Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 332: Kế trong kế, ta để cho ngươi tại cái này hút thuốc lá a?

Chương 332: Kế trong kế, ta cho ngươi ở đây hút t·h·u·ố·c lá à?
Đám người hàn huyên một hồi lâu sau. Trương Manh Manh đề nghị mời khách ăn cơm. Lục D·a·o D·a·o không có phản đối, Tô Lạc cũng không tiện trực tiếp từ chối. Sau đó ba người liền trực tiếp đi tới một nhà kh·á·c·h sạn cấp cao. Thuê một phòng, bắt đầu ăn uống. Vừa ăn vừa trò chuyện. Sau ba lượt rượu, không khí cởi mở, Lục D·a·o D·a·o và Tô Lạc cũng không còn c·ứ·n·g ngắc như vậy nữa! Uống đến cuối cùng. Tô Lạc cảm thấy đầu óc choáng váng sau đó liền được người dìu đứng lên. Đưa đến phòng thuê ở kh·á·c·h sạn!
Đợi đến ngày thứ hai tỉnh lại. Tô Lạc lảo đảo từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g trườn lên. Tiếng đ·ậ·p cửa đã vang lên. Hắn mở cửa phòng, sau đó liền thấy Tôn quản lý đứng ở cửa.
"Ân?"
"Ngươi làm sao tìm tới nơi này?" Tô Lạc hơi híp mắt lại. Sau đó quay người đi thẳng vào phòng rửa mặt.
Tôn quản lý trực tiếp mang người đi đến, bên cạnh còn có Trương Manh Manh. Đợi đến Tô Lạc rửa mặt xong đi ra, vừa lau mặt vừa nhìn đối phương.
"Tô tổng, lần này ta đến là để bàn chuyện căn hộ kia!"
"C·ô·ng ty vật nghiệp chúng tôi đã đưa ra phương án bồi thường, ngài xem có chấp nhận được không!"
Nói đến đây, Tôn quản lý ra vẻ vênh váo tự đắc, t·i·ệ·n tay ném văn kiện lên bàn, còn châm một điếu t·h·u·ố·c lá, thong thả hút. Thái độ này hoàn toàn trái ngược với lúc trước. Trước đó hắn khúm núm bao nhiêu thì bây giờ nghênh ngang bấy nhiêu. Chỉ là muốn Tô Lạc buông tha hắn. Nhưng hôm nay khác rồi. Cả người nhìn qua, như tràn đầy tự tin và sức mạnh.
Tô Lạc t·i·ệ·n tay cầm văn kiện lên, liếc nhìn Trương Manh Manh bên cạnh. Sau đó mới mở văn kiện ra, xem phương án bồi thường bên trong.
"Phương án 1, sửa chữa, không bồi thường!"
"Phương án 2. Đổi căn hộ, cộng thêm 7 triệu tiền bồi thường!"
Xem xong nội dung bên trong, Tô Lạc t·i·ệ·n tay ném văn kiện xuống bàn.
"Hay là chấp hành phương án 3 đi!"
Nghe Tô Lạc nói vậy, Tôn quản lý thích thú cười.
"Tô Tổng vừa mới tỉnh ngủ sao, ở đâu ra phương án 3?"
"Đây là hai phương án bồi thường mà c·ô·ng ty chúng tôi đưa ra với thái độ trách nhiệm, hi vọng Tô tổng đừng ép rượu, không ha ha lại phạt rượu!"
"Nếu không thì ngay cả hai phương án này cũng không có!" Tôn quản lý vắt chéo chân, ngạo nghễ nói.
Tô Lạc thấy đối phương khí thế c·ứ·n·g rắn, biết là có chỗ dựa. Hắn khẽ cười.
"Lúc trước ta có đề cập với ngươi một phương án, đó là bồi thường gấp đôi, ta mua và sửa sang căn hộ hết tổng cộng 1,2 triệu, vật nghiệp các ngươi bồi thường ta 2,4 triệu, coi như xong!"
"Bằng không mà nói, nếu thật sự k·iện c·áo, ta tin rằng Long Khê Loan cư xá cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Vật nghiệp các ngươi thường x·u·y·ê·n nhận những nghiệp vụ khu dân cư cao cấp này, nếu chỉ vì căn hộ của ta mà xảy ra chuyện, không chỉ ảnh hưởng đến cổ phiếu của vật nghiệp các ngươi, mà còn ảnh hưởng đến thanh danh!"
"Tôn quản lý chẳng lẽ muốn c·ô·ng ty vật nghiệp của các ngươi bị phong s·á·t?" Tô Lạc cười nhạt nói!
"Vậy Tô tổng cũng không muốn ngày mai lên trang nhất chứ?"
Nói đến đây, Tôn quản lý ném một loạt ảnh lên bàn. Tô Lạc chỉ liếc qua. Liền p·h·át hiện đó là ảnh hắn nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Trương Manh Manh mặc váy ngủ gợi cảm, tựa vào bên cạnh hắn bị chụp lại.
"Tô tổng anh là người thông minh, bản thân lại làm truyền thông giải trí, lại là lão bản người đại diện."
"Loại chuyện này mà lan ra thì c·ô·ng ty anh còn định đưa ra thị trường à?"
"Một khi tạo thành dư luận, tôi nghĩ, anh hiểu rõ hơn ai hết!"
"Vậy nên tôi đưa ra hai phương án này, anh thấy thế nào?" Tôn quản lý hơi híp mắt. Tr·ê·n mặt n·ổi lên nụ cười đắc ý. Rõ ràng là tư thế của người chiến thắng.
"Ta còn thắc mắc sao ngươi chủ động tìm tới cửa, còn muốn bồi thường cho ta!"
"Hóa ra tất cả đều nằm trong tính toán của ngươi!"
"Cũng không tệ, Tôn quản lý, ta đã cho ngươi cơ hội rồi, chính ngươi không biết nắm bắt!"
Tô Lạc tựa vào vách tường, khoanh tay, trên mặt vẫn là nụ cười hoàn hảo. Dường như hoàn toàn không có hứng thú với cái gọi là chứng cứ trước mắt, lại càng không hề sợ hãi. Điều này khiến Tôn quản lý khẽ động lòng. Nhưng rất nhanh hắn lại nở nụ cười.
"Không hổ là Tô tổng, người từng trải cảnh tượng hoành tráng!"
"Dù đối mặt với tình cảnh này, vẫn có thể nói cười vui vẻ, phong khinh vân đạm!!"
"Chỉ là, nếu chuyện này bị tuôn ra, nếu anh vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, thì tôi lại phải bội phục anh!"
"Đừng có khoe mẽ trước mặt ta, hai phương án này bây giờ chọn một, ta không đùa với ngươi đâu, nếu ngươi không biết điều, ta sẽ cho c·ô·ng bố hết mấy tấm hình này!!"
"Đến lúc đó đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, còn có bão dư luận tr·ê·n mạng, cái Tô tổng này của anh chỉ sợ sẽ thân bại danh l·i·ệ·t, dù sao ta chân trần không sợ mang giày, anh muốn ta bồi nhiều tiền như vậy, lão t·ử phải táng gia bại sản !"
"Mà người như Tô tổng anh tùy t·i·ệ·n mua căn hộ nhỏ chẳng khác nào chín trâu m·ấ·t sợi lông, cần gì phải làm khó dễ ta, có đúng không!!"
Tôn quản lý bắt đầu uy h·i·ế·p và dụ dỗ. Vừa rồi đúng là có chút khẩn trương. Nhưng bình tĩnh lại, hắn cho rằng Tô Lạc đang làm ra vẻ. Không ai lại không quan tâm đến danh tiếng của mình. Nhất là những nhân vật c·ô·ng chúng như Tô Lạc. Huống chi bây giờ T·h·i·ê·n Không Ngu Lạc Tập Đoàn đang chuẩn bị đưa ra thị trường. Một khi chuyện x·ấ·u này bị phơi bày. Kế hoạch niêm yết chắc chắn đổ bể. Hắn không tin Tô Lạc lại vì 12 triệu tiền căn hộ, mà từ bỏ cơ hội trọng yếu như vậy!
"Ta nghĩ Tôn quản lý có lẽ đã nhầm!"
"Một khi c·ô·ng khai mấy tấm ảnh này, hoàn toàn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến ta, còn có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc c·ô·ng ty ta niêm yết!!"
"Nhưng nếu, thân là người trong cuộc, ta không thừa nh·ậ·n những chuyện này......"
"Tỉ như, vị tiểu thư Trương Manh Manh này hoàn toàn có thể nói là đêm qua uống say quá nên đưa ta đến kh·á·c·h sạn, sau đó bị kẻ khác uy h·i·ế·p và chụp lại những tấm ảnh này!!"
"Vậy ngươi nghĩ xem, với số tiền ta bỏ ra nuôi đội ngũ p·h·áp vụ, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ có bao nhiêu biện p·h·áp, để ngươi vướng vào một vụ k·iện c·áo?"
Nghe Tô Lạc nói vậy. Tôn quản lý đột nhiên quay đầu nhìn Trương Manh Manh. Lúc này Trương Manh Manh lại tiến đến gần Tô Lạc, trên mặt tươi cười, còn đưa tay khoác lấy cánh tay Tô Lạc.
"Tôn quản lý, tôi không cho phép anh c·ô·ng bố hình của tôi đâu nhé, nếu anh c·ô·ng bố thì chắc chắn tôi sẽ kh·ố·n·g cáo anh!!"
"Huống chi Tô Lạc là chồng của bạn tốt nhất của tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, dù bọn họ l·y h·ôn, chúng tôi vẫn thuộc về đang lúc quan hệ!!"
"Cho dù không phải quan hệ bình thường, thì cũng không cấu thành phạm tội, không đến lượt anh lôi ra ánh sáng!!"
Trương Manh Manh vừa cười vừa nói. Nghe lời này của nàng. Tôn quản lý cả người choáng váng, trợn trừng mắt, mặt xám như tro ngồi phịch xuống ghế. Điếu t·h·u·ố·c lá ngậm trên miệng cũng chỉ còn lại tàn. Tô Lạc tiến tới vỗ nhẹ vào má đối phương. Phẩy đi tàn thuốc rơi xuống. Hắn rút t·à·n t·h·u·ố·c ra khỏi m·iệ·n·g hắn.
"Ai bảo ngươi hút t·huốc trong phòng ta?"
"Lại còn là loại t·h·u·ố·c lá rẻ tiền này!"
"Giờ tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì nói chuyện bồi thường, ta chỉ cho ngươi thời gian ba giờ, nếu ta không nhận được 24 triệu tiền bồi thường!"
"Ta sẽ lập tức để p·h·áp vụ của ta, cáo ngươi đến cùng, kiện ngươi p·há sản, kiện ngươi ngồi tù!"
Khi Tô Lạc nói xong, liền ném đầu t·h·u·ố·c lá vào mặt đối phương, rồi chỉ tay ra cửa.
"Cút!"
Khi Tô Lạc nói xong. Tôn quản lý vậy mà bịch một tiếng, q·u·ỳ xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận