Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 138: Mua phòng ốc, gặp phải kẻ nịnh hót bạn học cũ!!

Chương 138: Mua phòng ốc, gặp phải kẻ nịnh hót bạn học cũ!! “Là ta tìm Ngô Tổng!” Nhìn thấy nam tử một thân mùi tiền, Hạ Dung nội tâm rất là kích động. “Hạ Dung?” đúng lúc này, Tô Lạc nhìn thấy Hạ Dung, rất là kinh ngạc hô một tiếng! Bởi vì đây là bạn học đại học của hắn! Không nghĩ tới thế mà lại gặp ở chỗ này. Mà lại, Hạ Dung cùng Lục d·a·o d·a·o cũng là bạn học, chỉ là sau khi tốt nghiệp, đều có tương lai riêng. “Tô Lạc?” “Ngươi làm sao ở đây!” Nhìn thấy Tô Lạc, Hạ Dung cũng rất kinh ngạc! Ngược lại, nàng cười một cái nói: “d·a·o d·a·o đâu, hiện tại thế nhưng là đại minh tinh a, lần trước họp lớp liền không có liên lạc được với các ngươi, ta nghe các bạn học nói, các ngươi l·y h·ôn?” Tô Lạc sau khi nghe được, tr·ê·n mặt lộ ra một nụ cười khổ. Không nói gì. Nhưng cũng coi như chấp nhận. “Ai, trước đó đã cảm thấy, hai người các ngươi sớm muộn cũng vậy.” “d·a·o d·a·o hiện tại là đại minh tinh, ngươi còn chẳng làm nên trò t·r·ố·ng gì, bên ngoài nhiều dụ hoặc như vậy, đổi lại là ta, cũng khẳng định sẽ cùng ngươi l·y h·ôn!” “Thôi, không thèm nghe ngươi nói nữa a, ta bên này còn phải chiêu đãi kh·á·c·h nhân.” Nói, Hạ Dung liền muốn mang hộ kh·á·c·h đi xem phòng ốc. Tô Lạc nghe được lời Hạ Dung, cười lạnh một tiếng. Lúc đầu chỉ là cùng đối phương chào hỏi xã giao. Kết quả không nghĩ tới, bị người vạch trần vết sẹo, còn xát thêm nắm muối. Đối với loại phụ nữ thực dụng này, hắn hoàn toàn không có bất kỳ hảo cảm nào! Nhìn một hồi sa bàn, Tô Lạc cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi điện thoại cho Ngô Tổng! Đối phương nghe xong, nói lại p·h·ái một tiêu thụ cố vấn đi nghênh đón. Một lát sau! Điện thoại Tô Lạc vang lên, nghe xong, vừa quay đầu lại, liền thấy Hạ Dung cầm điện thoại đang nhìn chung quanh. Khi thấy Tô Lạc nghe điện thoại, nàng có chút không thể tin phất phất tay! Chỉ thấy Tô Lạc gật đầu. “Tô Lạc, sao ngươi còn chưa đi a!” “Còn gọi điện thoại cho Ngô Tổng của chúng ta, khiến cho ta phải bỏ dở kh·á·c·h hàng giữa chừng, tới chiêu đãi ngươi!” “Ngươi có chuyện gì mau nói, ta còn đang bận!” Hạ Dung có chút không kiên nhẫn nói. Tô Lạc nhìn một vòng, các cố vấn khác đều bận rộn. Chỉ có Hạ Dung rảnh. Nghĩ tới buổi tối còn có hẹn, tranh thủ hiện tại liền quyết định mua phòng ở, Tô Lạc đành phải đối với Hạ Dung nói: “Ta đến mua phòng ở, giúp ta giới t·h·iệu một chút?” “Mua phòng ốc?” “Ngươi?” “Tô Lạc, ngươi l·y h·ôn được chia bao nhiêu tiền a, ta nghe nói ngươi tay trắng rời đi!” “Nơi này phòng ở thế nhưng là khu nhà giàu số một số hai ở t·h·i·ê·n Châu, đơn giá hơn ba vạn đó!!” Hạ Dung nghe được Tô Lạc muốn mua phòng ở ở đây. Lập tức lộ ra vẻ chế giễu. “Cái này ngươi không cần quản!” “Giúp ta giới t·h·iệu phòng ở đi, nếu như vừa ý, hôm nay liền có thể quyết định!” Tô Lạc cầm điện thoại, nhìn 10 triệu hạn mức bên trong, tràn đầy tự tin! Đây là tiền hắn k·i·ế·m được bằng năng lực của mình, tiêu xài thư thái. Không giống như trước đó, còn chưa l·y h·ôn, không có thu nhập, chỉ có thể dựa vào Lục d·a·o d·a·o cho tiền sinh hoạt mỗi tháng. Mua thức ăn phải tính toán chi li, còn bị nhạc mẫu nhìn như ăn trộm. Hắn lại không tiện mở miệng đòi tiền Lục d·a·o d·a·o, bởi vì lâu ngày, mỗi lần đòi tiền, đều có thể thấy ánh mắt chán ghét và không kiên nhẫn của Lục d·a·o d·a·o. Cho nên hắn cũng sẽ tự mình sáng tác bài hát bán. Nhưng vốn là hát d·a·o, hơn nữa còn là ca sĩ hết thời, cho nên tác phẩm của hắn căn bản bán không được giá. Lâu dần, tính cách của hắn cũng dần dần tự ti, đi ngang qua những quầy hàng trong trung tâm thương mại kia, hắn đều sẽ tránh xa. Chính là sợ nhân viên tiêu thụ phất tay với hắn. Dù sao, cảm giác x·ấ·u hổ vì ví tiền trống rỗng, luôn đi theo. Khiến một người đàn ông đã m·ấ·t đi tất cả tự tin. Bây giờ thì khác. Hắn mở c·ô·ng ty, bồi dưỡng được t·h·i·ê·n Vương t·h·i·ê·n Hậu, mỗi tháng thu vào gần như hơn ngàn vạn! Đây chính là thực lực của hắn. “Thôi đi, ta không có thời gian lãng phí với ngươi ở đây đâu!” “Chu Hiểu Hiểu, em qua đây một chút.” Lúc này, Hạ Dung phất phất tay, chỉ thấy một cô gái đeo kính dày bỏ dở văn bản tài liệu trong tay, chạy chậm đi qua! “Tiểu Dung tỷ, tìm em có việc a?” Chu Hiểu Hiểu lễ phép cười hỏi. “Nói nhảm, không có chuyện tìm em làm gì!” “Em là thực tập sinh, sao không có mắt vậy, không thấy kh·á·c·h hàng sao?” “Đi giới t·h·iệu phòng ở cho anh ta đi, chị có kh·á·c·h hàng cần tiếp đãi!” Nói xong, Hạ Dung trực tiếp rời đi, quay người đón lấy người đàn ông đeo dây chuyền vàng kia, liền đổi một bộ mặt tươi cười. Tô Lạc nhìn thấy vậy, rất không để bụng. “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài họ gì!” Chu Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn vị kh·á·c·h nhân trước mắt. Không nghĩ tới, lại có cơ hội tiếp đãi kh·á·c·h hàng. Nội tâm tràn đầy cảm kích đối với Hạ Dung. “Tôi họ Tô!” Tô Lạc nhàn nhạt đáp. “Chào ngài, Tô tiên sinh!” “Thật xin lỗi, tôi vừa tới thực tập một tuần, đối với công việc ở đây không chuyên nghiệp lắm!” “Nhưng tôi nhất định sẽ giúp ngài chọn được căn nhà ưng ý, ngài có thể nói cho tôi biết nhu cầu mua nhà!” Chu Hiểu Hiểu rất nhiệt tình. Chính vì nàng là thực tập sinh. Người từng trải thì đã quen, ngược lại không kiên nhẫn. Cho nên bình thường sẽ dùng ánh mắt phán đoán xem kh·á·c·h hàng có nhu cầu mua nhà hay không! Lựa chọn tiếp đãi hoặc giao cho người khác, để tiết kiệm thời gian. Ngay sau đó, Tô Lạc nói nhu cầu mua nhà cho đối phương biết. Chu Hiểu Hiểu mặc dù không chuyên nghiệp, nhưng rất kiên nhẫn, dựa theo điều kiện Tô Lạc, rốt cuộc tìm được căn nhà t·h·í·c·h hợp. Sau một tiếng... “Tô tiên sinh, căn này hoàn toàn phù hợp yêu cầu của ngài, nam bắc thông thoáng, hơn nữa là một thang máy một hộ, hai trăm hai mươi mét vuông, phù hợp với mọi phương án sửa sang!” “Nếu giao dịch thành c·ô·ng, c·ô·ng ty chúng tôi còn tặng thêm ưu đãi sửa sang 180.000 tệ, đồng thời tặng kèm chỗ đậu xe dưới tầng hầm, thật rất hời!” Chu Hiểu Hiểu đưa cho anh một cốc nước nói. Từ đầu tới cuối, đều rất kiên nhẫn, rất nhiệt tình. Đối với cô, đây là một cơ hội thực hành, rất quan trọng. Về phần có thành đơn hay không, cô cũng không hy vọng. Chỉ cần có thể cầm được giấy chứng nhận thực tập trong thời gian thực tập, đã là điều cô tha t·h·i·ết mong ước. “Ừ, hơn nữa còn là căn hướng hồ, đều phù hợp điều kiện của tôi!” “Vậy thì căn này đi.” “Tôi quyết định mua, hiện tại có thể ký hợp đồng…” Tô Lạc rất hài lòng với căn này! Lúc này liền định mua luôn. Sớm sửa xong, có thể sớm đón bố mẹ lên hưởng phúc. “Vâng Tô tiên sinh!” Chu Hiểu Hiểu gật đầu mỉm cười, sau đó quay người, chợt dừng bước! Sau đó, cô khó tin quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tô Lạc! Cho là mình nghe nhầm. "Sao vậy?" Tô Lạc nghi ngờ hỏi. “Tô tiên sinh... Ngài, ngài vừa nói, muốn mua căn này đúng không?” Chu Hiểu Hiểu vẫn không thể x·á·c định, có phải mình nghe nhầm không. Rất ít trường hợp xem phòng một lần, rồi quyết định mua luôn! Càng không p·h·át s·i·n·h trên người thực tập sinh như cô. Cô cảm thấy mình thể hiện không tốt. Từ đầu tới cuối đều tỏ ra căng thẳng, có đôi khi giới t·h·iệu cũng không đủ chuyên nghiệp. Cơ bản không giải t·h·í·c·h hết được ưu điểm của căn nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận