Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 163: Ngươi đùa bỡn ta, nào có năm phút đồng hồ liền có thể viết xong một ca khúc!!

Chương 163: Ngươi đùa bỡn ta, làm sao có chuyện năm phút đồng hồ liền có thể viết xong một ca khúc!! “Vậy làm sao mới tính là có thành ý!” Hoa Thần Huy rất xoắn xuýt hỏi. “Trước giúp ta giải quyết nàng!”“Ta liền cho ngươi viết một ca khúc!”“Liền một bài!” Tô Lạc dùng ngón tay chỉ Tống Hồng Nhan đang tháo trang sức trong phòng nói. Nữ nhân này cũng quá bá đạo. Cứ nhìn chằm chằm hắn, không cho hắn giúp Hoa Thần Huy sáng tác bài hát, lại còn muốn ở cùng hắn một phòng. Còn bắt đầu tẩy trang. Chốc nữa còn không phải ở ngay trước mặt hắn đổi áo ngủ a! Không phải Tô Lạc sinh lý không bình thường, chỉ là, hắn vừa l·y h·ôn, còn chưa chuẩn bị nghênh đón tình cảm mới! “A!”“Vậy ta hiểu rồi!” Hoa Thần Huy đầu tiên là sững sờ, kịp phản ứng sau mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng! “Hồng Nhan tỷ, ngài có thể ra ngoài một lát được không?”“Ta có chút việc muốn tìm ngài!” Hoa Thần Huy hướng phía trong phòng hô một tiếng. “Không rảnh!”“Ngươi đi nhanh đi, có việc thì ngày mai!” Tống Hồng Nhan đang tháo trang sức rất không kiên nhẫn t·r·ả lời một câu! “Vậy ngươi không ra, ta liền không đi!”“Ta mau tới nói x·i·n· ·l·ỗ·i với ngươi đây này!” Hoa Thần Huy lần nữa hô một tiếng. Tống Hồng Nhan lúc này mới rửa mặt, sau đó tùy ý búi tóc lên. Trực tiếp đi tới cửa, một tay đẩy Tô Lạc trở về phòng! “Có lời thì nói, có r·ắ·m thì thả!” Tống Hồng Nhan một tay c·hố·n·g vào cửa phòng cau mày âm thanh lạnh lùng nói! “Ta chính là muốn ngươi thành tâm thành ý nói x·i·n· ·l·ỗ·i!”“Vừa rồi ngươi nghe thấy rồi đấy, nếu như lần này tham gia che mặt ca vương mà không đoạt được thứ hạng, lão đầu t·ử nhà ta sẽ rút vốn đầu tư đó!”“Ngài xin thương xót, để Tô Lạc đại ca giúp ta viết một ca khúc đi, v·a·n· ·c·ầ·u ngài có được không, trước kia đều là lỗi của ta!”“Ngài nếu thấy trong lòng không thoải mái, vậy thì đ·á·n·h ta hai cái, mắng ta vài câu cho hả giận!” Hoa Thần Huy đã lấy ra tư thái thấp nhất để nói x·i·n· ·l·ỗ·i. Trông cũng tràn đầy thành ý! Điều này khiến Tống Hồng Nhan có chút sững sờ, nàng rất hiểu rõ tên phú nhị đại này. Hắn là người tự phụ, tự đại. Sao có thể hạ mình ba lần bốn lượt xin lỗi như vậy. Xem ra lần này là thật biết sai rồi! “Xem ra thái độ nh·ậ·n lầm của ngươi cũng không tệ lắm!”“Nhưng mà hôm nay thời gian không còn sớm nữa, để ngày mai đi!”“Dù sao Tô Lạc bận rộn cả ngày, cũng muốn nghỉ ngơi, giờ cũng sắp ngủ rồi......” Tống Hồng Nhan vừa dứt lời, Tô Lạc liền cầm giấy b·út đi tới! “Kia thì, Hoa Thần Huy à, dựa theo phong cách ca hát trước đây của ngươi, ta viết riêng cho ngươi một ca khúc, hoàn toàn phù hợp phong cách sân khấu của ngươi!”“Lời bài hát ta đã viết xong, giờ chỉ còn thiếu phần nhạc, vừa hay c·ô·ng ty của ta còn chưa đóng cửa, giờ qua đó soạn nhạc, sau đó có thể vào phòng thu thử hiệu quả luôn!” Tô Lạc cầm giấy b·út, bộ dáng rất chăm chú đi tới. Hoa Thần Huy cả người ngây dại! Cũng được sao? Bất quá khiến hắn kinh ngạc hơn chính là, đối mặt đại mỹ nhân Tống Hồng Nhan ôm ấp yêu thương! Mà Tô Lạc lại có thể gặp nguy không loạn! Cái định lực này, khiến người ta bội phục! Thế mà lại tìm một cái cớ lố bịch như vậy, ai mà không biết đây chỉ là lý do! Mới có vài phút, đã viết xong lời bài hát? Ngươi coi đầu óc mình là AI trí tuệ nhân tạo à? “Tô Lạc, ngươi cố ý!”“Quan tâm hắn như vậy làm gì!”“Thôi vậy, mặc kệ ngươi, ta muốn nghỉ ngơi, hai người các ngươi p·h·á sự, ta lười quản!” Tống Hồng Nhan thấy Tô Lạc thế mà đã viết xong ca từ! Cũng biết, ca từ đã viết ra rồi, thì ưu tiên soạn nhạc mới là chính x·á·c. Nếu không sẽ chậm trễ mất, ca từ với nhạc điệu không hợp nhau! Nên nhân lúc Tô Lạc đang có cảm hứng bộc p·h·át mà soạn nhạc luôn mới phải. Nàng cũng không có lý do gì để ngăn cản. Chỉ có thể buông tay, để Tô Lạc ra ngoài. “Đi đi, thất thần gì đấy?” Tô Lạc đ·á vào m·ô·n·g Hoa Thần Huy một cái! Nếu là trước đây, Hoa Thần Huy đã sớm trở mặt. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể coi như không có gì p·h·át sinh, sau đó tr·ê·n mặt nở nụ cười dẫn đường phía trước. “Hồng Nhan, em ngủ sớm đi nhé, ngày mai có thể đến c·ô·ng ty muộn một chút!”“Hoặc là anh cho em nghỉ luôn!” Nói xong một câu quan tâm, Tô Lạc liền hướng ra ngoài đi! “Tô Lạc, anh cố ý!”“Hừ!” Mắt thấy Tô Lạc rời đi, Tống Hồng Nhan lúc này mới tức giận đóng cửa lại! Nàng không hiểu, chẳng lẽ mị lực của mình kém vậy sao? Đến mức để Tô Lạc chạy trối c·hết? Huống chi, nàng cũng không định làm gì, chỉ là muốn giúp anh giáo huấn một chút tên Hoa Thần Huy không biết tốt x·ấ·u thôi mà!...... Lúc này, Tô Lạc bước ra ngoài cửa hít một hơi thật sâu. “Kia thì, Tô đại ca, vừa rồi là ta quá tự đại!”“Anh đừng để bụng nhé!” Ra bên ngoài rồi, Hoa Thần Huy cuối cùng cũng chịu hạ mình, thành tâm thành ý nói x·i·n· ·l·ỗ·i. “Không sao, chuyện nhỏ, ta căn bản không để trong lòng!”“Thời gian không còn sớm, ai về nhà nấy, ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi!” Tô Lạc nói xong, định rời đi! Hoa Thần Huy ngây dại. Vừa nãy chẳng phải anh bảo viết xong lời ca rồi sao? Thì ra là lấy cớ l·ừ·a gạt Tống Hồng Nhan à. Đột nhiên Tô Lạc muốn rời đi khiến Hoa Thần Huy tại chỗ ngớ người. Ta đã cởi quần rồi, anh cho tôi xem cái này? Nói là cho tôi sáng tác bài hát, sao giờ lại không tính toán gì hết vậy! “Tô đại ca, chờ một chút ~” Đã mở miệng nói x·i·n· ·l·ỗ·i, hạ mình rồi thì Hoa Thần Huy sao có thể bỏ lỡ cơ hội lần nữa! Hơn nữa, hắn đã hoàn toàn bị phụ thân mắng tỉnh. Đặc biệt là, từ miệng Tống Trọng Cơ biết được, Hoa Mãn Lâu thần bí tr·ê·n internet chính là Tô Lạc thì! Trong lòng hắn đã thay đổi cách nhìn về Tô Lạc. “Khỏi cần nghĩ, ta sẽ không sáng tác bài hát cho ngươi đâu, bỏ ý định đó đi!” Tô Lạc rất nghiêm túc nói. “Tô đại ca, ta thừa nh·ậ·n trước kia ta quá ngạo mạn, đắc tội anh!”“Nhưng ta thật sự thành tâm thành ý muốn nói x·i·n· ·l·ỗ·i!”“Ta cũng có mộng tưởng, ta cũng muốn trở thành ca sĩ, về mặt nghệ t·h·u·ậ·t ca hát, ta có tự tin!”“Ta thừa nh·ậ·n là do cách hành xử của ta có vấn đề, không xác định được vị trí của bản thân, nhưng ta thật sự muốn tiếp tục thể hiện bản thân tr·ê·n sân khấu!”“v·a·n· ·c·ầ·u anh...... Giúp ta một chút, nếu không ta thật phải về thừa kế c·ô·ng ty của ba tôi!” Hoa Thần Huy sắp khóc đến nơi. Thế nhưng, lời này của hắn nghe sao cứ sai sai! Để Tô Lạc nghe không thoải mái! Lăn lộn không được ngoài xã hội thì phải về kế thừa c·ô·ng ty ư! Dựa vào! Đây là Versaill·es à! Tô Lạc do dự một lát. “Được, thì một bài thôi, nhưng bản quyền thuộc về ta, doanh thu chia ba bảy!”“Mà lại, phí bản quyền rất đắt đấy!” Tô Lạc đưa ra một điều kiện rất hà khắc. Nếu không thì hắn dựa vào cái gì mà giúp đối phương sáng tác bài hát? Mắt thấy Tô Lạc đồng ý, Hoa Thần Huy phấn chấn vô cùng. “Tô đại ca, anh cứ ra giá đi, tôi tuyệt đối không t·r·ả giá!”“Anh đưa ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý!” Hoa Thần Huy vội vàng nói! “Vậy thì tốt, phí bản quyền một triệu!”“Ít hơn số này thì miễn bàn!” Tô Lạc giơ ngón tay ra nói. “Tô đại ca, thành giao!”“Tôi chuyển khoản cho anh liền!” Dù phí bản quyền đúng là có hơi đắt, nhưng Hoa Thần Huy căn bản không quan tâm! Đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Chỉ cần bài hát đủ hay, chất lượng tốt, tốn bao nhiêu tiền cũng cam lòng! Không ngờ đối phương đồng ý nhanh như vậy, Tô Lạc đột nhiên cảm thấy giá mình ra lúc nãy có hơi thấp. Nhưng giờ tăng giá ngay tại chỗ thì lại là vấn đề về nhân phẩm. Ngay sau đó hắn báo tài khoản cho đối phương! Rất nhanh! Thông báo nhận tiền đến, một triệu đã được chuyển vào thẻ! Lúc này Tô Lạc mới nở nụ cười hài lòng! “Đây là lời bài hát, còn có nhạc, ngày mai tôi gửi cho anh!”“Đến lúc đó có gì không hiểu, cứ hỏi tôi!” Tô Lạc nói xong rồi đưa tờ giấy trong tay. Sau đó xoay người rời đi. Để lại Hoa Thần Huy một mình ngơ ngác trong gió. “Cái này......”“Đáng c·hết!”“Bị gài rồi!!” Hoa Thần Huy cầm tờ giấy, tức giận nhìn bóng lưng Tô Lạc rời đi! Tác phẩm gì chứ, có mấy phút mà viết ra được à? Dù là viết bừa, cũng phải đâu ra đấy chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận