiền đi ra ngoài chơi vui vẻ không? Nghe nói kinh thành mới mở trà lầu, tiên sinh kể chuyện đều là những câu chuyện đi thuyền trên biển, mới lạ vô cùng."
"Sao có thể chứ." Triệu Khê Âm dở khóc dở cười.
Từ Đường vội nói: "Văn tài nhân, vậy thì oan uổng cho Khê Âm rồi, tối qua nàng ấy xuất cung là để bốc thuốc, về nhà thăm a nương đang bị bệnh, Triệu thẩm thẩm bị bệnh hơn một tháng rồi."
Văn tài nhân giật mình: "Thảo nào ban thưởng lại muốn bạc."
【 Thì ra không phải là tiểu nha đầu ham tiền, mà là hiếu thuận. 】 Triệu Khê Âm tức giận sờ mũi, nàng rất yêu tiền sao?
"Đúng rồi." Văn tài nhân lại nghĩ đến một chuyện, "Buổi chiều ta phải đi đưa điểm tâm cho hoàng thượng, Triệu ngự trù, làm một món điểm tâm sở trường nhất của ngươi đi."
Triệu Khê Âm nghiêm mặt hỏi: "Cho hoàng thượng sao?"
Tư Thiện Tư chỉ phụ trách đồ ăn của các phi tần, ngự thiện và trà bánh hàng ngày của hoàng thượng là do Quang Lộc Tự nghĩ ra thực đơn, Thượng Thiện Giám phụ trách nấu nướng.
Nhưng nếu là các phi tần tự mình mang điểm tâm đi hầu hạ hoàng thượng, điểm tâm phải do Tư Thiện Tư làm, hoặc là do phòng bếp nhỏ của các phi tần.
Văn tài nhân, tần phi địa vị thấp, không có phòng bếp nhỏ chuyên dụng của riêng mình, thường ngày muốn dâng trà bánh cho hoàng thượng, chỉ có thể nhờ đầu bếp nữ của Tư Thiện Tư làm.
"Đúng vậy." Nàng nhẹ nhàng lắc lắc khăn tay, "Lệ mỹ nhân cũng sẽ mang điểm tâm đến cho hoàng thượng, hoàng thượng ăn điểm tâm của ai, sự tình liên quan đến thể diện của ta ở hậu cung, Triệu ngự trù, ngươi biết nặng nhẹ rồi đấy."
Triệu Khê Âm gật đầu: "Đã hiểu."
Văn tài nhân đến bữa trưa cũng không cho Triệu Khê Âm làm, để nàng chuyên tâm làm điểm tâm, bữa trưa giao cho Từ Đường.
Làm điểm tâm sở trường, Triệu Khê Âm nghĩ, nàng có thể làm rất nhiều món điểm tâm sở trường, nhưng để đảm bảo thắng lợi, vẫn phải là món bánh ngọt bơ có mùi thơm nồng đậm, trực tiếp kích thích vị giác.
Nói là làm, Triệu Khê Âm sai tạp dịch chuẩn bị trứng gà, bột ngô, đường cát, sữa bò và mỡ bò, định làm món bánh phô mai nửa chín thơm ngon.
Sai hai tạp dịch, thay phiên nhau đánh bơ, đánh mất nửa canh giờ, sữa bò lỏng cuối cùng đã thành bơ mịn màng như tơ lụa.
Còn nàng thì nướng bánh gato kiểu cũ, cắt những miếng bánh gato mỏng thành hình quả trứng khéo léo, giữ lại làm đế cho bánh phô mai nửa chín.
Các đầu bếp nữ khác thấy Triệu Khê Âm đang làm điểm tâm mà không phải làm bữa trưa, liền xôn xao tò mò.
"Sao nàng ấy lại đang làm điểm tâm vậy? Đã bận việc cả buổi sáng rồi."
"Không chỉ có Triệu Khê Âm, Phan Ảnh Nhi cũng đang làm điểm tâm."
"Các ngươi còn chưa biết sao, buổi chiều Lệ mỹ nhân và Văn tài nhân đều phải đi dâng điểm tâm cho hoàng thượng, Triệu Khê Âm và Phan Ảnh Nhi đều phải dùng hết sở trường của mình."
"Ta nhớ Phan Ảnh Nhi nấu ăn bình thường, nhưng làm điểm tâm lại rất giỏi, ngược lại là Triệu Khê Âm, chưa từng thấy nàng ấy làm điểm tâm."
"Vậy có lẽ Triệu Khê Âm sẽ thua Phan Ảnh Nhi, cũng chính là Văn tài nhân sẽ thua Lệ mỹ nhân. Văn tài nhân mất mặt, chỉ có thể khiến cho Triệu Khê Âm khó chịu thôi? Ngược lại Phan Ảnh Nhi, hẳn là sẽ được Lệ mỹ nhân ban thưởng."
Đa số các đầu bếp nữ đều cho rằng, Phan Ảnh Nhi am hiểu làm điểm tâm sẽ thắng thế hơn, chỉ có một số đầu bếp nữ có kinh nghiệm phong phú lại không nghĩ vậy.
Phan Ảnh Nhi lấy bột mì và mật hoa làm chủ đạo, Triệu Khê Âm lại chọn trứng gà, sữa bò và đường trắng làm nguyên liệu, món điểm tâm của người trước làm ra sẽ ngọt hơn, món điểm tâm của người sau làm ra sẽ thơm hơn.
Quá ngọt thì dễ ngán, khả năng người trước thắng được người sau là rất thấp.
Bánh phô mai nửa chín trong lò dần dần phồng lên, nở rộ, bề mặt được nướng tới màu da hổ, Triệu Khê Âm tính toán thời gian và độ lửa, thời gian vừa tới, lập tức mở cửa lò.
Món bánh ngọt nóng hổi ra lò, mùi thơm nồng hậu lập tức lan tỏa khắp phòng bếp.
"Điểm tâm gì mà thơm vậy? Nghe mùi thôi mà nước miếng ta đã chảy ròng ròng rồi."
"Vàng óng ánh, chưa từng thấy món điểm tâm nào như vậy."
Món bánh ngọt mới ra lò quá thơm, khiến cho phòng bếp của đầu bếp trở nên náo động.
Phan Ảnh Nhi không cam lòng thua kém, từ trong lò lấy ra bánh hoa đào đã nướng xong, lại là một trận mùi thơm của bột nhào xông tới, hòa quyện cùng mùi thơm của bánh phô mai nửa chín, toàn bộ phòng bếp đều là hương vị ngọt ngào.
Bánh hoa đào của nàng ta được làm thành hình hoa đào, nhìn lại bánh phô mai nửa chín của Triệu Khê Âm, hình dáng bình thường không có gì đặc biệt, nàng ta lập tức trở nên kiêu ngạo: "Triệu Khê Âm, xem ra lần này ngươi thua thảm rồi."
Buổi chiều giờ Thân, Càn Thanh Cung.
Hoàng đế Chu Minh Triết ngẩng đầu lên từ đống tấu chương chất cao như núi, đặt bút xuống, uể oải vươn vai.
Hắn 35 tuổi, đang độ tráng niên, tuy nói thân thể tráng kiện, phê duyệt tấu chương suốt hai canh giờ cũng có chút mệt mỏi, và đói bụng.
Đại thái giám Thang Đại hợp thời tiến vào, phẩy phất trần nói: "Hoàng thượng đói bụng rồi sao?"
Chu Minh Triết "Ừ" một tiếng: "Dâng chút điểm tâm lên đi."
Thang Đại cười tủm tỉm hỏi: "Lệ mỹ nhân và Văn tài nhân đều mang điểm tâm đến, đang chờ ở bên ngoài, hoàng thượng muốn ăn điểm tâm của Lệ mỹ nhân, hay là điểm tâm của Văn tài nhân?"
Chu Minh Triết sửng sốt: "Đều ở bên ngoài?"
Không phải đều đến rồi sao? Trong mắt lão thái giám có ý cười trên nỗi đau của người khác, vị thiên tử này của hắn, ở giữa các phi tần luôn luôn thuận buồm xuôi gió.
Chiều hôm qua, Văn tài nhân cùng hoàng thượng ngắm hoa, nói hôm nay buổi chiều sẽ đến dâng điểm tâm, tối qua Lệ mỹ nhân thị tẩm, cũng nói hôm nay buổi chiều sẽ đến dâng điểm tâm.
Vậy không phải là cùng đến một lúc sao?
Nhớ tới lời vàng ý ngọc dễ dàng hứa hẹn hôm qua, Chu Minh Triết nhất thời đau đầu, khinh bỉ nhìn đại thái giám: "Ngươi không nhắc nhở trẫm."
Thang Đại, lão hồ ly, lập tức nói: "Hoàng thượng mỗi ngày xử lý hàng ngàn hàng vạn công việc, sao có thể nhớ rõ mọi chuyện, việc này đều do lão nô."
Thật ra cũng không trách hắn được, muốn trách thì trách Chu Minh Triết dỗ dành nữ nhân quá nhanh, vừa mở miệng liền đáp ứng, Thang Đại ngay cả lời nói cũng không kịp xen vào.
"Vậy thì gọi cả hai vào đi." Chu Minh Triết nghĩ, dù sao hắn cũng đói bụng, chuyên tâm ăn điểm tâm là được.
Hai mỹ nhân bước vào từ bên ngoài bức rèm, đều xinh đẹp như hoa, một người áo trắng hơn tuyết, dáng đi uyển chuyển như liễu, ngũ quan thanh tú như họa, một người áo đỏ như lửa, môi đỏ mọng, phong tình vạn chủng.
Đó là Văn tài nhân và Lệ mỹ nhân. Hai người đều xách hộp đồ ăn, trong hộp đồ ăn là thành quả của các đầu bếp nữ Tư Thiện Tư.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết ngài phê duyệt tấu chương đói bụng, cố ý mang điểm tâm đến." Lệ mỹ nhân dẫn đầu đi qua.
Văn tài nhân nhìn nhu nhược vậy thôi, chứ thật ra đi đứng cũng không chậm, theo sát phía sau, đi vòng qua một bên của án thư: "Thần thiếp hôm qua đã nói với hoàng thượng rồi, hôm nay sẽ đến dâng điểm tâm, hoàng thượng nếm thử món điểm tâm thần thiếp mang tới xem, gọi là bánh phô mai nửa chín."
Lệ mỹ nhân không cam lòng thua kém, nâng bánh hoa đào đưa đến bên miệng Chu Minh Triết: "Hoàng thượng, xin dùng."
Hai món điểm tâm, một trái một phải đưa đến bên miệng, Chu Minh Triết cảm động trong lòng, xúc động nói: "Hai vị ái phi tự tay làm điểm tâm cho trẫm, thật là vất vả."
Hai phi tần đồng thời cứng đờ.
Nếu là Triệu Khê Âm ở đây, nhất định có thể nghe được tiếng lòng của các nàng.
【 Nào có, lão nương mới không biết làm điểm tâm. 】 【 Còn tự mình làm, hoàng thượng, ngài nghĩ gì vậy? 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận