Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 241: Một bài thần thoại khúc, quản lý đều say mê !!

Chương 241: Một khúc thần thoại, quản lý đều say mê!! Trong bầu không khí này, dù là những tâm tư phức tạp nhất cũng bị vuốt ve chỉ còn lại những rung động thuần túy quẩn quanh. Cả gian phòng tràn ngập một mùi thơm nhè nhẹ, phối hợp với những giai điệu du dương tuôn trào từ ngón tay Tô Lạc, tạo nên một không gian vừa chân thực lại hư ảo! Mỗi người phảng phất như được đưa thân vào một thời đại xa xôi, trở thành người đứng xem hoặc người tham dự vào một đoạn truyền thuyết! Trong giai điệu tuyệt vời này, thời gian dường như chẳng còn ý nghĩa, chỉ còn lại những rung động sâu sắc trong trái tim kết nối mọi người. Đến khi nốt nhạc cuối cùng khẽ khàng rơi xuống, căn phòng vẫn giữ yên lặng một thoáng, mọi người còn chìm đắm trong câu chuyện lay động lòng người vừa rồi! Cảm giác như mộng ảo dần trở về thực tại, nhưng dư âm cảm động trào dâng từ đáy lòng vẫn còn vương vấn mãi. "Thế nào, khúc này!", Tô Lạc ngẩng đôi tay vừa gảy đàn tranh lên, chậm rãi đứng dậy về chỗ. Trong mắt hắn ánh lên một tia tự tin và thong dong, phảng phất cả thế giới đều ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này. Lúc này, ánh mắt của Lư quản lý đã hoàn toàn bị mị lực đặc biệt toát ra từ Tô Lạc hấp dẫn. Trong mắt nàng lộ ra một vẻ nhu tình và ngưỡng mộ chưa từng có. Trong sự nghiệp của nàng, nàng đã từng gặp vô số minh tinh, phú hào và doanh nhân, tiếp xúc với rất nhiều tinh anh thương mại và nhân vật thành công, từng chiêm ngưỡng vô vàn những người trẻ tuổi tài cao. Nhưng ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, tài hoa và khí chất của Tô Lạc đã hoàn toàn chinh phục trái tim nàng. Hai người đối diện nhau, dường như thời gian ngưng đọng, mọi ồn ào náo động và hỗn loạn đều tan biến, nháy mắt vạn dặm! Cái gọi là vừa gặp đã yêu, chính là như thế! Không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ lay động những phần mềm mại sâu thẳm nhất trong tâm hồn. Hắn cứ ngồi đó, không cần bất cứ hành động, lời nói nào, đã là thắng tê! Trong tầm mắt của nàng không còn ai khác! "Êm tai, thật sự rất hay," Lư quản lý cất giọng trầm thấp và dịu dàng, đầy ắp tình cảm, "ta nghe không đủ, còn muốn...muốn nghe cả đời." Nàng bỗng vươn tay, khẽ nắm lấy cổ tay Tô Lạc, trong mắt tràn ngập nhu tình m·ậ·t ý. Giọng nàng như gió xuân hiu hiu, ấm áp mà rung động, phảng phất muốn tan chảy trái tim người ta. Tô Lạc hơi sững sờ, lập tức cảm nhận được nhiệt độ và tấm chân tình tha thiết từ lòng bàn tay Lư quản lý truyền đến. Hắn chậm rãi rút tay về. "Cái kia, ngươi uống nhiều rồi Lư quản lý." Tô Lạc cười trừ. Nhưng Lư quản lý lại lắc đầu vừa cười vừa nói: "Ngươi mới uống nhiều đó, nói cho ngươi biết, t·ửu lượng của ta ngàn chén không say.". "Đến, chúng ta tiếp tục uống!" "Uống nhiều sợ cái gì, tỷ đưa ngươi về nhà, g·i·ư·ờ·n·g của tỷ a......Vừa lớn vừa tròn!". Lúc này, Lư quản lý không còn chỉ hơi say mà là đã thật sự say rồi. Tô Lạc phất tay với hai nhân viên phục vụ, nói: "Đưa quản lý của các ngươi về nghỉ ngơi đi". Sau đó, hai người phục vụ dìu quản lý ra ngoài, Tô Lạc mới trở về chỗ ngồi tiếp tục ăn. Cua nước, cua hoàng đế, Tiểu Thanh long, đủ loại hải sản tươi sống ăn uống thả ga, dù sao có người tính tiền! Hắn ăn một trận no nê rồi hài lòng cầm hóa đơn lên xem. Vừa rồi tiêu hết 1,75 triệu tệ! Không sai! Thêm cả Tiên Lạc vũ đạo, gần 2 triệu tệ. Đây mới thực sự là thế giới của người có tiền. Một quả Mang Quả, 1000 tệ, hoa quả hữu cơ vận chuyển bằng đường hàng không. Ngay cả lạc cũng dùng m·ậ·t ong ngâm. Ăn no nê xong xuôi, Tô Lạc mới đi ra ngoài hóng gió, châm một điếu t·h·u·ố·c lá hút, chờ Tống Hồng Nhan đi ra. Mà lúc này...... Bên trong phòng trà, Tống Hồng Nhan đã ngủ gà ngủ gật. Còn Chu Chấn Hải vẫn đang biểu diễn trà nghệ, đây đã là lần thứ ba đổi trà. Tống Hồng Nhan mấy lần muốn mở miệng nhắc đến chuyện làm ăn, nhưng thấy đối phương có vẻ rất hứng thú, nên lại thôi. Dù sao lần này là có việc cầu người. "Nói đến trà nghệ, ta kính nể nhất là Kim Mỹ Liên tiểu thư của tập đoàn Tinh Quang các cô!". "Quả không hổ là con gái của Kim lão gia, trà nghệ của cô ấy, đến giờ ta vẫn chưa học được chút nào.". Nghe Chu Chấn Hải nhắc đến, Tống Hồng Nhan khẽ động lòng, rồi dò hỏi: "Vậy Mỹ Liên tỷ trước đây đã từng tìm ngài nói chuyện hợp tác?". "Chu tiên sinh, kịch bản ngài đang có, hiện tại đã có đối tác nào chưa?". Nghe Tống Hồng Nhan hỏi, Chu Chấn Hải mới đặt chén trà trong tay xuống. "Xem ra, Tống tiểu thư không hài lòng lắm với trà nghệ của ta!". "Không khí tốt thế này, nói chuyện làm ăn thì hơi lãng phí!". "Hợp tác hay không hợp tác, ta không quan tâm, ta quan tâm là hứng thú thưởng trà, và ý nghĩa của việc uống trà cùng ai, còn chuyện hợp tác, khi hứng lên, chẳng phải chỉ là một câu nói sao?". Chu Chấn Hải cười nói. Ban đầu, Tống Hồng Nhan còn mừng thầm trong bụng, cuối cùng cũng có thể chuyển chủ đề, thừa cơ bàn về kịch bản! Dù sao cũng đã ba giờ rồi, giờ đã khuya. Cô đã bắt đầu gà gật. Xem đối phương biểu diễn trà nghệ ba tiếng đồng hồ, người có kiên nhẫn đến đâu cũng phát điên mất. Đặc biệt là khi nghe Chu tiên sinh nói những lời này, Tống Hồng Nhan trợn tròn mắt, rồi thấy đối phương lại bắt đầu thêm lá trà, đun nước, lặp đi lặp lại quá trình khiến cô muốn nôn. Trời ạ! Người này, sao mà giày vò người khác thế! Trong quá trình đó, Tống Hồng Nhan suýt chút nữa không nhịn được, như ngồi trên đống lửa. Nhưng lúc này, dù cho có bỏ về ngay, không bàn hợp tác cũng là quá thất lễ. Thôi được, sau khi uống hết ấm này, thế nào cũng phải chen vào chủ đề chính. Nửa tiếng trôi qua. Tống Hồng Nhan cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, mí mắt bắt đầu díp lại, không ngừng ngáp! "Xin lỗi Chu tiên sinh, tôi thật sự là...buồn ngủ quá!". "Không phải là tôi không có hứng thú với trà nghệ của ngài, chỉ là thật sự quá mệt mỏi.". "Hay là, chúng ta hôm khác bàn lại, tôi xin phép đi trước?". Thấy đối phương hoàn toàn không có ý định bàn chuyện hợp tác, Tống Hồng Nhan cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. "Chẳng lẽ không muốn hợp tác sao? Tống tiểu thư!". "Hay là, cô không có hứng thú với kịch bản của tôi!". Chu Chấn Hải bỗng dừng động tác trên tay, nói. Nghe vậy, Tống Hồng Nhan vội lắc đầu, mở miệng giải thích: "Chu tiên sinh, hôm nay tôi đến muộn như vậy, chẳng phải là vì kịch bản của ngài sao?". "Sao tôi lại không có hứng thú chứ? Sao ngài lại nói thế?". "Nếu đã nói đến đây rồi, vậy chúng ta nói một chút về chuyện hợp tác kịch bản đi, không biết hiện tại đã có ai chọn hợp tác kịch bản của Chu tiên sinh chưa ạ?". Nghe Tống Hồng Nhan nói vậy, Chu Chấn Hải rất hài lòng gật đầu. "Nếu đã có người chọn hợp tác, thì tối nay đã không mời cô đến đây xem ta biểu diễn trà nghệ.". "Thật ra, tất cả những gì ta bày ra tối nay là để khảo nghiệm cô, người bình thường không có đủ kiên nhẫn này, còn Tống tiểu thư thì đã xem ta biểu diễn trà nghệ hơn ba tiếng đồng hồ!". "Vậy nên chúc mừng cô, Tống tiểu thư, cô đã vượt qua được bài kiểm tra của ta, cô là ứng viên sáng giá nhất cho kịch bản này, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện rồi.". Chu Chấn Hải nói đến đây liền lấy ra một tập hồ sơ, đặt lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận