Ngộ Tính Nghịch Thiên, Ta Ở Hogwarts Xây Phù Không Thành

Chương 203: Harry nghe trộm

**Chương 203: Harry Nghe Trộm**
Mặc dù Levine hứa hẹn chỉ đơn thuần là nghiên cứu hành vi, nhưng Flume vẫn đưa qua hai hũ lớn hồ tiêu Tiểu Ngoan Đồng.
"Hồ tiêu Tiểu Ngoan Đồng là sản phẩm mới nhất của ta, mùi vị thế nào đây?" Flume hướng bọn họ khoe khoang mấy viên kẹo, dò hỏi.
Levine và Hermione cũng không khách khí, sau khi nói cảm ơn, trực tiếp mở ra một lon, mỗi người ăn một viên.
Sau đó, bọn họ cũng bắt đầu thi nhau phun ra hỏa diễm, giống hệt như hai con Hỏa Long thật sự.
Nhiệt độ của lửa không cao, chỉ khiến cho khoang mũi Levine cảm thấy một trận ấm áp, So với chân chính thổ tức dưới hình thái Chimera thì vẫn còn kém xa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngoại trừ Levine ra, trên thế giới này có mấy Vu Sư thực sự được trải nghiệm qua thổ tức chứ?
Ngoài đặc hiệu ra, bản thân mùi vị của hồ tiêu Tiểu Ngoan Đồng cũng không tệ, ngọt ngọt cay cay, ăn vào giống hệt như kẹo nổ.
Trên thực tế, muốn thông qua ma dược để tạo ra các loại hiệu quả thú vị không hề khó,
Cái khó ở chỗ, làm sao để bảo trì được đặc hiệu đồng thời, khiến cho hương vị bánh ngọt càng thêm thơm ngon.
Trên thực tế, Ambrosius Flume bản thân chính là một vị Đại Sư ma dược, chỉ là dốc lòng với ma dược thực phẩm mà thôi.
Hồi còn đi học, hắn cũng rất được giáo sư môn ma dược lúc đó là Horace Slughorn yêu thích, còn được mời trở thành một thành viên của câu lạc bộ Sên, ngay cả công việc đệ nhất của hắn cũng đều là do ân sư Slughorn giới thiệu.
"Mùi vị rất tuyệt, đây đúng là một sản phẩm thành công. Ta đã có thể dự liệu được tương lai xán lạn của nó." Levine ca ngợi.
"Mượn lời chúc của ngươi." Flume cười sang sảng, lời khen của Levine làm hắn vô cùng vui vẻ, "Trên thực tế, sáng hôm nay có hơn phân nửa Tiểu Vu Sư đều đã mua hồ tiêu Tiểu Ngoan Đồng của ta."
"Nói thật, tiên sinh Grimm, ngươi có suy nghĩ đến việc sau khi tốt nghiệp sẽ hợp tác với ta không? Với tiêu chuẩn của ngươi, tuyệt đối có thể nghiên cứu ra các loại kẹo mỹ vị." Flume nửa đùa nửa thật đề nghị.
Lời này nghe rất quen tai, trước đây khi Levine làm công ở tiệm Đường Hầm, các ông chủ của hắn cũng đã từng nói với hắn như vậy.
"Đương nhiên là có thể, ta thậm chí không cần ngươi trả lương, chỉ cần ngươi dạy cho ta cách làm những loại bánh ngọt và kẹo này là được." Levine tự nhiên cũng đùa giỡn đáp lại.
"Ngươi không phải là muốn học lỏm từ ta rồi sau đó tự mình mở tiệm đấy chứ?" Flume hoài nghi nói.
"Không có chuyện đó, ta không thiếu chút tiền ấy." Levine xua xua tay, thành khẩn nói, "Ta chỉ là muốn học xong, trở về làm cho những người bên cạnh, tỷ như nàng." Nói xong Levine nhìn về phía Hermione.
Lúc này Hermione dường như đột nhiên cảm thấy hứng thú với hộp kem dừa màu hồng nhạt trên giá, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn nó.
Nhưng Levine có thể cảm nhận được, khóe miệng cô gái khẽ cong lên.
Flume không hề phát giác hai người đang liếc mắt đưa tình, cười khổ nói:
"Đáng tiếc quá, cho dù ngươi có nguyện ý đến, cửa tiệm nhỏ này của ta cũng không thể thuê nổi loại thiên tài cấp bậc như ngươi, ai~ Đồ Long Dũng Sĩ cơ mà."
"Mau đừng nhắc đến chuyện Đồ Long nữa, chúng ta còn chưa ăn trưa đâu." Levine oán trách.
"Được rồi, các ngươi muốn ăn chút gì không, ngày hôm nay ta mời khách?" Flume hào sảng nói.
Levine và Hermione ăn một khối bánh bí đỏ, hai khối bánh gato hình vạc, một đĩa chuột băng, mấy cái vạc chocolate cùng với mấy cây đũa phép Cam Thảo, còn uống thêm hai hũ nước hoa quả.
Kỳ thực, trong số này có không ít đều chui vào bụng Aiwu,
Nhưng dù cho là một miếng bánh gato hình vạc lớn và đũa phép Cam Thảo, cũng không thể khiến nàng bay xuống được.
Không còn cách nào khác, sau khi ăn uống xong, Levine và Hermione chỉ đành nắm lấy Aiwu, vừa uống nước bí đỏ có ga, vừa dạo quanh trên phố Hogsmeade.
"Ta thật không ngờ, ngươi cư nhiên ở nơi này cũng nổi danh như vậy." Hai người vừa đi, Hermione vừa cảm thán, "Các ngươi thậm chí chỉ mới lần đầu gặp mặt, vậy mà Flume lại tặng cho chúng ta nhiều đồ ngọt như thế, người đâu mà tốt bụng quá đi."
"Kỳ thực cũng không được tốt như ngươi tưởng tượng đâu." Levine vô tình vạch trần ảo tưởng của thiếu nữ, "Sở dĩ hắn làm như vậy là để lấy lòng ta – bởi vì ta có thể dễ dàng nhận ra công thức đồ ngọt của hắn, hắn đang bịt miệng ta đó."
"Thì ra là như vậy sao?" Hermione nghẹn họng nhìn trân trối,
Nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi lại gật đầu: "Được rồi, thế giới của người lớn... Ta cũng không lạ lẫm gì."
Khi đi ngang qua tiệm Giỡn Zonko, Levine nhìn thấy cặp song sinh nhà Weasley.
Tiệm Giỡn Zonko là nơi học sinh Hogwarts yêu thích nhất khi đến thôn Hogsmeade mua sắm, bởi vì ở đây bày bán rất nhiều trò đùa dai cùng vật liệu ảo thuật, có thể thỏa mãn ý tưởng kỳ quái của Tiểu Vu Sư.
Những mặt hàng được bày bán ở đây bao gồm cả bom phân, kẹo nấc cụt, xà phòng trứng ếch và tách trà cắn mũi.
Ý tưởng khởi nghiệp của cặp song sinh cũng đến từ tiệm Giỡn Zonko.
Chỉ có điều, trước mắt tiêu chuẩn của bọn họ không đủ, không thể khai phá ra được những sản phẩm trò đùa dai hoàn chỉnh giống như Zonko, thế nên trong kỳ nghỉ hè mới tìm đến Levine để hỗ trợ.
Levine phỏng chừng bọn họ đến đây là để nhập hàng thêm, sẵn tiện tìm kiếm thêm linh cảm.
Hai người đang định rời đi, thì bỗng nhiên thấy Fred đột nhiên ôm bụng, nói gì đó với George.
Sau đó Fred rời đi, để lại George một mình.
Ai ngờ vừa rẽ vào nơi khuất, Fred liền lập tức đứng thẳng người dậy, không hề có chút dấu hiệu đau bụng nào, nhanh chóng chạy về phía giao lộ.
Ở giao lộ, Levine bắt gặp được Tầm Thủ của đội Ravenclaw, Angelina đang đợi một cách sốt ruột.
"."
Levine trợn mắt há mồm, Hermione cũng bị doạ đến không nói nên lời.
Hai người bọn họ đều không ngờ tới, Fred cư nhiên lại lừa dối George để hẹn hò cùng Angelina,
George đầu óc đơn giản, dường như đối với chuyện này không hề phát hiện, còn đang cười nói chọn lựa trong tiệm.
Levine thậm chí còn hoài nghi, đợi đến khi George phát hiện ra chuyện tình cảm của Fred, hai người bọn họ có lẽ con cái đã có thể tự đi mua dầu ăn được rồi.
Chuyện của cặp song sinh chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong hành trình đến Hogsmeade,
Sau khi hai người dạo qua một lượt thôn xóm, Hermione cũng có chút mệt mỏi,
Vì vậy Levine dẫn nàng tiến vào quán Ba Cây Chổi để nghỉ ngơi.
Vừa mới bước vào quán bar, Levine liền nhìn thấy mấy người quen.
"A, là giáo sư Flitwick, giáo sư Minerva, còn có Hagrid, buổi chiều tốt lành." Levine cùng Hermione tiến lên chào hỏi.
Lúc này giáo sư Flitwick, giáo sư Minerva cùng Hagrid đang ngồi ở trước quầy bar, bên cạnh còn có mấy người khác, bọn họ đang nói chuyện phiếm.
Chứng kiến Levine và Hermione, hai vị giáo sư cao hứng bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, Hagrid nhiệt tình ôm lấy hai người.
"Ah. Buổi chiều tốt lành, tiên sinh Grimm."
Levine quay đầu nhìn lại, là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, Cornelius Fudge.
Đối phương ngồi ở một vị trí khuất hơn, cả người đều bị thân hình to lớn của Hagrid che khuất, thảo nào Levine không phát hiện ra hắn.
"Buổi chiều tốt lành, tiên sinh Fudge."
Levine lễ phép gật đầu.
Hai người xem như là người quen cũ, Fudge từng trao thưởng cho hắn hai lần, lần đầu tiên chính là huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng này, lần thứ hai là bằng khen nội bộ của Bộ Pháp Thuật, để cảm tạ Levine đã tham dự vào hành động Đồ Long.
"Cho chúng tôi hai ly bia bơ, hai cái bánh mì kẹp."
Levine bình tĩnh gọi món từ nữ chủ quán rượu, bà Rosmerta, cứ như thể mấy người bên cạnh đều là người bình thường.
Ngược lại thì Hermione, vừa nghĩ tới việc mình đang uống rượu cùng các giáo sư và cả Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, liền khẩn trương đến mức có chút không nói nên lời.
Bà Rosmerta là một thiếu phụ có dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh xắn,
Bà nhanh chóng mang đồ ăn hai người gọi tới,
Nhưng bà không hề rời đi, mà ngồi lại trong quầy bar cùng mọi người hàn huyên.
"Ngài có biết đám Giám Ngục Azkaban đã lục soát quán rượu nhỏ của ta hai lần rồi không?" Trong giọng nói của Rosmerta rõ ràng có chút phẫn nộ, "Những tên kia doạ cho khách hàng của ta chạy hết rồi... Chuyện này ảnh hưởng không tốt đến việc buôn bán, thưa Bộ trưởng."
"Rosmerta, thân ái, ta cũng như ngươi, ta cũng không thích bọn họ đâu." Fudge có chút luống cuống giải thích, "Nhưng đây là biện pháp phòng bị cần thiết... Trên thực tế, bọn họ cực kỳ căm tức Dumbledore, bởi vì ngài ấy không cho bọn họ tiến vào khu vực sân của lâu đài."
"Ta cũng cho rằng không nên để cho bọn họ tiến vào," Giáo sư Minerva gay gắt nói, "Mấy thứ đáng sợ này bay khắp nơi, chúng ta làm sao có thể dạy học được?"
"Giám Ngục Azkaban không chỉ một lần tập kích học sinh." Flitwick cũng tức giận nói, "Nếu không phải cả hai lần đều có tiên sinh Grimm ra tay giúp đỡ, học sinh của chúng ta sẽ phải chịu tổn thương rất lớn, Cornelius, đối với chuyện này ngươi nên cảm ơn học trò của ta."
"Tốt... Được rồi, tiên sinh Grimm quả thực đã có rất nhiều cống hiến cho Bộ Pháp Thuật," Fudge tự biết đuối lý, ấp úng nói, "Thế nhưng Black..."
Hắn lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang Sirius,
Mấy người cũng không hề kiêng kỵ Levine ở bên cạnh, tuôn ra một đống tin tức nóng hổi,
Bởi vì theo ấn tượng của bọn họ, với năng lực của Levine thì đã đủ tư cách để biết đến những chuyện này, ngay cả Hermione cũng được ké chút ánh sáng.
Cô gái được lợi mà không hề khoe khoang, giả bộ như không tồn tại, vừa uống bia bơ vừa nghe ngóng tin tức.
"Ngài có biết không, ta vẫn không thể tin được điều này," Bà Rosmerta nhớ lại, "Sirius Black lại là một thành viên của những kẻ xấu xa đó... Ý ta là, ta còn nhớ rõ khi hắn còn là một đứa trẻ ở Hogwarts, nếu như vào lúc đó ngươi nói với ta rằng, hắn sẽ biến thành bộ dạng gì, thì ta sẽ nói ngươi uống say rồi."
"Ngươi vẫn chưa biết được một nửa sự thật, Rosmerta." Fudge cứng rắn nói, "Có rất ít người biết được chuyện xấu xa nhất mà hắn đã làm."
"Xấu xa nhất?" Trong giọng nói của Rosmerta tràn ngập tò mò, "Ý ngài là, còn tệ hơn cả việc g·iết c·hết nhiều người như vậy sao?"
"Ngươi còn nhớ hắn thân thiết với ai nhất không?" Fudge hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là nhớ rõ," Rosmerta khẽ cười một tiếng, "Sirius Black và James Potter, một đôi bạn thân, hai người như hình với bóng, đúng không? Bọn họ luôn làm ta bật cười."
Levine im lặng hóng chuyện, ánh mắt lại đột nhiên liếc về phía một góc nào đó của quầy rượu.
"Ngươi có biết không, ai cũng cho rằng Black và Potter là huynh đệ!" Giáo sư Flitwick chen vào nói, tỏ vẻ đồng tình, "Như hình với bóng!"
Tiếp đó bọn họ nói đến sự thân mật của hai người, nói đến việc James Potter chọn Black làm người giữ bí mật cho bùa Trung Tín.
Giáo sư Minerva thở dài: "Ai có thể ngờ, hai người có quan hệ tốt như vậy, cuối cùng Black lại bán đứng Potter chứ?"
Nói đến câu cuối cùng, Minerva luôn luôn tỉnh táo cũng có chút nghẹn ngào.
Hermione gần như nghe đến ngây người, nàng đã có thể tưởng tượng ra, Harry sau khi biết được tất cả những chuyện này sẽ ra sao?
Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ phẫn nộ mà cố gắng đi gây sự với Black.
Mình có nên nói cho hắn biết chuyện này không?
Trong lúc nàng do dự, mấy người lại hàn huyên rất nhiều, nhắc đến việc Black bị bắt như thế nào cùng với chuyện của Peter Pettigrew.
Ước chừng qua một giờ, các giáo sư cùng Fudge cùng nhau rời khỏi quán bar.
Hermione vừa định kéo Levine cùng rời đi, liền phát hiện Levine dẫn nàng đi tới một góc của quầy rượu, đột nhiên hướng về phía không khí nói: "Đi ra đi, Harry, ta biết ngươi ở đây."
Sau đó nàng liền nhìn thấy Harry Potter khoác áo khoác tàng hình, sắc mặt đỏ bừng, cùng với Ron đang chen chúc cùng hắn, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.
Những lời vừa rồi, bọn họ đều đã nghe thấy hết..
Bạn cần đăng nhập để bình luận