Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 339: Qua loa? Thật không có coi ta là chuyện !!

Chương 339: Qua loa? Thật không coi ta ra gì!!
Lập tức, một cỗ thanh xuân khí tức đập vào mặt. Nhạc đệm hắn đều đã nghe qua. Cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng mà khúc chủ đề này đích thật tạm được. Tô Lạc có chút híp mắt lại. Sau đó, Trần Thiên Hùng vội vàng đưa giấy bút qua. Tô Lạc tại chỗ liền bắt đầu tô tô vẽ vẽ. Một động tác này trong nháy mắt gây nên sự chú ý của toàn bộ căn phòng. Bao quát Lý Tông Hiến đang nói chuyện phiếm với người khác, lực chú ý cũng đều bị hấp dẫn tới.
"Trần Tổng, Tô tổng đây là đang làm cái gì?" Lý Tông Hiến rất nghi ngờ hỏi.
"Đang sáng tác khúc chủ đề a!"
"Ngươi không phải muốn tìm Tô tổng chúng ta giúp bộ Anime này của các ngươi sáng tác khúc chủ đề sao? Hắn bây giờ đang sáng tác cho ngươi!!"
Khi Trần Thiên Hùng dứt lời, Lý Tông Hiến bọn người tất cả đều ngây ngẩn cả người. Lý Tông Hiến càng nhíu mày.
"Hiện tại sáng tác?"
"Linh cảm mạnh vậy sao!!"
"Sẽ không bị quấy rầy?"
Lý Tông Hiến căn bản không thể tưởng tượng, một bản gốc lão sư thế mà lại đơn giản tùy tiện nguyên địa sáng tác như vậy. Khó trách vừa rồi đáp ứng thống khoái như vậy. Nguyên lai chỉ là qua loa. Điều này khiến ấn tượng của Lý Tông Hiến về Tô Lạc giảm đi nhiều.
"Như vậy quá không chịu trách nhiệm."
"Đúng vậy, đúng vậy, dù cho có linh cảm, cũng không thể ở trong môi trường này sáng tác."
"Lý tiên sinh tán thành hắn như vậy, lại qua loa như thế, không hay lắm đâu!"
"Nói đùa gì vậy, ngẫu hứng sáng tác, thật đem mình làm thần sao?"
"Loại tình huống này viết ra đồ vật, tất nhiên là rác rưởi."
"Xuỵt xuỵt xuỵt, đừng nghị luận, đây không phải chuyện chúng ta có thể nghị luận!!"
"Thế nhưng là loại hành vi này cũng quá không xem Lý tiên sinh ra gì!"
"Lý tiên sinh coi hắn là bạn bè, tiếp đãi như khách quý, thậm chí còn giúp đỡ bọn họ, nhưng đổi lại là cái gì? Là lừa gạt, là không thèm quan tâm!"
"Loại bạn bè này không thể giao!"
Đám người nghị luận, Lý Tông Hiến nghe được rõ mồn một. Một người nói thì thôi đi. Tất cả mọi người nói như vậy. Ngay cả hắn cũng bắt đầu hoài nghi Tô Lạc có phải đang đùa bỡn chính mình hay không. Nếu không đồng ý thì cứ nói ra là xong. Làm gì dùng loại phương thức lòe người này. Ngay cả qua loa cũng không xong. Chưa từng thấy qua bản gốc lão sư nào sáng tác lại tùy tiện như vậy!
Tất cả mọi người mang theo thái độ ngờ vực vô căn cứ. Càng nhiều là cười trên nỗi đau của người khác. Chờ Tô Lạc sáng tác xong, ngược lại bọn hắn muốn xem thử, cái này ngẫu hứng sáng tác đến cùng có thể đạt tới trình độ gì? Đã tưởng tượng đến khoảnh khắc mặt đen của Lý Tông Hiến. Tất cả mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đại khái đi qua 20 phút đồng hồ. Lúc này Tô Lạc mới xoa xoa đôi bàn tay, buông giấy bút xuống, sau đó đem tờ giấy đó giao cho Lý Tông Hiến trong tay. Mà lúc này Lý Tông Hiến, tiện tay tiếp lấy còn chưa nhìn đã để trên bàn, thiếu chút nữa bị rượu đỏ làm ướt.
"Khúc chủ đề phiên dịch sang tiếng Long Quốc!"
"Cũng có thể dùng tiếng Nhật Bản để hát!"
"Bao quát giai điệu và phong cách đều mang hơi hướng văn hóa Nhật Bản!"
Theo tiếng nói của Tô Lạc. Lý Tông Hiến khẽ gật đầu.
"Lý tiên sinh, khách sạn này có dàn nhạc biểu diễn!"
"Hay là để bọn họ tới thử một lần?" Trong đó có một người mở miệng đề nghị.
"Vẫn là thôi đi, đợi ta trở về để đoàn biểu diễn chuyên nghiệp của chúng ta thử một lần rồi nói!!"
Lý Tông Hiến vẫn cảm thấy muốn chừa chút mặt mũi cho Tô Lạc? Nếu như chờ một hồi đoàn biểu diễn tới biểu diễn. Tác phẩm sáng tác trong 20 phút, rất dễ dàng lúng túng. Bất quá lúc này trong lòng hắn đã cho ấn tượng và điểm số của Tô Lạc rồi.
Lý Tông Hiến là đang chừa mặt mũi cho Tô Lạc! Nhưng tất cả mọi người cảm thấy Lý Tông Hiến quá mức nhân từ. Người ta đã qua loa đến mức này rồi. Làm gì còn phải chừa thể diện cho hắn?
"Mọi người đều cảm thấy hứng thú với tác phẩm sáng tác 20 phút của Tô tổng, hay là cứ thử một lần đi, cũng để chúng ta nghe thử!"
"Đúng thế, đúng thế, dù sao cũng nhàn rỗi!"
"Ta lập tức gọi đoàn biểu diễn tới!"
Đã có người đi gọi quản lý. Lý Tông Tiên thật sự không ngăn được. Chỉ có thể thở dài. Hắn cũng ý thức được những người này muốn giúp hắn hả giận. Hắn hảo tâm khoản đãi Tô tổng. Có thể đổi lại là sự qua loa.
"Cũng không tệ, sáng tác trong 20 phút, điều này cho thấy Tô tổng chúng ta rất dụng tâm!!"
"Giống như là hắn sáng tác bài hát cho mình hoặc là cho nghệ nhân của chúng ta, đại khái là 10 mấy phút!"
"Bỗng dưng thêm ra 10 phút đồng hồ, chỉ có thể nói rõ hắn thật sự hạ công phu!"
Trần Thiên Hùng tự tin nói như vậy, dường như cũng cảm nhận được sự ngờ vực vô căn cứ và chất vấn của đám người! Nhưng những người xung quanh lại khịt mũi coi thường. Không nói thêm gì. Chờ lát nữa đoàn biểu diễn tới biểu diễn một lần, sẽ biết khúc này rốt cuộc là bảo hay là cỏ.
Đám người chờ giây lát. Liền có một đám người mặc âu phục, cầm nhạc khí, phân biệt xếp hàng đi vào gian phòng, có nam có nữ, chủ xướng là nam tử. Sau đó cùng nhau hướng phía đám người cúi chào.
"Ta thấy thế này đi, để ta hát!"
Đúng lúc này, Tô Lạc bỗng nhiên đứng dậy. Đám người tất cả đều kinh ngạc. Cũng đang suy đoán. Tác phẩm qua loa được sáng tác trong 20 phút, thế mà còn muốn chính mình hát. Đây là lộ ra bài hát này hắn dụng tâm sao? Thật dụng tâm thì sao chỉ dùng 20 phút đồng hồ sáng tác một bài. Quá giả mù sa mưa đi. Người Long Quốc thật dối trá. Mọi người đều nghĩ về Tô Lạc như vậy. Mà Tô Lạc cũng không biết ý nghĩ của bọn hắn. Đã đi tới trước mặt những người biểu diễn đó. Sau đó đem danh mục ca khúc giao cho bọn hắn. Tô Lạc sửa sang lại quần áo một chút! Ánh mắt của mọi người cũng hướng về phía hắn nhìn lại. Lý Tông Hiến thậm chí không ngẩng đầu. Bởi vì hắn cảm thấy bầu không khí dần lúng túng. Khúc này hay dở thế nào, vừa mở miệng liền có thể nhận ra. Đến lúc đó làm sao kết thúc? Bọn gia hỏa này thật quá đáng. Lý Tông Hiến oán trách nhìn lướt qua những người đó vài lần!
Theo tiếng nhạc vang lên.
"Tại băng lãnh trong rừng rậm, ta đã cô độc ghé qua quá lâu. Như lon bị vứt không đầu, ai để ý trong lòng ngươi gỉ. Đầu kia vũng bùn dốc núi, có thể kết thúc sự tịch mịch này. Vậy liền đi xa, chạy về phía chân trời xa xôi ngao du!"
Thanh âm của Tô Lạc thanh tịnh trong suốt, như là thanh tuyền trong núi, tùy tiện xuyên thấu lòng người! Loại thanh âm tinh khiết này khiến mỗi một chữ trong bài hát đều đặc biệt động lòng người. Vừa mở miệng. Khí tức thanh xuân xao động đập vào mặt. Phảng phất bài hát này hoàn toàn được làm riêng cho Anime Slam Dunk vậy! Đặc biệt là khi liên tưởng đến hình ảnh trong bộ Anime này, kết hợp với bài hát. Trong chốc lát, hoàn mỹ phong thần.
"Cùng ngươi ngẩng đầu thẳng đến tận cùng thế giới Khát vọng tâm không cần để ý tới Lóe sáng thanh xuân tuế nguyệt Cầm chặt hai bàn tay ấm áp Những phong cảnh, nước mắt bỏ qua Vì trân quý tất cả ngày hôm nay!"
Theo Tô Lạc chuyển âm hoàn mỹ, cỗ sinh mệnh rung động đó tràn ngập cả phòng. Trần Thiên Hùng đã không tự chủ được đứng lên, đi theo nhịp điệu, nhảy múa. Càng ngày càng nhiều người tham gia. Tại thời khắc này, tất cả mọi người phảng phất đang tỏa sáng thanh xuân. Một lần nữa trở về thời học sinh. Cái cảm giác tinh khiết ngọt ngào đó, cái cảm giác đội nắng chói chang, đổ mồ hôi! Cái hương vị như là lần đầu gặp mối tình đầu mờ ám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận