Ngộ Tính Nghịch Thiên, Ta Ở Hogwarts Xây Phù Không Thành

Chương 182: Thời gian quản lý Đại Sư

**Chương 182: Thời gian quản lý Đại Sư**
Học kỳ mới ngày đầu tiên, Levine dậy thật sớm, mang theo tâm trạng chuẩn bị sẵn sàng để đón tiếp chương trình học của học kỳ mới.
Nhưng khi Levine đi tới lễ đường, cậu mới p·h·át hiện, bữa sáng đầu tiên của học kỳ mới chính là một mớ hỗn độn.
Giờ phút này, vô số Cú Mèo đang không ngừng lượn vòng trên bầu trời lễ đường, cảnh tượng hỗn loạn không kém gì hôm Lockhart bị ép đi.
Lũ Cú Mèo tìm được cơ hội sẽ sà xuống ném đồ đạc: Thư tín, lông vũ hoặc là bất cứ thứ gì, toàn bộ bàn ăn đã bị hủy hơn phân nửa.
Tệ hơn nữa là, trong số những thư từ được gửi đến có một phần lớn là thư gầm rú màu đỏ.
Loại thư đáng sợ này, Levine đã được lĩnh giáo vào học kỳ trước.
Còn nhớ rõ đó cũng là bữa sáng đầu tiên của học kỳ mới.
Nhờ phúc của bọn họ, hiện tại toàn bộ lễ đường, chỉ có một số ít dũng sĩ còn chịu đựng mưa dông gió giật (chỉ phân chim) cùng điện t·h·iểm Lôi Minh (chỉ thư gầm rú) t·r·ố·n ở dưới bàn dài dùng cơm.
Những người khác thì đều bị dồn đến cửa phòng.
"Chuyện gì xảy ra thế này!?"
Levine không nhịn được nói.
Nhìn thấy Levine, Cho-Chang hào hứng từ trong đám người chạy đến, chia sẻ tin tức bát quái với cậu.
"Những thứ này đều là thư trách cứ của các gia trưởng, liên quan đến chuyện đám giám ngục nh·iếp hồn quái vi phạm quy định lục soát tàu tốc hành Hogwarts ngày hôm qua. Kỳ thực ở đây vẫn còn tốt, Marietta nói, mẹ của nàng ấy nói cho nàng ấy biết, hiện tại văn phòng bộ trưởng bộ ma p·h·áp đã bị thư gầm rú bao phủ."
Nữ hài dịu dàng ít nói che miệng, bộ dạng có chút hả hê.
Nàng còn đưa cho Levine một tờ nhật báo tiên tri hôm nay.
Levine nhìn qua, quả nhiên ở phía tr·ê·n p·h·át hiện bóng dáng Fudge.
Trong ảnh, hắn không còn nụ cười khuôn mẫu ngày xưa, thay vào đó là vẻ mặt khẩn trương.
Mà phía dưới bài viết có nội dung:
Đầu tiên nhắc tới nguyên nhân gây ra sự việc là Sirius vượt ngục Azkaban, Fudge không thể làm gì khác hơn là p·h·ái đám nh·iếp hồn quái th·e·o đ·u·ổ·i bắt.
Trong bài viết, sự việc vượt ngục bất ngờ và sự vội vàng không kịp chuẩn bị của Fudge được cường điệu, thể hiện việc p·h·ái đám nh·iếp hồn quái là có chút bất đắc dĩ —— không một chữ nào nhắc tới việc có người vượt ngục cũng là do quản lý Azkaban yếu kém, kết quả vẫn là sự vô năng của bộ trưởng bộ ma p·h·áp.
Tiếp tục xem, trong báo cáo không nhắc tới Levine, chỉ nói các học sinh Hogwarts đã kiên cường ch·ố·n·g lại, giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất —— không có Tiểu Vu Sư nào phải đến St. Mungo.
Đây chính là từ việc x·ấ·u mà moi ra được chuyện tốt.
Suy nghĩ kỹ một chút liền biết, không có người nằm viện là chuyện vinh quang lắm sao? Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Việc vốn dĩ phải làm được, trong t·h·i·ê·n văn chương này lại được viết thập phần khó có được, dường như có thể làm được điều đó nên ban cho Fudge huân chương Merlin tựa như.
Hơn nữa cho dù có công lao, cũng nên thuộc về những người chân chính xua đuổi nh·iếp hồn quái như Levine mới đúng chứ.
Thực sự là vô sỉ.
Levine tức giận buông tờ báo xuống.
"Fudge gặp rắc rối lớn rồi." Bên cạnh Cho-Chang, Marietta cười lạnh nói, "Mẹ ta nói cho ta biết, hắn là người trực tiếp ra lệnh cho đám nh·iếp hồn quái tiến vào Hogwarts, chuyện này hắn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!"
Levine khẽ động trong lòng, nghĩ tới Jaina ở bộ ma p·h·áp và những người khác.
Từ lúc trước khi nhập học, Levine đã ám chỉ Jaina, trong chuyện p·h·ái đám nh·iếp hồn quái, phải giữ thái độ phản đối.
Dù cho tạm thời trở mặt với Fudge cũng không tiếc.
Theo sự hỗn loạn do đám nh·iếp hồn quái gây ra càng lúc càng lớn, chính phủ Fudge sẽ càng ngày càng lộ rõ sai lầm.
Đến lúc đó, Jaina kiên trì giữ ý kiến phản đối càng làm khó.
Địa vị của nàng ở bộ ma p·h·áp có thể càng tiến thêm một bước, nước lên thì thuyền lên.
Nhìn xem, biết trước tất cả đặt ở sự ăn ý chính trị cũng rất hữu hiệu.
Phải biết rằng, thao tác ngu ngốc lần này của Fudge đắc tội không chỉ có những Vu Sư bình thường, mà còn có một số lượng lớn thuần huyết, cùng với những quan lớn quyền quý khác.
Ma p·h·áp Thế Giới chỉ có một điểm tốt này, bởi vì nhân khẩu không nhiều, con cái của quyền quý và dân đen đều học chung một trường.
Nói chung, năm nay Fudge không có khả năng l·ừ·a bịp dễ dàng như trở bàn tay.
Bởi vì phải lên lớp, Cho-Chang nói chuyện vài câu rồi vội vã rời đi.
Levine nhìn quanh, đột nhiên p·h·át hiện Hermione đang vẫy tay gọi cậu.
Levine đi qua, p·h·át hiện nàng đang ở cùng Harry và Ron.
Ba người đang thưởng thức một đống đồ ăn sáng cứu được từ đám Cú Mèo.
Đây cũng là một trong số ít những Tiểu Vu Sư hiếm hoi còn có bữa sáng để ăn.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
"Cậu tới rồi, Levine! Còn chưa ăn sáng sao? Nhanh ăn đi!" Chứng kiến Levine tới, Hermione không chút do dự liền đem tất cả thức ăn còn lại trong bàn ăn đẩy đến trước mặt Levine.
"Ah! Cảm ơn!"
Levine gật đầu, cũng rất tự nhiên từ trong đ·ĩa lấy t·h·ị·t l·ợ·n muối xông khói, trứng gà và bánh mì nướng, làm một cái bánh Sandwich rồi bỏ vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g.
Một bên Harry cùng Ron lớn tiếng kháng nghị: "Bọn ta còn chưa ăn no đâu, Hermione!"
"Cậu quá bất c·ô·ng với Levine rồi."
Đối mặt với lời nói của đồng bạn, Hermione khoanh tay trước n·g·ự·c, đương nhiên nói: "Các cậu chỉ là chưa ăn no, có thể Levine còn hoàn toàn đói bụng."
"Thế nhưng, cậu cho hắn nhiều quá rồi!" Ron nhìn Sandwich của Levine, nuốt nước miếng, "Những thức ăn này đủ cho hai người ăn no."
"Nhưng Levine ăn khỏe mà." Hermione nói một cách tự nhiên, "Trước kia, chỗ thức ăn này cũng chỉ đủ cho hắn ăn lót dạ."
Trong lời nói tràn đầy sự hiểu rõ đối với sức ăn của Levine.
Nhìn nữ hài chống cằm, thưởng thức dáng vẻ ăn ngấu nghiến của nam hài, Harry thở dài.
Hắn hiểu, trước mặt loại nữ hài đang chìm đắm trong tình yêu này, nói gì cũng vô ích.
Người ta chính là khuỷu tay hướng ra ngoài, chính là muốn tổn h·ạ·i bạn bè để làm lợi cho người yêu, ngươi có thể làm gì được?
Hắn không thể làm gì khác hơn là chuyển chủ đề.
"Bọn ta đang nói chuyện chọn môn học. Đúng rồi Levine, cậu có biết môn bói toán học là như thế nào không?"
"Cậu hỏi đúng người rồi. Ta vốn cũng định chọn môn bói toán học, cho nên đã từng khảo s·á·t qua một phen." Levine nuốt xuống miếng t·h·ị·t l·ợ·n muối xông khói cuối cùng, vừa dùng những nguyên liệu còn lại làm Sandwich, vừa nói.
"Vậy Levine, cậu nói xem." Hermione thúc giục.
Một bên Ron nghe vậy, lấy làm kỳ lạ:
"Một số người không phải rất tự tin vào lựa chọn của mình sao? Sao còn phải tham khảo ý kiến của Levine?"
"Cậu..."
Hermione tức giận, đỏ mặt, định cầm b·út ném Ron.
Levine ngăn nàng lại, sau đó mới nói ra:
"Kỳ thực ta không t·h·í·c·h môn bói toán học lắm, giáo sư Terry Raonny ở phương diện này cực kỳ không đáng tin cậy. Nội dung đi học của bà ấy đơn giản chính là cho các ngươi pha trà, nhìn quả cầu Thủy Tinh, sau đó bắt đầu nói hươu nói vượn một số chuyện các ngươi lập tức sẽ gặp vận rủi. Bà ấy chính là t·h·í·c·h dùng những chuyện như vậy hù dọa học sinh, năm nào cũng vậy."
"Bất quá mọi việc có lợi thì có h·ạ·i, chính bởi vì như vậy, s·á·t hạch môn bói toán học cũng rất dễ qua. Dựa theo kinh nghiệm của các học trưởng khóa trước, cậu chỉ cần tùy t·i·ệ·n bịa ra một cái dự ngôn mà mình gặp phải là có thể đạt, nếu như cái dự ngôn này liên quan tới bất hạnh của cậu, như vậy còn có cơ hội đạt điểm cao."
"Tổng hợp lại, đây chính là một môn học tạm bợ, ngoại trừ điểm số đẹp ra thì không có bất kỳ tác dụng nào. n·g·ư·ợ·c lại môn số học bói toán có chút khó, c·ô·ng thức số học đối với học sinh xuất thân từ gia đình Vu Sư mà nói cũng là một thử thách."
"Hogwarts sao lại có giáo sư như vậy!?" Hermione nhất thời bất mãn nói, nàng gh·é·t nhất loại giáo viên dạy hư học sinh này.
"Tr·ê·n thực tế, ta cũng phải nói giúp giáo sư Terry Raonny một câu công bằng, bói toán vốn là nói về Huyền Học và t·h·i·ê·n phú, không có t·h·i·ê·n phú thì có học thế nào cũng vô dụng, mà phần lớn người trong ma p·h·áp giới đều không có t·h·i·ê·n phú. Muốn ta nói, môn bói toán học này vốn không nên mở ở năm thứ ba." Levine giải t·h·í·c·h cho nàng.
Hắn có thể lý giải tâm tư khao khát học tập của Hermione, một học bá, thế nhưng có những thứ cần phải xem t·h·i·ê·n phú.
Thấy Hermione vẫn còn tức giận bất bình, Levine không thể làm gì khác hơn là kiến nghị: "Nếu như cậu muốn học một số p·h·áp t·h·u·ậ·t bói toán không phải Huyền Học, đến lúc đó ta có thể lén dạy cậu chút ma p·h·áp p·h·ái dự ngôn, đảm bảo đáng tin hơn so với môn Bói Toán vớ vẩn này."
"Thật sao!" Vừa nghe có đồ mới để học, Hermione lập tức vui mừng, "Một lời đã định!"
n·g·ư·ợ·c lại, Ron lắc đầu lia lịa: "Ta không hiểu, vì sao các cậu nghe được không cần tri thức vẫn muốn học, hưng phấn như vậy?"
Harry cũng rất tán thành, nghe xong lời của Levine, hắn đã quyết tâm muốn theo học lớp bói toán.
Quả nhiên, Hermione dù nói thế nào, cũng tốt hơn so với hai loại người 60 điểm là đạt này.
Bỗng nhiên, Harry lại nghĩ đến điều gì đó, mở miệng hỏi: "Levine, học kỳ này, cậu có chọn môn bảo vệ sinh vật huyền bí không?"
"Đương nhiên," Levine gật đầu, "Bất quá đây chỉ là ủng hộ Hagrid. Nói thật, ta không kỳ vọng quá nhiều vào giờ học của bác ấy."
Nghe Levine t·r·ả lời, nụ cười tr·ê·n mặt Harry cũng trở nên gượng gạo.
Hồi tưởng lại cuốn sách giáo khoa mà Hagrid chọn —— cuốn sách quái vật biết c·ắ·n người, Harry đột nhiên cảm thấy, p·h·án đoán của Levine vẫn rất đáng tin.
Bởi vì bữa sáng đều bị Levine ăn hết, Harry cùng Ron rời đi trước, tìm cách đến phòng bếp Hogwarts k·i·ế·m đồ ăn.
Để lại Levine cùng Hermione ngồi chung một chỗ.
Levine ăn xong tất cả thức ăn, hai người trước khi tách ra đi học, cậu đột nhiên nói: "Hermione, cậu thật sự nên học tập ta cách quản lý thời gian."
"Đúng vậy, đúng vậy, không ai am hiểu quản lý thời gian hơn cậu: Cậu có thể đồng thời trở thành bạn tốt của ba bốn nữ sinh, thuận t·i·ệ·n tán tỉnh mấy tiểu nữ sinh năm dưới." Hermione dùng giọng chua chát nói.
Hiển nhiên, chuyện ngày hôm qua không có ở tr·ê·n xe ngựa, nàng đều biết, cũng không biết là tên khốn kiếp nào tiết lộ.
Levine im lặng nói: "ta nói, coi như muốn vượt qua ta về thành tích, cậu cũng phải thực tế một chút, muốn có lựa chọn môn học, mà không phải học tất cả các môn."
"Ví dụ như môn bói toán, số học bói toán và nghiên cứu Muggle. . . Cậu chỉ cần chọn một môn là tốt rồi, đề nghị của ta là số học bói toán."
"a... cậu đã p·h·át hiện ra rồi sao?" Hermione vẻ mặt kinh ngạc, "Sao cậu biết ta xin dùng xoay thời gian?"
"Ta không chỉ biết, ta còn biết rõ cậu đã dùng món đồ kia."
Thấy Hermione tò mò nhìn mình với vẻ mặt tiểu mê muội.
Levine đẩy gọng kính không tồn tại, trầm ổn nói: "Những chi tiết tỉ mỉ có thể tiết lộ hành vi của cậu, ví dụ như cậu biết trước phải chuẩn bị bữa sáng, rõ ràng không đi học, nhưng lại làm bài tập về nhà môn bói toán học. . . Ta chỉ cần suy luận."
"Thì ra là thế!" Hermione bừng tỉnh đại ngộ.
Levine liếc qua Hộ Thân Phù vẫn được Hermione đeo ở tr·ê·n cổ, nói tiếp: "Nếu như cậu không phải là muốn sử dụng xoay thời gian, đề nghị của ta chính là ăn nhiều một chút, thuận t·i·ệ·n chuẩn bị thêm đồ ăn, phải biết rằng, từ bữa sáng đến bữa trưa, cậu không phải lên một tiết, mà là ba tiết, thời gian này cộng lại kỳ thực tương đương với từ bữa sáng đến bữa tối, nếu như cậu không chuẩn bị sớm, thì tương đương với không ăn trưa mà lên lớp cả ngày, cảm giác đó thực sự không dễ chịu."
Hermione nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, nàng vội vã rời đi, học theo Harry và Ron, đến phòng bếp k·i·ế·m đồ ăn.
Đề nghị của Levine đối với nàng x·á·c thực rất quan trọng, nếu như không có lời nhắc nhở này, có lẽ nàng sẽ đói đến trưa.
Nhìn bóng lưng nữ hài đi xa, Levine nở nụ cười quỷ dị.
Kỳ thực vừa rồi, Hermione cũng phạm phải sai lầm mà Harry và Ron đã phạm ở tr·ê·n tàu.
Hermione sở dĩ để lộ việc sử dụng xoay thời gian trước mặt Levine không phải bởi vì tỉ mỉ hay suy luận.
Mà là bởi vì, nàng mang theo Hộ Thân Phù mà Levine làm cho nàng vào học kỳ trước.
Phải biết rằng, tr·ê·n Hộ Thân Phù đó có «phù văn truyền tống» do chính tay Levine vẽ.
Cách rất xa, Levine đều có thể cảm ứng được món đồ kia.
Mà bây giờ, Levine có thể cảm ứng được ba phù văn giống nhau.
Một cái dường như đang ở hướng phòng bếp, một cái ở hướng phòng nghỉ Gryffindor, cái thứ ba thì tại. . . Trước cửa lễ đường.
Hiếm khi tiểu thư vạn sự thông cũng có lúc liều lĩnh, lần đầu tiên sử dụng xoay thời gian liền thực hiện thao tác tam trọng chuyển đổi với độ khó cao.
Sau đó quả nhiên xảy ra rủi ro.
Levine vội vã đi về hướng phòng bếp, đụng phải ba người đang chờ Tiểu Tinh Linh nấu cơm bên trong.
"La, Levine, sao cậu lại tới đây, là lúc nãy chưa ăn no sao?"
Hermione ngạc nhiên nhìn hắn.
"Ta thì đã ăn no," Levine vừa gọi món với Tiểu Tinh Linh, vừa đáp: "Ta đã ăn no, chỉ là một tiểu đồ đần còn chưa ăn no, ta đây là đến đây bù đắp sai lầm của nàng ấy."
"Tiểu đồ đần? Nàng ấy?" Hermione nghe vậy, lập tức nhíu mày, "Lại là nữ hài bị cậu lừa đến sao? Lại đích thân vì nàng ấy mà chuẩn bị cơm."
Nghe giọng điệu ghen tuông nồng nặc trong miệng nữ hài, Levine vừa bực mình vừa buồn cười:
"Ha ha, cậu có bản lĩnh hôm nay trở về nói những lời này với ta."
"Sao, cậu làm ra loại chuyện đó, còn không cho ta nói!" Hermione lập tức tức giận, "Cậu chờ xem, coi như đến trưa, ta cũng sẽ nói như vậy với cậu!"
"Một lời đã định, lừa người là c·h·ó con!"
Cách đó không xa, Harry cùng Ron nghe hai người này c·ã·i nhau, bỗng nhiên hưng phấn,
Dường như buổi trưa có trò hay để xem...
Bạn cần đăng nhập để bình luận