Ngộ Tính Nghịch Thiên, Ta Ở Hogwarts Xây Phù Không Thành

Chương 512: Ron mất đi kén vợ kén chồng quyền

**Chương 512: Ron m·ấ·t quyền kén vợ kén chồng**
Chứng kiến Tiểu Kim Ny vẫn bĩu môi, dáng vẻ ủy khuất tội nghiệp, Levine nội tâm khẽ động, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, dùng một nụ hôn ôn nhu để an ủi tâm tình của nữ hài.
Là nụ hôn đầu, Levine từ từ dẫn dắt, để nàng dần dần thả lỏng thể xác và tinh thần, đắm chìm trong sự ôn nhu quyến luyến này.
Khi Ginny thở hổn hển, tách ra khỏi Levine, lửa giận và ủy khuất trong mắt nàng đã tan thành mây khói, thay vào đó là tràn đầy hạnh phúc và không muốn rời xa.
Nếu lúc này Luna ở đây, nàng nhất định có thể chứng kiến bên cạnh Ginny vây quanh một đống lớn "Bong Bóng Màu Hồng".
Nhìn tâm tình của nữ hài dần dần bình phục lại, Levine trong lòng cũng thở phào một hơi.
Hắn biết Ginny nội tâm là một nữ hài hiếu thắng, cũng có vài phần thù dai, vì vậy hắn liền bắt đầu bày mưu tính kế cho Ginny làm thế nào để "trả thù" Ron.
"Buổi chiều Gryffindor tuyển chọn Quidditch, nhưng là một cơ hội tuyệt vời..." Hắn thấp giọng ghé vào tai Ginny nói nhỏ mấy câu, ánh mắt nữ hài nhất thời sáng lên.
"Ngươi nói là..." Ginny tr·ê·n mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, "Trong lúc tuyển chọn, ta có thể..."
"Không sai," Levine gật đầu, "Ta nghe nói Ron dự định tranh cử thủ môn, mà ngươi lại là truy thủ. Trong quá trình chọn lựa, đối luyện giữa thủ môn và truy thủ là không thể thiếu. Đến lúc đó, ngươi có thể chăm sóc hắn thật tốt."
Ginny hung hăng giơ quả đấm, trong mắt lóe lên ý chí chiến đấu: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm cho hắn phải đẹp mặt!"
Levine đương nhiên đối với Ginny tràn đầy lòng tin.
Trong nguyên tác, Ginny ở phương diện Quidditch đã có thiên phú hơn người, mà bây giờ Ginny này uống nguyên bộ linh dược thuộc tính vĩnh cửu, lại được đích thân hắn huấn luyện thì càng như hổ thêm cánh.
Hắn tin tưởng tr·ê·n sân bóng, Ginny nhất định có thể thể hiện ra thực lực kinh người.
Ngược lại thì đội Ravenclaw của bọn họ phải lo lắng ứng phó như thế nào với Ginny.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi chiều, cuộc tuyển chọn cầu thủ Quidditch của Gryffindor cũng sắp sửa k·é·o màn che.
Cùng Ravenclaw bất đồng, Gryffindor tuyển chọn danh ngạch có hạn, chỉ nhắm vào mấy vị trí trống do lão sinh tốt nghiệp hoặc rời đi mà tiến hành tuyển chọn.
Lần chọn lựa này bao gồm một thủ môn, một truy thủ và tối đa một vị trí dự bị thay thế.
Nhóm sư tử nhỏ đi xem buổi sáng Ravenclaw tuyển chọn xong, đều nín một hơi muốn buổi chiều biểu hiện tốt một phen, tuyệt đối không thể thua Ravenclaw.
Rời khỏi phòng thay đồ, bước chân của bọn hắn kiên định mạnh mẽ, tr·ê·n mặt tràn đầy ý chí chiến đấu cùng chờ mong.
Nhưng mà, khi bước vào sân bóng tràn ngập ánh nắng kia, bên tai đột nhiên vang lên một trận tiếng rít chói tai cùng tiếng cười nhạo.
Thì ra là đội viên đội bóng Quidditch của Slytherin và một số tiểu phù thủy dễ tin «Tiên Tri Nhật Báo» tạo thành liên minh phản đối Harry. Bọn họ tụ tập ở giữa khán đài, không kiêng nể gì cả mở miệng trào phúng, nỗ lực phá hỏng sĩ khí của Gryffindor.
Trận tuyển chọn này đối với Harry và Ron, quả thực giống như một cơn ác mộng.
Trong quá trình chọn lựa, Ron nắm chặt cán chổi, tỏ ra đặc biệt khẩn trương. Khi hắn chứng kiến Quaffle bay về phía mình, hắn theo bản năng xông về phía trước, nhưng do di chuyển quá khích mà m·ấ·t khống chế.
Chỉ nghe "bốp" một tiếng, hắn cùng cây chổi đâm thẳng vào mặt Katy.
Katy đau đớn che mũi, m·á·u tươi từ trong kẽ tay nàng chảy ra. Ron sợ đến sắc mặt tái nhợt, hắn vội vàng x·i·n lỗi, nhưng m·á·u mũi của Katy làm thế nào cũng không ngừng được.
Đám học sinh Slytherin tr·ê·n sân thấy một màn như vậy, nhất thời bộc phát ra một trận cười vang. Bọn họ dậm chân, vỗ tay, phảng phất đây là màn biểu diễn thú vị nhất mà bọn hắn từng thấy.
Càng làm cho Ron cảm thấy nhục nhã hơn là, nhóm Slytherin kia lại còn hát một bài hát dân gian, cười nhạo năng lực đ·á·n·h bóng của hắn.
Tố chất tâm lý của Ron không tốt, bài hát «Weasley là Vua của chúng ta» đối với hắn mà nói, càng giống như một loại đùa cợt và nhục nhã vô tình.
Mỗi khi tiếng ca vang lên, hắn luôn có thể cảm nhận được loại cảm giác như có gai ở sau lưng đâm nhói, phảng phất mỗi người đều đang dùng ánh mắt hài hước nhìn hắn, chờ đợi hắn bẽ mặt.
Ở tr·ê·n sân bóng, loại áp lực này càng tăng lên gấp bội, điều này trực tiếp dẫn tới việc hắn nhiều lần trơ mắt nhìn Quaffle bay qua tay mình, dâng cơ hội ghi bàn dễ dàng cho đối phương.
Tệ hơn nữa, hắn lại bị chính người nhà của mình nhắm vào.
Giống như Levine nói, Ginny tranh cử vị trí truy thủ, Ron tranh cử vị trí thủ môn,
Trong quy trình tuyển chọn có một đoạn, yêu cầu người tranh cử thủ môn phải đối kháng cùng người tranh cử truy thủ.
Khi đội trưởng Angelina tuyên bố danh sách đối kháng, trái tim Ron chìm xuống đáy cốc.
Hắn bị chọn đối kháng với Ginny, đây là một trận "chiến tranh trong gia đình" mà hắn không thể trốn tránh.
Hắn nghi ngờ hết thảy chuyện này có phải hay không do George và Fred ở trong bóng tối giở trò quỷ, dù sao loại chuyện này quá phù hợp với ác thú vị của cặp song sinh.
Ở tr·ê·n sân bóng, biểu hiện của Ginny quả thực có thể dùng từ "kinh diễm" để hình dung. Nàng liên tiếp ném mười quả, đều trúng cả mười, mỗi một lần đều chuẩn xác x·u·yên qua hàng phòng thủ của Ron, phảng phất Levine nhập thân vậy.
Ron cố gắng ngăn cản những quả Quaffle nhanh chóng bay tới, lần này, mọi người đều bị biểu hiện kinh diễm của Ginny làm kinh ngạc, ngay cả liên minh phản đối Harry đều quên hát lên «Weasley là Vua của chúng ta».
Nhưng dù cho không có áp lực của bài hát này, mỗi một lần dập lửa của Ron vẫn như cũ đều là công cốc.
Hắn cảm thấy mình giống như một gã hề bị trêu đùa, làm mất mặt trước bao người.
Ginny thắng, thắng một cách sạch sẽ gọn gàng.
Nhưng nàng cũng không có ý định bỏ qua, sau khi đối kháng kết thúc, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt, chạy đến trước mặt Ron, lớn tiếng nói: "Ngươi xem ngươi kìa, thành tích không bằng muội muội, Quidditch cũng đ·á·n·h không lại muội muội, hết lần này tới lần khác tính khí còn lớn hơn rất nhiều, không phải là muốn nhúng tay vào chuyện riêng của muội muội sao, đáng đời cả đời tìm không được bạn gái."
Lời nguyền rủa này giống như một con d·a·o nhọn đâm vào trái tim Ron.
Trước mặt bao người bị thua bởi chính muội muội ruột của mình, sau đó lại bị nàng nói như vậy, Ron cảm thấy, mặt mũi của mình đều đã mất hết, vĩnh viễn m·ấ·t đi quyền kén vợ kén chồng ở trường.
Nghĩ đến đây, hắn liền mặt xám như tro tàn, hai chân không ngừng r·u·n rẩy.
Hắn nắm chặt nắm tay, trong mắt lóe lên lửa giận. Có một khoảnh khắc, hắn thật sự muốn rút đũa phép ra cùng Ginny tới một trận quyết đấu chân chính.
Cũng may hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cuối cùng bỏ qua quyết định này.
Nếu không, hắn nhất định phải chịu thêm một lần nhục nhã nữa.
Harry vẫn luôn ở bên cạnh quan s·á·t trận "chiến tranh trong gia đình" này.
Hắn trước đây chưa bao giờ phát hiện Ginny ở phương diện Quidditch lại có thiên phú kinh người và thực lực như vậy, biểu hiện của nàng ngay cả Harry đều hết sức thưởng thức, thậm chí có một chút xúc động coi nàng như là vật thay thế của Ronnie và Cho-Chang.
Xét về tướng mạo, Ginny cùng Ronnie có tám phần tương tự, xét về trình độ Quidditch, Ginny ở tr·ê·n sân bóng cũng có tám phần phong thái của Cho-Chang.
Bất quá cũng chỉ thế mà thôi, hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều...
Chỉ cần nhìn biểu hiện của Ron sáng hôm nay khi phản đối Ginny yêu đương, hắn cũng không muốn vì nhất thời thưởng thức mà bất hòa với Ron.
Nhưng mà, Harry lại nhịn không được vì Ron mà cảm thấy lo lắng.
Hắn biết Ginny làm như vậy đối với Ron đả kích rất lớn, chịu thất bại lớn như thế, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến điểm số của Ron trong tuyển chọn.
"Harry, ta biết Ron là bạn tốt nhất của ngươi, nhưng biểu hiện của hắn thực sự không phải là lý tưởng nhất." Sau khi tuyển chọn kết thúc, Angelina tìm đến Harry, thương lượng với hắn nói.
Harry là tầm thủ của Gryffindor, át chủ bài của đội bóng, ở trong đội vẫn rất có quyền phát biểu, cho nên về phương diện nhân tuyển Angelina nhất định phải suy nghĩ ý kiến của hắn.
"Ta rất rõ ràng, nhà Weasley có một nhóm cầu thủ ưu tú, George và Fred đều rất xuất sắc..."
Harry không có chú ý tới, khi nhắc tới Fred, ngữ khí Angelina dừng lại một chút.
"Năm đó Charl·es Weasley cũng là át chủ bài của đội bóng, điều này không có nghĩa là Ron cũng nhất định có thể tái hiện thành công của bọn họ. Duy Cơ Phất Robbie Xá và Jeffrey Hooper hôm nay bay đều tốt hơn hắn."
Bọn họ ăn ý không có nói đến Ginny.
Trên thực tế, kế hoạch cuối cùng của Ginny chỉ thành công một nửa, nàng đúng là ở tr·ê·n sân bóng hung hăng làm nhục Ron, lại không thể thành công làm cho Ron bị loại.
Nguyên nhân rất đơn giản, biểu hiện của nàng quá tốt.
Là người ứng cử vị trí truy thủ, nàng đương nhiên không chỉ có đối kháng với một mình Ron là người ứng cử vị trí thủ môn, mà khi đối mặt với những người ứng cử thủ môn còn lại nàng đều ném mười quả trúng cả mười, điều này cho thấy Ron cũng không đến nỗi nào.
"Thế nhưng Hooper hay càu nhàu, hắn luôn vì một số chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà oán giận không dứt." Harry vì bạn tốt của mình mà cãi lại, "Còn như Duy Cơ, cô ta có quá nhiều hoạt động xã hội. Chính cô ta cũng thừa nhận, nếu như huấn luyện và câu lạc bộ fan hâm mộ của Levine xung đột thời gian, cô ta sẽ đặt Levine lên vị trí hàng đầu."
Hắn ngừng lại một chút, lại bổ sung: "Hơn nữa, ngươi biết, ngày hôm nay Ron cũng không có p·h·át huy ra tài nghệ chân chính của hắn —— có một đám người vẫn luôn ở bên ngoài sân bóng quấy rầy hắn, ảnh hưởng đến biểu hiện của hắn."
"Nếu như loại tình huống này cũng p·h·át sinh trong trận đấu thật, thì phải làm thế nào?" Angelina muốn phản bác Harry như vậy.
Nhưng suy nghĩ đến tầm quan trọng của tầm thủ Harry, hơn nữa Duy Cơ Phất Robbie Xá và Jeffrey Hooper cũng không có tốt hơn Ron Weasley quá nhiều, Angelina cuối cùng bỏ qua tranh luận,
"Được rồi, Harry, ta tin tưởng phán đoán của ngươi." Nàng gật đầu, "Vậy chọn Ron đi, ta hy vọng sau khi được huấn luyện, biểu hiện của hắn có thể tốt hơn."
Trải qua một phen cố gắng của Harry, Ron cuối cùng cũng được như nguyện trở thành thủ môn của đội Quidditch Gryffindor.
Kết quả này làm cho Ron bội phần vui mừng, mà Harry cũng muốn tốt cho mình hữu cảm thấy vui vẻ.
Đang lúc bọn hắn dự định ăn mừng, Fred đột nhiên từ trong túi móc ra một viên kẹo hiệu quả nhanh chảy m·á·u mũi màu tím, động tác của hắn bị kiềm hãm, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bối rối.
Hắn đột ngột quay đầu, nhìn về phía Katy vẫn đang chảy m·á·u mũi không ngừng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
"Fred, ngươi làm sao vậy?" George đã nhận ra sự khác thường của Fred, khẩn trương hỏi.
Fred thanh âm r·u·n rẩy trả lời: "Ta... Ta ngày hôm qua muốn cho Katy thử loại kẹo hiệu quả nhanh chảy m·á·u mũi mới nghiên cứu này, liền... Liền lừa nàng ăn một viên. Lúc đó... Lúc đó không có phản ứng gì, chúng ta còn tưởng rằng cần cải tiến phương pháp, có thể... Có thể hiện tại xem ra, hiệu quả dường như là lùi lại đến ngày hôm nay mới p·h·át tác."
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như biến thành tự lẩm bẩm.
Hai người bọn họ đều bị dọa sợ, vội vàng đem kẹo hiệu quả nhanh chảy m·á·u mũi nhét trở lại túi tiền, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Ron suýt chút nữa bị bọn họ lừa thảm rồi.
Hình ảnh là Kim Ny.
Bạn cần đăng nhập để bình luận