Ngộ Tính Nghịch Thiên, Ta Ở Hogwarts Xây Phù Không Thành

Chương 436: Dumbledore đến

Chương 436: Dumbledore đến
"Các ngươi đều hẳn là chú ý tới, Harry Potter danh dương tứ hải kia dĩ nhiên đặt chân tại tiệc tối tái sinh của ta."
Voldemort, với khuôn mặt trắng bệch như trẻ con, nở một nụ cười méo mó, "Chúng ta không ngại gọi hắn là vị khách đặc biệt."
Harry vốn tưởng rằng Voldemort sẽ trước sự chứng kiến của đám người hầu lập tức kết liễu mạng sống của hắn.
Nhưng vị Chúa tể Hắc Ám này, dưới sự a dua nịnh hót của Gia Hà Lý Tư Greengrass, lại say sưa kể về hành trình truyền kỳ của mình, do đó cho Harry thêm chút cơ hội để thở.
Hắn hoàn toàn không để ý đến, việc mình có thể đứng ở đây khoe khoang thành tựu vĩ đại với đám Tử Thần Thực Tử, hoàn toàn là bởi vì tên người hầu trung thành nhất của hắn đã dùng cả mạng sống để tranh thủ chút thời gian cho hắn.
"Ta biết các ngươi đều mong, cậu bé này, kẻ mà các ngươi coi là khắc tinh của ta..."
Voldemort vung ma trượng, thi triển lên Harry một đạo Chú Xoáy Tâm, khiến cho tất cả Tử Thần Thực Tử đều thấy hắn giãy giụa thống khổ trong bộ dạng chật vật,
"Cảm thấy hắn có thể thắng được ta, loại ý nghĩ này thật sai lầm biết bao."
"Ta thừa nhận Harry Potter có thể chạy thoát khỏi tay ta đúng là nhờ may mắn." Voldemort bình thản nói, "Nơi đây không có Dumbledore che chở, cũng không có mẫu thân hắn hi sinh tới che chở hắn."
"Hiện tại, ta muốn tự tay kết liễu sinh mệnh của Harry Potter, dùng cái này để chứng minh sức mạnh của ta."
Voldemort biết rõ đây là phương 810 thức tốt nhất để giành lại lòng trung thành của đám Tử Thần Thực Tử.
"Nhưng ta sẽ cho Harry một cơ hội, để hắn cùng ta quyết một trận tử chiến, giống như cha hắn anh dũng c·h·ế·t nơi sa trường. Như vậy, các ngươi sẽ không còn bất kỳ nghi vấn nào, về việc ai mới thật sự là kẻ mạnh."
Harry trong lúc mơ hồ giành lại được ma trượng của mình, đứng đối diện với Voldemort, chuẩn bị cùng vị Hắc Ma Vương khét tiếng này tiến hành một trận đấu sinh tử, một trận quyết đấu không công bằng ngay từ lúc bắt đầu.
Voldemort lòng dạ khó lường, không chỉ dự định g·i·ế·t hắn để lập uy, mà còn muốn trước khi lấy mạng hắn, biến hắn thành trò cười.
Harry nắm chặt ma trượng, hai mắt nhìn chằm chằm Voldemort, nội tâm lại âm thầm may mắn.
Voldemort cho rằng Dumbledore sẽ không tới, nhưng Harry biết rõ, Dumbledore cùng Levine Grimm sớm đã dự liệu được thời khắc này, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện đúng lúc.
Trước đó, hắn nhất định phải một mình đối mặt, phải nghĩ biện pháp cầm cự thêm một lúc, tuyệt đối không thể để Dumbledore khi chạy đến lại thấy một Harry đã ngã xuống, vậy thì thật là đáng tiếc.
Dù Harry từng tham gia một câu lạc bộ quyết đấu ngắn ngủi hai năm trước, và gần đây cũng học được không ít nguyền rủa từ Sirius và Levine, nhưng hắn biết rõ, đối mặt với đối thủ như Voldemort, những kỹ xảo này sợ rằng khó có thể phát huy được tác dụng.
"Dũng cảm lên, Harry."
Harry hít sâu một hơi, cố gắng hết sức có thể để ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Khi hắn lấy hết dũng khí, muốn nói với Voldemort điều gì đó, phun ra vài câu thoại rác rưởi, thì nơi không xa bỗng nhiên sáng lên một mảnh hỏa diễm, Dumbledore từ trong hỏa diễm bước ra.
Voldemort lập tức nhíu mày.
Dumbledore sao lại nhanh chóng chạy tới như vậy?
Điều này thật sự có chút ngoài dự liệu của hắn.
Quả nhiên, những kẻ chấp hành kế hoạch kia đúng là phế vật, cư nhiên không thể ngăn chặn Dumbledore.
Nhưng, điều này cũng không ảnh hưởng đến sự tự tin dâng trào sau khi phục sinh của Voldemort.
"Dumbledore, ngươi đến muộn." Voldemort vặn vẹo khuôn mặt rắn, toát ra một nụ cười gằn, "Ngươi luôn đến trễ, mười ba năm trước là như thế này, lần này cũng vậy."
"Tom, đã lâu không gặp." Dumbledore nhìn chằm chằm Voldemort, ngữ khí bình tĩnh phảng phất như bọn họ đang tham gia một buổi tụ họp hữu hảo, chứ không phải tiến hành một trận đấu sinh tử.
"Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy." Thanh âm của Voldemort lộ ra vài phần đắc ý, "Bốn năm trước, ngươi từng phá hủy kế hoạch phục sinh của ta, nhưng lần này, thắng lợi thuộc về ta!"
"Những người hầu trung thành của ta đã thi hành kế hoạch tỉ mỉ mà ta bày ra, thành công đưa Harry Potter ra khỏi sự che chở của ngươi!" Trong lời nói của hắn tràn đầy kiêu ngạo và tự mãn.
"Nhìn đi, ta đã thật sự chiến thắng tử vong, có được thân thể mới, bây giờ không ai có thể ngăn cản ta... Bao gồm cả ngươi, Dumbledore!"
Voldemort thâm độc nói, cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Dumbledore, kỳ vọng có thể nhìn thấy sự hối hận và thất bại trên mặt hắn.
Thế nhưng những thứ này đều không có, Dumbledore chỉ dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói:
"Tom, ta nghĩ ta đã từng nhắc nhở ngươi, tự tin mù quáng sẽ khiến người ta mất đi năng lực phán đoán cơ bản nhất. Toàn bộ những gì ngươi làm chỉ là đang đẩy nhanh việc đưa mình vào vực sâu (cắmj ) tử vong..."
"Câm miệng, Dumbledore!" Voldemort thô bạo cắt đứt lời Dumbledore, "Lời thuyết giáo của ngươi đối với ta không hề có tác dụng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng nói mấy câu là có thể ảnh hưởng đến ta sao? Hoặc là... Ngươi dự định dựa vào cái này để cứu Harry Potter?"
"Thần Sáng đang trên đường đến." Dumbledore liếc mắt nhìn Harry đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói, "Ta nghĩ bọn họ sẽ rất vui vẻ có thể tóm gọn các ngươi. Đến lúc đó, bọn họ sẽ không còn lại lý do nào nữa."
Đám Tử Thần Thực Tử xung quanh bắt đầu bất an xôn xao, nếu là người khác nói ra lời như vậy, bọn họ nhất định sẽ cười nhạt, nhưng lúc này, lời kia lại đến từ Dumbledore.
"Yên lặng."
Voldemort lạnh lùng nhìn đám Tử Thần Thực Tử đang xao động, giơ lên ma trượng, nhìn chằm chằm Dumbledore, "Ta rất ngạc nhiên, ngươi định làm thế nào để bảo vệ cậu bé kia đồng thời cùng ta quyết đấu?"
"Nếu ngươi thực sự định làm như vậy, ta xác thực không cách nào ngăn cản." Dumbledore ngữ khí bình tĩnh, "Nhưng tương tự, ngươi cũng vô pháp ngăn cản ta tiêu diệt những người khác."
Giọng Dumbledore rất lạnh, tựa như cơn gió lạnh quét qua mặt hồ đóng băng, khiến đám Tử Thần Thực Tử xung quanh không tự chủ được rùng mình.
Bọn họ đều biết, Dumbledore là nói được làm được.
Nếu Voldemort ngay trước mặt Dumbledore g·i·ế·t c·h·ế·t Harry Potter, nơi đây ít nhất phải có vài tên Tử Thần Thực Tử chôn cùng Harry.
Khi Harry nghe thấy thanh âm của Dumbledore, gần như lập tức mừng rỡ.
Nhưng niềm vui này chưa kịp lên đến đỉnh điểm, hắn liền ý thức được mình đã trở thành gánh nặng của Dumbledore.
"Đừng lo cho ta, giáo sư, nếu ta c·h·ế·t, hãy báo thù cho ta, g·i·ế·t sạch bọn chúng!"
Harry lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói với Dumbledore, thanh âm tràn đầy bi tráng và quyết tuyệt.
Giờ khắc này, sắc mặt của tất cả Tử Thần Thực Tử chợt biến, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Harry Potter cũng là một nhân vật hung ác, đây là ngay cả mạng của mình cũng không cần.
"Bản thân Harry còn có giác ngộ như vậy, còn các ngươi thì sao?" Dumbledore chuyển ánh mắt về phía đám Tử Thần Thực Tử bên cạnh Voldemort, dường như đang chọn một mục tiêu dễ ra tay.
Nếu không phải Voldemort ở đây, đám Tử Thần Thực Tử này sợ rằng sớm đã chạy trốn.
"Phô trương thanh thế!"
Voldemort vuốt ve ma trượng, phất tay ý bảo đám Tử Thần Thực Tử tản ra.
Đám Tử Thần Thực Tử xung quanh Voldemort như được đại xá, dồn dập lui lại, sợ bị cuốn vào trận quyết đấu của hai người, đây sẽ là một hồi tai nạn.
"Chúng ta quyết đấu đi, hay là ngươi sợ?" Dumbledore khiêu chiến nói.
"Tại sao ta phải làm theo ý ngươi?" Voldemort đánh giá lão nhân đối diện, tựa hồ kinh ngạc với đề nghị của hắn, "Ta biết ngươi muốn cứu Harry Potter."
"Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, ngươi không che chở được tất cả mọi người." Dumbledore giơ lên ma trượng, tùy thời chuẩn bị phóng ra nguyền rủa về phía Voldemort.
"Điều này không giống như lời ngươi sẽ nói, ta biết ngươi sẽ cứu Potter, ta biết nhược điểm của ngươi." Voldemort lộ ra vẻ tươi cười đắc ý trên mặt, phảng phất như đã nhìn thấu tâm tư của Dumbledore.
Cập nhật « 4/3 » tăng thêm « 88/ 107 » ! .
Bạn cần đăng nhập để bình luận