Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 111: Ngươi còn chưa có tư cách, thu ta làm đồ đệ!!

Chương 111: Ngươi còn chưa có tư cách, thu ta làm đồ đệ!! Mặc dù hắn cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không muốn mù quáng đầu tư. “Tô tiên sinh, ta thưởng thức ngươi nên mới gọi ngươi tới nói chuyện hợp tác!” “Ngươi không muốn cơ hội, người khác muốn tranh đoạt đấy!” “Thôi được, nếu ngươi không muốn, hợp tác cũng đừng bàn lại. Bây giờ ta nói chuyện thứ ba!” “Ta rất thưởng thức tài năng viết nhạc gốc của ngươi, nên có thể cho ngươi một cơ hội, bái ta làm thầy!!” “Chỉ cần tiềm lực của ngươi đủ, trong ba năm ta sẽ truyền thụ cho ngươi càng nhiều tri thức và kinh nghiệm, để ngươi trở thành một người đủ tiêu chuẩn làm lão sư đàn dương cầm!” Lỗ lão sư chuyển hướng chủ đề, nói chuyện thứ ba! Sau khi Tô Lạc nghe được cũng hơi sững sờ! Thu hắn làm đồ đệ? Không nghe lầm chứ! Ta là người xuyên việt từ Lam Tinh tới, trong đầu có vô số danh khúc. Ta cần bái ngươi làm thầy? Ngươi cũng xứng!! Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tô Lạc không hề nói ra, không chỉ sẽ đắc tội người, mà còn lộ ra quá lố bịch. “Lỗ lão sư, nếu không có chuyện khác, ta xin phép đi trước!” Tô Lạc nói đến đây, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này nữa. Nhưng mà, những lời này của hắn trực tiếp khiến Lỗ lão sư mắt choáng váng! Vốn cho rằng một giây sau, đối phương sẽ k·í·c·h ·đ·ộ·n·g, phấn khởi, cao hứng khoa tay múa chân biểu lộ cảm xúc trong lòng! Nhưng không ngờ, Tô Lạc lại đòi đi? Chiêm Ny Phí càng chấn kinh, trợn mắt há mồm nhìn Tô Lạc, cho là mình nghe nhầm! Tên này đang uyển chuyển cự tuyệt lời mời thu đồ đệ của Lỗ lão sư? Trời ạ! Hắn đ·i·ê·n rồi à? Lỗ Đạt Na là lão sư dương cầm quốc tế đấy, người muốn trở thành đệ t·ử của hắn toàn là danh gia đàn dương cầm, tranh nhau đến vỡ đầu! Đằng này Tô Lạc dưới mắt đây, lại không thèm để ý chút nào? Thậm chí, trực tiếp cự tuyệt! “Tô tiên sinh, ngươi vừa rồi có phải nghe không rõ không?” “Lỗ Đạt lão sư muốn thu ngươi làm học sinh, còn hứa hẹn trong vòng ba năm sẽ nâng ngươi thành lão sư đàn dương cầm đấy!” “Đây là cơ hội vô số người biểu diễn dương cầm tha t·h·iết mơ ước!” Chiêm Ny Phí nói mà giọng run rẩy. Thậm chí nàng còn hâm mộ Tô Lạc có cơ hội này. “Ta nghe rõ, nhưng ta không có hứng thú!” “Nói đúng hơn, Lỗ lão sư không đủ tư cách làm đạo sư của ta!” “Chỉ vậy thôi, ta đi trước.” Tô Lạc bỏ lại một câu, không chút do dự xoay người muốn rời đi. Đến mức Chiêm Ny Phí nghe được câu này của hắn thì mở to hai mắt nhìn, hít sâu một hơi! Giống như nhìn quái vật mà nhìn Tô Lạc! “Dừng lại!” “Ngươi vừa nói gì?” “Ta không đủ tư cách làm đạo sư của ngươi?” Lỗ lão sư giận dữ đứng dậy, mặt mày đều hiện vẻ t·h·iết Thanh. Hắn chưa từng nghe lời nghịch ngợm lớn lối đến cực điểm như vậy. Thân là lão sư dương cầm quốc tế, đến bất kỳ quốc gia, bất kỳ nơi nào cũng là đối tượng danh lưu phú hào truy phủng. Đi đến đâu mà không là tiêu điểm? Thậm chí còn được rất nhiều nguyên thủ quốc gia mời soạn nhạc quốc gia! Mà trở về quê nhà Long Quốc, một nước mà đàn dương cầm còn chưa phổ cập, lại bị một người trẻ tuổi cự tuyệt lời mời thu đồ đệ? Nếu chuyện này truyền ra, e là gây nên đ·ộng đ·ất ngay tức khắc. Còn cái lão sư quốc tế hắn đây e cũng bị người giễu cợt. “Ta cần lập lại lần nữa sao?” Tô Lạc không muốn lại tạo thêm tổn thương cho đối phương bằng lời nói, nên rất lễ phép mà hỏi. “Láo xược!” “Ngươi lớn lối thật!” “Ban đầu ta còn thưởng thức trình độ nhạc gốc của ngươi, thấy ngươi làm người khiêm tốn, còn muốn thu ngươi làm học sinh, truyền thụ kinh nghiệm tri thức cho ngươi.” “Ai ngờ ngươi lại càn rỡ như vậy!” “Với trình độ của ngươi thì lấy đâu ra dũng khí mà nói ta không xứng!” Lỗ lão sư đã tức giận, thậm chí quên cả cảm giác tức giận. Dù sao bao năm nay hắn chưa từng không thuận lòng lúc nào. Càng không ai nghi vấn về tạo nghệ đàn dương cầm của hắn. Nay một tên mao đầu tiểu t·ử lại dám nói hắn không xứng? Thật là vô lý!! Hôm nay nhất định phải cho tiểu t·ử này một bài học. Tô Lạc cười rồi nói: “Ta biết ngươi không phục!” “Vậy thì chúng ta so một trận đi, đ·á·n·h bản thành danh khúc của ngươi, «t·h·i·ê·n Đường Đích Hôn Lễ»!” “Nếu ta thua, tùy ý ngươi xử trí, còn nếu ta thắng thì...... ngươi không đổi tỉ lệ chia hiệp ước, nhưng là ta bảy ngươi ba!” Nghe Tô Lạc khiêu khích, Lỗ lão sư làm sao lại không biết đây là phép khích tướng của đối phương! Nhưng phép khích tướng chỉ có tác dụng khi thực lực không chênh lệch nhiều! Còn hắn...... là lão sư! Còn đối phương? Bất quá chỉ là người chơi đàn dương cầm trình độ không tệ mà thôi! Nếu không nhờ hắn thưởng thức, thậm chí Tô Lạc không có chút giá trị nào! Người chơi đàn dương cầm có tiềm lực nhiều lắm! “Được......” “Ngươi tự rước lấy n·h·ụ·c, đừng trách ta đói!” “Hôm nay sẽ để ngươi cái tên không biết trời cao đất rộng này tâm phục khẩu phục!” Nói xong Lỗ lão sư đi thẳng tới cây đàn dương cầm chuyên dụng của hắn! Cây đàn trác việt cấp khác t·h·i thản uy hài hòa thanh âm! Phải biết đàn dương cầm cũng chia đẳng cấp đấy, từ thấp đến cao lần lượt là kinh tế hình, tr·u·ng đẳng hình, chất lượng tốt hình, chuyên nghiệp hình, trác việt cấp, hiển quý cấp, tôn quý cấp, điện đường cấp! Cây đàn trác việt cấp, như bộ đàn của Lỗ lão sư đây có giá tận 12 triệu! Tương tự, lão sư đàn dương cầm cũng chia cấp bậc! 1-11 cấp! Sau khi đạt tới 11 cấp thì chia ra trác tuyệt lão sư, điện đường lão sư, quốc tế lão sư, đế vương lão sư! Lỗ lão sư đang ở bậc trác tuyệt cấp lão sư! Khó trách hắn ngạo khí như vậy. Lúc Lỗ lão sư ngồi xuống trước dương cầm, ngưng thần định khí, liền bắt đầu đàn bản thành danh khúc của hắn, «t·h·i·ê·n Đường Đích Hôn Lễ»! Khi Lỗ lão sư vào chỗ trước dương cầm, không khí chung quanh lập tức trở nên trang trọng và nghiêm túc. Hắn hít sâu một hơi, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, lập tức bắt đầu diễn tấu bản thành danh khúc «t·h·i·ê·n Đường Đích Hôn Lễ». Đầu ngón tay Lỗ lão sư nhảy nhót nhẹ nhàng trên phím đàn, mỗi một âm phù đều như tác phẩm nghệ t·h·u·ậ·t được tạo hình tỉ mỉ, trôi chảy và giàu sức cuốn hút. Giai điệu như suối róc rách từ từ chảy, thời gian dần qua cả không gian phảng phất như bị âm nhạc mỹ diệu này lấp đầy. Kỹ nghệ tinh xảo và sự lý giải sâu sắc về âm nhạc của hắn, khiến cho khúc này không chỉ là diễn tấu đơn giản, mà là một cuộc giao lưu tình cảm và xúc động tâm linh. Chiêm Ny Phí bên cạnh hai mắt lóe sáng, hoàn toàn đắm chìm trong diễn tấu của Lỗ lão sư. Nàng dường như bị mị lực của âm nhạc này hút hồn, toàn thân tản ra một loại lòng kính trọng từ tận đáy lòng. Để cho càng nhiều người có thể cảm n·h·ậ·n được phần r·u·ng động này, Chiêm Ny Phí nhanh chóng khởi động t·h·iết bị chiếu ảnh trong đại sảnh, bắn diễn tấu thời gian thực của Lỗ lão sư lên màn hình lớn. Lúc màn hình sáng lên, Lỗ lão sư trong hình phảng phất đang ở giữa ánh sáng rực rỡ, biểu lộ chuyên chú và thâm tình của hắn, cùng giai điệu chảy ra từ dưới đầu ngón tay, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người. Dù là tân kh·á·c·h đang tán gẫu hay nhân viên c·ô·ng tác đều bị âm nhạc mỹ diệu đột ngột này hấp dẫn, đều dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn màn hình, lặng lẽ lắng nghe buổi diễn tấu đặc sắc này. Mọi người người ngồi người đứng, có người nhắm mắt, có người nhẹ nhàng lắc lư thân thể th·e·o nhạc, mỗi người đều bị giai điệu mỹ diệu này đả động, phảng phất cả thế giới như ngừng trệ vì nó vào thời khắc này. Diễn tấu của Lỗ lão sư không chỉ là một buổi tiệc âm nhạc, mà là một lần tẩy lễ tâm hồn, khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó, quên đi mọi thứ xung quanh. Giờ khắc này, trong đại sảnh ngoài tiếng đàn du dương thì không còn âm thanh nào khác! Mỗi người đều nín thở ngưng thần, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào. Màn biểu diễn bất ngờ này trở thành một trong những khoảnh khắc khó quên nhất mà trời ban tặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận