Ngộ Tính Nghịch Thiên, Ta Ở Hogwarts Xây Phù Không Thành

Chương 572: Mã nhân Firenze

**Chương 572: Mã Nhân Firenze**
Vào buổi chiều hôm đó, Umbridge một lần nữa nhốt mình trong phòng làm việc để trút giận.
Nàng đập vỡ tất cả mọi thứ trên bàn, thậm chí cả quả cầu thủy tinh mà nàng vẫn luôn yêu thích. Nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nổi giận vì những chuyện ở Hogwarts.
Từ khi đến đây nhậm chức, nàng nhận thấy tính tình của mình ngày càng trở nên tồi tệ. Tất cả mọi người ở trường học pháp thuật này đang từng bước đẩy nàng đến bờ vực điên loạn.
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi.
Mỗi khi đi qua hành lang Hogwarts, bên tai nàng luôn văng vẳng tiếng bàn tán của đám học sinh về vị giáo sư bói toán mới nhậm chức. Những lời xì xào đó, đôi khi xen lẫn tiếng cười nhạo khinh miệt dành cho nàng, thậm chí có kẻ còn bắt chước dáng vẻ nôn mửa của nàng vào tường. Mỗi một lần như vậy đều khiến ngọn lửa giận trong lòng nàng bùng cháy dữ dội.
Tuy nhiên, điều khiến nàng khó chịu đựng hơn cả, là sự nhiệt tình của đám học sinh đối với giờ học bói toán tăng vọt hơn bao giờ hết.
Từ khi nào mà những môn học vốn không được coi trọng ở Hogwarts lại thay đổi nhanh chóng, trở thành môn học được đám tiểu nữ phù thủy săn đón hàng đầu như vậy.
Tất cả những điều này đều phải quy công cho vị giáo sư bói toán mới nhậm chức – mã nhân Firenze.
Hắn có mái tóc dài màu vàng óng nhạt, đôi mắt sâu thẳm như đại dương, lóe lên ánh lam quang mê hoặc. Khí chất của hắn vừa cao ngạo lại phảng phất nét u buồn và thần bí. Thêm vào đó, khuôn mặt điển trai của hắn đủ để khiến bất kỳ tiểu nữ phù thủy nào cũng phải xiêu lòng.
"Mình vừa thấy trên bảng thông báo, tin tức giờ học bói toán đã khôi phục trở lại, ngay tại phòng học số 11."
Trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Ginny chia sẻ tin tức mình vừa mới nhận được với những người khác.
"Mình dám cá là bây giờ cậu cũng thấy giờ học bói toán là lớp học có sức hút nhất, đúng không?" Parvati Patil mỉm cười đắc ý hỏi Hermione.
"Đúng vậy, giáo sư Firenze là một người rất thu hút, bài giảng của thầy ấy cũng thực sự rất mới mẻ." Hermione ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời lộ ra từ phía sau tờ « Nhật Báo Tiên Tri », khẽ nói – giọng điệu hoàn toàn không thể hiện ra Firenze có điểm nào thu hút.
Điều này cũng bình thường, đã từng trải qua "thương hải nan vi thủy", Hermione mỗi ngày đều sớm tối ở chung cùng nam thần thực sự, một Firenze không thể nào hấp dẫn được nàng.
Ngay cả việc Firenze, với tư cách một mã nhân, tìm kiếm sự mới lạ cũng không hề có sức hấp dẫn với nàng ấy.
Luận về tìm kiếm sự mới lạ, Levine so với hắn còn tìm kiếm nhiều hơn. Hai người đều biết kỹ xảo Animagus bộ phận, nhưng Levine có thể biến thành nhiều dạng hơn, đã trải qua vô số cách thức. Huống chi chỉ là một mã nhân?
Với thiên giác thú hình thái, Levine không phải là không có cách biến thành mã nhân.
Tuy nhiên, Hermione đã có cái nhìn riêng về những phương diện khác của Firenze:
"Umbridge không phải là một kẻ dễ đối phó." Hermione chậm rãi lên tiếng, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng.
Lavender Brown nghe vậy, sắc mặt nhất thời tái nhợt. Nàng hoảng sợ kêu lên: "Ý cậu là, Umbridge có thể ra tay với giáo sư Firenze sao?"
Hermione khẽ khép cuốn « Nhật Báo Tiên Tri » trong tay lại, ánh mắt kiên định nhìn những người bạn học: "Mình không biết bà ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì, nhưng việc hiệu trưởng Dumbledore chỉ định giáo viên mới mà không hỏi ý kiến của bà ta, không nghi ngờ gì là một sự khiêu chiến đối với quyền uy của bà ta. Umbridge luôn muốn biến Hogwarts thành lãnh địa riêng, sự xuất hiện của giáo sư Firenze sẽ chỉ khiến bà ta càng điên cuồng muốn kiểm soát toàn bộ."
Parvati nghe đến đây, siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên lửa giận: "Không đời nào! Bà ta đã đuổi giáo sư Trelawney, mình tuyệt đối không cho phép bà ta đuổi giáo sư mã nhân điển trai của mình!"
"Đừng vội mừng, mọi chuyện có thể không đơn giản như cậu nghĩ." Hermione lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi hỏi: "Đúng rồi, chuyện Terry Raonny tạm rời công việc có làm hai cậu thấy khó chịu không?"
Lavender gật đầu, ánh mắt thoáng buồn: "Đúng vậy, bọn mình đều rất nhớ cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy đang làm rất tốt chương trình bói toán mới trên đài truyền hình Liên Hợp Pháp Thuật Sư, được đông đảo khán giả yêu thích. Bọn mình tin rằng, ở đó cô ấy có thể vui vẻ và tự do hơn ở Hogwarts."
Nói xong, trên mặt nàng hiện lên nụ cười vui mừng.
"Đúng vậy! Bọn mình còn gửi cho cô ấy mấy cành hoa thủy tiên pháp thuật có gai biết cử động," Parvati tiếp lời, "Là hoa thủy tiên thông thường của Muggle, không phải loại hoa biết kêu gào của Sprout, hy vọng cô ấy có thể hiểu được tấm lòng của bọn mình."
Phòng học số 11, nghe tên có vẻ bình thường không có gì lạ, thực chất là một trong vô số phòng học bị bỏ hoang của Hogwarts.
Hogwarts có rất nhiều phòng học bị bỏ hoang như vậy.
Khi Hogwarts mới thành lập, có thể nói đây là học viện pháp thuật náo nhiệt nhất toàn châu Âu – thực tế cũng là học viện pháp thuật duy nhất, tất cả phù thủy châu Âu đều sẵn lòng đến đây học.
Nơi đây từng là thánh địa mà vô số phù thủy tha thiết mơ ước được theo học. Vào thời đó, số lượng tiểu phù thủy của Hogwarts nhiều hơn bây giờ rất nhiều. Các lớp học và ngành học trong trường cũng phong phú và đa dạng hơn.
Để đáp ứng nhu cầu của trường, Hogwarts đã mở ra rất nhiều phòng học, trong đó bao gồm cả phòng học số 11 hiện đã bị bỏ hoang.
Chính từ thời đại đó, nước Anh từng bước bộc lộ tài năng, trở thành cường quốc pháp thuật số một châu Âu. Sự phát triển pháp thuật của nước này vượt xa các quốc gia khác.
Tuy nhiên, cùng với sự ra đời của « Luật Bảo Mật » và sự xuất hiện của các học viện pháp thuật khác, vị thế của Hogwarts từng bước bị thách thức. Phạm vi tuyển sinh không ngừng thu hẹp, từ toàn thế giới, toàn châu Âu, dần dần chỉ tuyển sinh học sinh từ Anh và các quốc gia lân cận.
Kéo theo đó là số lượng học sinh giảm sút và các phòng học dần bị đóng cửa. Những phòng học từng tràn ngập tiếng cười nói giờ đây trở nên hoang vắng, bị lãng quên trong lớp bụi thời gian, chờ đợi một khoảnh khắc tình cờ được phát hiện lại.
Chúng giống như những tủ âm tường hoặc phòng chứa đồ dễ bị bỏ sót, thường chất đầy bụi và một đống lớn đồ vật lỉnh kỉnh mà có lẽ bạn sẽ không bao giờ nhớ đến.
Harry và Ron sánh vai đi qua hành lang Hogwarts, mang theo sự hiếu kỳ và mong đợi, hướng đến phòng học số 11.
Họ từng nghe nói nơi này chất đầy đồ đạc lộn xộn, nồng nặc mùi khó chịu. Nhưng khi họ thực sự đẩy cửa ra, bước vào phòng học, cảnh tượng trước mắt lại khiến họ ngỡ ngàng.
Một thế giới xanh tươi tràn đầy sức sống mở ra trước mắt họ, hoàn toàn khác biệt với phòng học đồng nát trong tin đồn.
Trên sàn nhà, rêu xanh ẩm ướt và cây cối mọc lên từ mặt đất đan xen lẫn nhau, tạo thành một khu rừng tràn đầy sức sống.
Những cành lá tươi tốt của cây cối vươn dài về phía trước, bao phủ trần nhà và cửa sổ, nhuộm căn phòng thành một màu xanh ngọc bích. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, loang lổ trên mặt đất, như những đốm vàng lấp lánh trong rừng.
Đứng trong phòng học này, Harry cảm giác như mình đang ở trong khu rừng mùa xuân, không khí trong lành, mùi hương hoa thoang thoảng cùng tiếng chim hót từ xa vọng lại, đều khiến hắn say đắm trong khung cảnh thiên nhiên này.
Lúc này, trong phòng học đã tập trung không ít học sinh đến lớp.
Họ ngồi hoặc đứng trên nền đất, bên cạnh thân cây, trên những tảng đá, tự tìm cho mình một vị trí thích hợp. Khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng và bất an. Trong khu rừng xanh mướt này, họ giống như những vị khách du lịch lạc đường, chờ đợi sự chỉ dẫn của người hướng đạo.
Ở giữa phòng học, đứng một mã nhân có thân hình cao lớn, tuấn tú – Giáo sư Firenze.
Ánh nắng chiếu vào mái tóc dài màu bạch kim của hắn, khiến nó lấp lánh, như dòng thác vàng đang chảy. Ánh mắt của hắn tựa như hai viên ngọc bích sáng chói, tỏa ra ánh sáng thần bí, sâu thẳm. Dưới ánh mặt trời này, Firenze có vẻ đẹp vô cùng thánh khiết, như một thiên sứ giáng trần.
Khi Harry và Ron bước vào phòng học, Firenze cũng chú ý đến họ.
Hắn quay người lại, nở một nụ cười ôn hòa, thân thiện, phảng phất ánh nắng mùa xuân ấm áp lòng người.
"Harry Potter, chào mừng đến với lớp học của ta." Giáo sư Firenze khẽ nói.
Harry có chút căng thẳng, bước đến trước mặt giáo sư Firenze, đưa tay ra.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được sự ấm áp và khô ráo từ bàn tay của giáo sư Firenze, truyền đến một cảm giác an tâm và tràn đầy sức mạnh.
"Ừm... Chào ngài, Giáo sư Firenze."
Harry có chút lắp bắp nói, ánh mắt không tự chủ được rơi vào mái tóc dài óng ả của giáo sư Firenze.
Giáo sư Firenze mỉm cười gật đầu, ánh mắt lướt qua Harry và Ron, sau đó chỉ vào một gốc cây bên cạnh thùng rác nói:
"Mời ngồi, các trò. Có vẻ như mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta chính thức bắt đầu buổi học hôm nay."
Khi Harry ngồi xuống, cậu nhận thấy các bạn học xung quanh đều đang nhìn cậu với ánh mắt kính sợ.
Trong ánh mắt họ tràn đầy kinh ngạc và hiếu kỳ, phảng phất như Harry đột nhiên trở nên khác thường.
Harry phải mất một lúc mới hiểu ra, tất cả đều là do sự tương tác thân thiện giữa cậu và giáo sư Firenze.
Trong mắt đa số mọi người, Firenze, với tư cách là một mã nhân, vẫn là một tồn tại đáng sợ.
Thân hình cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, cùng với thân phận mã nhân, đều khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận – đối với đa số tiểu phù thủy kiến thức nửa vời, mã nhân cơ bản nằm giữa ranh giới của người man rợ và dã thú.
Tuy nhiên, Harry lại nhìn thấy một điều khác biệt trong ánh mắt của Firenze – đó là ánh sáng trí tuệ trầm lắng mà ấm áp, là thứ chỉ có ở những sinh vật có trí tuệ thực sự.
Thế nhưng, vẫn có ngoại lệ.
Parvati và nhóm bạn thân của cô dường như có một sự yêu thích đặc biệt đối với giáo sư Firenze.
Ánh mắt của họ luôn dán chặt vào Firenze, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng sùng bái và thưởng thức. Khuôn mặt họ tràn đầy hưng phấn và đỏ ửng vì kích động, một bộ dạng hoàn toàn bị Firenze thu hút, hệt như những si nữ trong truyền thuyết.
Dù sao nếu bỏ qua việc có bốn vó, Firenze có dung mạo và khí chất đều thuộc loại ưu nhã đến cực hạn.
Dung mạo của hắn tuấn mỹ mà uy nghiêm, khí chất cao quý mà thần bí. Một người đàn ông như vậy, trong lòng các nữ sinh, không nghi ngờ gì là hình mẫu bạch mã hoàng tử hoàn hảo nhất – hơn nữa, Firenze vốn dĩ đã là vương tử, lại còn là bạch mã, hai trong một.
Harry thậm chí còn thấy một vài nữ sinh đang lén vẽ chân dung của Firenze, khuôn mặt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ và nụ cười hạnh phúc.
Ngay cả bản thân Harry cũng bị khí chất của Firenze ảnh hưởng.
Kể từ khi bắt tay Firenze, hắn cảm thấy tâm trạng vốn phiền muộn, bất an của mình đã bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.
Đó là một cảm giác bình yên và thư thái khó diễn tả bằng lời, phảng phất như mọi phiền não và lo âu đều bị quét sạch.
"Có lẽ lần này mình đã đến đúng chỗ."
Harry khẽ lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Firenze, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận