Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 390:: Con của ta tiền đồ!!

Chương 390: Tiền đồ của con ta!!
Vương Tú Bình đứng bên cạnh nhìn thấy xấp tiền kia, nói không động lòng là giả. Nếu bây giờ có được số tiền đó thì việc học đại học của con gái sẽ được giải quyết. Dù là xem như vay cũng được.
“Đúng vậy a, Tiểu A Lạc, mau lấy tiền về đi!” “Nghe lời thúc thúc đi!” “Vô công bất thụ lộc, ngươi mượn 1 vạn mà trả nhiều như vậy, ta và thúc thúc ngươi nào dám nhận, nếu nhận thì thành người nào!” Vương Tú Bình cũng cầm tiền lên, nhét thẳng vào n·g·ự·c Tô Lạc.
Lúc này Tô Lạc không thể diễn tả nổi tâm trạng của mình. Thúc thúc và thím không có quan hệ m·á·u mủ mà lại giàu có như vậy. Lại cho thêm tiền. Ngược lại, Nhị cô của hắn một phần cũng không t·h·iếu mà còn c·ứ·n·g rắn đòi. Tham lam không gh·é·t. Bà con xa không bằng láng giềng gần. Câu nói này thật đúng. Thấy lão vợ chồng già này một đồng cũng không nhận, Tô Lạc cảm thấy khó xử, nếu mang tiền về thì lão già kia chắc chắn đá vào m·ô·n·g hắn. Hơn nữa, có thể thấy trong mắt thím, dường như bà ấy rất cần số tiền đó, nhưng lại ngại chồng mình nên không nói ra.
“Tiểu A Lạc, mau cầm tiền về, nếu không thúc thúc giận đó!” Tôn thúc thúc giả bộ nghiêm túc nói.
Tô Lạc vô cùng khó xử. Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong, thì còn mặt mũi nào về gặp phụ thân. Khi ra ngoài đã đảm bảo rồi cơ mà.
Đúng lúc này, Tô Kiến Nghiệp từ ngoài đi vào. Vừa rồi hắn đứng ngoài sân, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại trong phòng. Không phải con trai làm không đủ, mà là lão sư này còn bướng hơn cả mình. Nhất định phải ra vẻ trang hảo hán, đ·á·n·h nát răng nuốt xuống bụng.
“Cha, cha xem phải làm sao!” “Không phải tại con!” Thấy phụ thân đến, Tô Lạc như thấy cứu tinh, bất đắc dĩ xòe tay nói.
“Cha biết không phải tại con!” Tô Kiến Nghiệp gật đầu, xoay người nhìn về phía Tôn thúc thúc.
“Ta nói lão Tôn, con cháu hiếu kính chút tiền thì sao?” “Ngươi làm như vậy là đẩy nhà ta ra ngoài đấy, không coi Lão Tô này ra gì à, hai ta là từ nhỏ cùng nhau c·ở·i t·r·u·ồ·n·g lớn lên đó!” “Gặp chuyện thì ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, bao năm nay vẫn vậy, huống chi trước đây ta cầm tiền ở nhà ngươi, giờ trả lại, sao lại không nhận?” “Ngươi p·h·át tài rồi à?” Nghe Tô Kiến Nghiệp nói, Tôn thúc thúc vừa cười vừa nói: “Mau, mau, Lão Tô đại ca, vừa hay ngươi tới, hai ta làm một ngụm!” “Dạo này biết ngươi bận, không gọi ngươi, hai anh em ta lâu rồi không ngồi xuống làm vài chén!” Tô Kiến Nghiệp gạt tay Tôn thúc thúc ra, trông rất tức giận. Thím thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Người trị được tính chồng chỉ có Lão Tô đại ca này thôi.
“Uống gì mà uống? Có tâm trạng đâu!” “Ngươi không coi ta là đại ca, ta nào dám uống rượu với ngươi!” Tô Kiến Nghiệp giật giật miệng, trầm giọng nói.
“Lão Tô đại ca, anh nói thế là sao!” “Ta sao lại không coi anh là đại ca!” Tôn thúc thúc vội giải t·h·í·c·h.
“Đại ca là phải thế này.” “Con cháu đưa chút tiền thì đủ kiểu chối từ, cả trăm lý do!” “Ngươi xem ngươi đi, trước mặt con cháu còn sỹ diện gì, mừng rỡ tiền k·i·ế·m được, giờ lại làm bộ, đây là tiểu bối hiếu kính, bảo ngươi nhận thì nhận đi!” “Ngươi xem ngươi làm gì thế, con cháu chưa ăn cơm đã đến đưa tiền, ngươi nhận chẳng phải xong?” “Còn không phải ta ra mặt!” “Con cháu đến nhà ngươi không có chút mặt mũi nào sao?” Nghe Tô Kiến Nghiệp nói, Tôn thúc thúc thở dài.
“Lão Tô, ta không phải cũng vì con cháu suy nghĩ sao, tiền của con cháu k·i·ế·m không dễ, huống chi nhà ngươi trước kia cũng gặp khó khăn!” “Tiền này ta nhận, ta nh·ậ·n không được sao, nhưng nhiều quá, ta chỉ lấy lại số tiền trước kia ngươi lấy ở chỗ ta thôi, còn lại ta không cần đồng nào đâu!” Nói rồi, Tôn thúc thúc lấy một xấp từ đống tiền ra.
Nhưng Tô Kiến Nghiệp không chịu. Hắn đập bàn một cái, làm Tôn thúc thúc giật mình.
“Ta nói lão Tôn à, ngươi cố tình muốn đuổi hai cha con ta đi à!” “Ta vừa nói gì, cháu ngươi k·i·ế·m tiền, hiếu kính ngươi thì sao, ta nói cho ngươi biết, tiền đồ của thằng bé bây giờ, chút tiền ấy với nó như chín trâu m·ấ·t sợi lông!” “Người trẻ tuổi giờ k·i·ế·m tiền không khó như chúng ta đâu, 10 vạn tệ, A Lạc nhà ta một ngày k·i·ế·m được ấy chứ!” “Được, được, được, ngươi cứ bướng bỉnh đi, ta đi còn không được sao!” Tô Kiến Nghiệp nói rồi lôi kéo Tô Lạc đi, trông rất tức tối.
Tôn thúc thúc vội đưa tay k·é·o Tô Kiến Nghiệp lại.
“Ta nói Tô đại ca, cái tính này của anh không ai nói lại được!” “Ta nhận, được chưa, nhận hết, anh mau ngồi xuống, hai anh em mình làm vài chén!” Tôn thúc thúc cảm động, vừa lau nước mắt vừa kéo Tô Kiến Nghiệp.
Ngay cả Tô Lạc thấy cảnh này cũng thấy ấm lòng. Tình bạn của các bậc cha chú thật đáng ngưỡng mộ.
“Như vậy còn tạm được!” “Tiểu t·ử sau này còn tái phạm, đừng trách ta dạy dỗ nghe chưa!!” “Biết là nhà các ngươi đang cần tiền cho con đi học, học đại học là đại sự mà.” Tô Kiến Nghiệp lúc này mới lộ vẻ hài lòng, cởi giày ngồi xuống g·i·ư·ờ·n·g.
“Tú Bình, còn ngẩn người ra đấy, mau lấy bát đũa cho Tô đại ca!” “Lại lấy con cá hôm qua ta câu được, ninh nhừ hết ra!” “Tiểu A Lạc, con cũng đừng đi vội, nếu không phải con mang tiền đến, làm h·ạ·i ta bị cha mắng một trận!” “Con cũng phải làm vài chén rồi mới được đi!” Tôn thúc thúc vừa nói vừa mời mọc. Vương Tú Bình cũng mừng đến p·h·át k·h·ó·c, đáp vài tiếng rồi đi vào bếp.
Tô Lạc cười toe toét.
“Uống vài chén thì uống!” “Có điều lát nữa con và cha ăn xong về, chắc chắn bị mẹ mắng cho một trận!” “Cha, lát nữa bị mắng cha gánh cho con nhé.” Tô Lạc cởi giày ngồi đối diện Tô Kiến Nghiệp, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Phải nói đồ ăn n·ô·ng gia ở sơn thôn này ngon thật.
“Mẹ con nỡ mắng con sao?” “Lát nữa ta tìm dì mắng thay cho con được đấy.” “Ăn đi, ăn đi.” Tô Kiến Nghiệp cười mắng một tiếng. Ba người vừa ăn vừa uống, hàn huyên.
Đợi Tô Kiến Nghiệp và Tô Lạc ăn xong, mới về nhà. Mẹ Lý Tú Anh thấy hai người say khướt thì cũng mắng vài câu. Tô Kiến Nghiệp thì mặt mày hớn hở, vui không kể xiết! Giờ thì con trai đã có tiền đồ. Bao nhiêu năm cúi đầu giờ cũng ngẩng lên được rồi. Lại còn mang về cho mình một cô con dâu tốt như vậy.
“Hôm nay cao hứng, nên uống vài chén với lão Tôn!” “Bà nó ạ, con trai ta giờ có tiền đồ, ta vui còn không được sao!” “Tổ tiên nhà Lão Tô bốc khói, đó là niềm tự hào của Tô Kiến Nghiệp ta!!” Tô Kiến Nghiệp ngồi xuống g·i·ư·ờ·n·g, mặt đầy tươi cười, không sao ngăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận