Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 406:: Vợ chồng hai cái phối bị hào xe!!

Chương 406: Vợ chồng mỗi người một chiếc xe xịn!! Bây giờ. Người ta nhà Lão Tô, thằng hai tiền đồ rộng mở, phát đạt rồi. Cũng không quên người nhà, ngay cả bọn họ, hai người ngoài cuộc, cũng được quan tâm. Điều này chứng tỏ nhân phẩm nhà Lão Tô rất tốt, hiền lành, đáng để gửi gắm. "Yên tâm đi, thím, hắn không dám đâu!" "Sau này anh trai ta cũng không dám, bọn họ mà gây chuyện gì, chị em dâu chúng ta sẽ đối phó!" "Từ nay về sau, ta với Ninh Ninh tỷ thống nhất chiến tuyến, không đúng, là Ninh Ninh chị dâu!" "Nhất định trông nom việc nhà, dạy dỗ tử tế, quản tốt hai người đàn ông này, tuyệt đối không để các người là bậc cha mẹ phải lo lắng!" Cái miệng nhỏ nhắn của Tống Hồng Nhan càng thêm ngọt ngào như trái anh đào. Mỗi một câu nói đều trúng tim đen của Vương Bắc Sơn. "Được được được, vậy số tiền này ta nhận!" "Ta đều nhận." "Tô Minh, nhìn em trai con kìa, sau này đừng có ủ rũ như hũ nút, có ý gì trong lòng thì phải nói ra!" "Lần này coi như bỏ qua cho con, con coi chừng lần sau, ta không tha cho con đâu!" Vương Bắc Sơn nói xong một câu, lấy ra một chiếc vòng vàng từ trong hộp. Rồi hớn hở chạy vào bếp, mang cho bạn già đeo lên tay. Lý Ngọc Anh vui không kể xiết. Vừa nấu ăn, vừa mắng yêu con, vừa lau nước mắt. Ngay cả Ninh Ninh cũng ôm tay mẹ, nói chuyện không ngớt. Rất nhanh, món xào nấu xong. Cả nhà tụ tập trước bàn, ăn cơm nói chuyện. Bữa cơm này kéo dài đến tận chập tối mới xong. Vương Bắc Sơn đứng lên. "Ngày mai các con về sớm!" "Bố mẹ nhà Lão Tô còn đang chờ mong đoàn viên đó!" "Đem tin tốt lành mang về, cũng đừng để họ lo lắng, tốt nhất là hai ngày này, chúng ta cũng đến thăm hỏi..." "Xem hai ông bà già thế nào!" Vương Bắc Sơn nói xong liền uống một hớp rượu trong chén, hôm nay cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của con gái. Ông vui mừng, ông cao hứng. "Thím, chúng con định ngày mai mới về, đợi mai anh con và chị dâu con làm lễ cưới đầy đủ, cùng nhau mang tin vui về thì tốt hơn!" "Với lại lát nữa còn phải đưa chị dâu con đi mua xe nữa, chúng con coi như phải đi trước một bước!" Tô Nhạc cười nói. "Còn nữa, cha mẹ, đợi sau này con dẫn cha mẹ con đến thăm hỏi hai người nhé!" Tô Minh cũng đứng lên nói. "Ai xem hết ai còn không giống nhau đâu!" "Không cần khách sáo vậy đâu!" Lý Ngọc Anh cười nói, cúi đầu nhìn chiếc vòng vàng to trên cổ tay. Trong lòng ngọt ngào. "A Nhạc, con vừa nói gì?" "Còn muốn đi mua xe." "Con điên rồi, Hồng Nhan, con cũng khuyên nó đi, thằng nhóc này giờ tiêu tiền càng ngày càng lố lăng, ta vừa nghe nói nó mua cho Tô Minh một chiếc xe hơn 40 vạn!" "Lại còn mua nhà, biệt thự nữa chứ!!" "Dù các con có phát tài, cũng không thể tiêu như thế!" Vương Ninh Ninh vội vàng nói. Tống Hồng Nhan cười, nắm lấy tay Vương Ninh Ninh. "Chị dâu, chị đừng lo lắng!" "Thực lực của A Nhạc, chị còn lạ gì, với nó thì chỉ như chín trâu mất sợi lông thôi, nếu chị không để nó tiêu tiền, nó sẽ nghẹn chết đó!" "Em đương nhiên phải giúp rồi, chị tốt như vậy, phải đối tốt với chị mới được!" Rồi Tống Hồng Nhan ghé vào tai Vương Ninh Ninh nói mấy câu. Vương Ninh Ninh nghe xong trợn tròn mắt, với lấy điện thoại, tìm kiếm một chút. Xem xong, cả người ngây ngẩn cả người. "Trời ơi, là tôi già rồi sao? Không quan tâm giới giải trí." "A Nhạc, thằng nhóc này đã thành đại minh tinh!" "Không đúng không đúng, là ông chủ đại minh tinh, nó còn nâng đỡ được cả Thiên Hậu, Trần Mỹ Kỳ lại là nhân viên của nó???" "Tôi còn nhớ tôi hay nghe nhạc của Trần Mỹ Kỳ đó, đây là thần tượng của tôi đó!!" Khi Vương Ninh Ninh biết được thân phận của Tô Nhạc, càng che miệng lại, giống như đang nằm mơ vậy. "Cho nên, chị dâu, chuyện khác không cần lo lắng!" "Bây giờ công ty của A Nhạc kiếm được rất nhiều tiền, hàng năm thu nhập rất lớn!" "Bây giờ, nguyện vọng duy nhất của nó là để gia đình đoàn viên!" "Chị cứ chiều nó một lần đi!" Nghe Tống Hồng Nhan nói vậy, Vương Ninh Ninh lúc này mới không từ chối nữa. Ba người ăn cơm xong, cùng nhau xuống lầu. Vừa đi vừa cười nói, hướng đến cửa hàng 4S. Đến gần chập tối. Vẫn là Tô Nhạc tự mình chọn một chiếc Mercesdes-Benz e, còn xách xe ngay tại chỗ. Trao chìa khóa cho Vương Ninh Ninh. Khoảnh khắc cầm lấy chiếc chìa khóa xe, cả người Vương Ninh Ninh đều ngây ngẩn cả người. Nhìn chiếc xe mới toanh trước mắt. Hàng hiệu xa hoa, nội thất khiến nàng yêu thích không buông tay. Tưởng chừng mình bị ảo giác. Cho đến khi ngồi vào xe khởi động động cơ, Vương Ninh Ninh cuối cùng xác định mình sở hữu một chiếc xe xịn giá hơn 50 vạn! Còn đắt hơn xe của Tô Minh mấy vạn! "Chị dâu, lái thử một vòng xem sao, cảm nhận một chút!" Tô Nhạc cười nói. Vương Ninh gật đầu, khởi động xe, chậm rãi lái ra ngoài. Quay về một vòng, Vương Ninh Ninh đẩy cửa xe ra. Mặt cười rạng rỡ, phấn chấn vô cùng. Hưng phấn tột độ, không thể bình tĩnh. "Cảm giác thế nào, lúc ta mới bắt đầu lái xe, cảm giác nhân sinh như đạt đến đỉnh cao!!" "Hoảng hốt như đang nằm mơ!!" "Cả đời này chưa từng mơ tưởng có thể lái chiếc xe đắt tiền như vậy!" Tô Minh đi tới đầu tiên, nói với Vương Ninh Ninh. "Ta cũng vậy, cứ như đang nằm mơ!" "Ngay cả ông chủ đơn vị ta cũng chỉ lái Mercesdes-Benz e300 thôi!" "Xe thì tốt thật, nhưng mà đắt quá!" "Hay là trả lại?" Khi Vương Ninh Ninh nói câu này ra. Người phản đối đầu tiên lại là Tô Minh. Hắn lắc đầu. "Nhìn thái độ này, đừng hòng trả!" "Nếu A Nhạc tặng thì chúng ta cứ nhận lấy đi!!!" "Đều là người một nhà, không cần khách khí!" Tô Minh nói. "Giờ mới biết là người một nhà hả, trước đó đi đâu mất rồi!" "Khi xảy ra chuyện, người đầu tiên bỏ rơi ta, ta tệ đến vậy sao?" "Hơn một năm nay ngươi sống thế nào?" Vương Ninh Ninh nói đến đây thì mũi cay cay, thiếu chút nữa khóc. Tô Minh vội vàng tiến lên an ủi. "Chị dâu anh hai, em thấy giờ cũng muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi." "Sáng sớm mai đi làm thủ tục, rồi về thăm bố mẹ, khỏi để hai ông bà lo lắng!!" Nghe lời Tô Nhạc nói. Vương Ninh Ninh và Tô Minh cùng gật đầu. Rồi mọi người cùng nhau lái xe, đầu tiên là đến nhà Tô Minh. Sắp xếp đơn giản một chút. 4 người nằm trên một chiếc giường, ban đêm có thể cùng nhau trò chuyện. Nói chuyện một lúc rồi đều ngủ thiếp đi. Tô Nhạc cũng cảm thấy mơ màng. Rồi nghe anh trai nói một câu: "A Nhạc, cảm ơn em, đến giờ anh vẫn như đang nằm mơ!!" "Nếu không có em, có lẽ đời này anh đã lỡ mất chị dâu rồi!" Tô Nhạc nghe xong mỉm cười. "Anh à, chúng ta là người một nhà!" "Không nói hai lời!" "Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm thủ tục với chị dâu nữa, đừng quên mang theo chứng minh thư các thứ!" Tô Nhạc nhắc nhở một câu. Rồi Tô Minh gật đầu. Hai anh em bất giác chìm vào giấc ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận