Ly Hôn Sau, Một Bài Cá Lớn Phong Thần!

Chương 299: Còn dám hay không cược, Sở Cửu Châu?

Chương 299: Còn dám cược không, Sở Cửu Châu?
Những lời như vậy vừa thốt ra.
Sính nhất thời miệng lưỡi nhanh chóng.
Tổn thất nặng nề.
Bọn hắn còn mặt mũi nào đi gặp Tô Lạc!
Nội tâm lo lắng sẽ mang đến phiền phức cho Tô Lạc, cả hai đỏ bừng mặt!
Cảm thấy vô cùng uất ức!
Phùng Thành Cương nghiến răng ken két, hai mắt như muốn phun ra lửa.
Trịnh Trí Siêu cũng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nhưng cũng chỉ có thể bị đối phương uy h·iếp mà không dám t·r·ả lời!
Điều này càng khiến đám người Sở Cửu Châu đắc ý, càng thêm p·h·ách lối!
"Mọi người chắc chưa biết, phim của bọn chúng tổng đầu tư bất quá hơn 10 triệu!!"
"Ta còn nghe nói để tiết kiệm chi phí, giảm bớt diễn viên quần chúng, đến cả vai phụ cũng không phải người chuyên nghiệp!"
"Mà kịch bản cần diễn viên, rõ ràng đều là một lũ diễn trò tạp nham chắp vá mà thành, còn muốn nhúng chàm ngành truyền hình điện ảnh, quả thực là sỉ nhục lớn nhất với những người làm truyền hình điện ảnh như chúng ta!"
Đám người chung quanh nghe xong liền xôn xao bàn tán, chỉ trỏ.
"Hơn 10 triệu làm phim? Đùa gì vậy!" Một nữ ca sĩ che miệng nói.
"Đ·iê·n rồi à, rõ ràng là muốn k·i·ế·m tiền!"
"Giờ đến cả a miêu a c·ẩ·u cũng đóng phim được, thật là c·hết cười!!"
"m·ấ·t mặt c·hết, thật không hiểu nổi, ai dám nhận cái gánh hề này, rốt cuộc là loại người gì!"
"Có kẻ dám đ·ậ·p cũng có người dám nuôi, thật coi khán giả là đồ ngốc sao?"
"10 triệu này coi như ném xuống sông cũng không k·i·ế·m lại được một xu!"
"Không nghe Vương Mỹ Mỹ vừa nói sao, phim rác không có cửa lên rạp đâu!"
"Sợ là ngay cả mấy app lớn cũng không lên được!"
"Đây là c·ô·ng ty nào vậy? Trước giờ chưa nghe thấy!" Các minh tinh nghệ sĩ nghi ngờ hỏi.
"c·ô·ng ty này vốn làm nhạc, không biết lão bản bị làm sao mà đầu óc bỗng dưng rút gân, đi đóng phim!"
"Ta cũng mới biết, một c·ô·ng ty âm nhạc tự dưng đi làm phim, xem ra làn sóng Hàn Quốc ảnh hưởng đến bọn hắn lớn thật, nên mới chuyển hướng như vậy!!"
Lời châm chọc xung quanh càng thêm khó nghe.
Ngay lúc Phùng Thành Cương và Trịnh Trí Siêu chỉ muốn độn thổ thì.
Một giọng nói vang lên.
"Chi phí thấp thì sao!"
"Chi phí thấp mới có lãi lớn!"
"Ít nhất diễn viên của chúng tôi tận tâm, chứ không phải mời mấy bình hoa, đến cả ngã cũng phải dùng hiệu ứng đặc biệt!"
"Sở chủ tịch, nếu ta nhớ không nhầm, ba tháng trước các vị cũng chỉ tốn 7 triệu đầu tư một bộ phim, không lỗ cũng rất t·h·ả·m chứ sao? Nhưng nó vẫn được chiếu rạp mà!"
"Vương Mỹ Mỹ tiểu thư, cô vừa bảo đầu tư 1,000 vạn là phim rác, vậy 7 triệu thì chẳng phải đến bã rác cũng không bằng, nó vẫn lên rạp của cô ở Bách Đạt Ảnh Nghiệp và còn được xếp giờ vàng nữa. Nếu cô thấy phim rác thì sao lúc đó không vứt nó đi!!"
Đúng lúc này, Tô Lạc từ giữa đám đông bước ra.
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người hắn!
Ai nấy đều mang vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.
Đoán xem người này lai lịch thế nào?
Mà dám lớn m·ậ·t đến thế.
Công khai khiêu khích Sở Cửu Châu còn trào phúng cả Vương Mỹ Mỹ.
Nếu lăn lộn trong giới giải trí, e là hôm nay tiêu đời rồi!
Dù lăn lộn trong giới kinh doanh, hôm nay cũng không giải quyết được hậu quả!
Tóm lại là c·hết!
Còn Sở Cửu Châu và đồng bọn, mặt ai nấy đều lộ vẻ p·h·ẫ·n nộ.
Vương Mỹ Mỹ thì hừ lạnh một tiếng.
"Ra là Tô Tổng!!"
"Sao, vừa dạy dỗ hai con c·h·ó của anh mấy câu, anh đã xót rồi à?"
"Anh thương hai con c·h·ó của anh thế thì nên xích chúng lại, đừng để chúng cắn càn lung tung!!"
Sở Cửu Châu khoanh tay, mặt lạnh ngạo nghễ nói.
"Sở Cửu Châu, con mẹ ngươi thả rắm!"
"Mày chửi ai là c·h·ó!" Phùng Thành Cương nổi đóa, vớ lấy chai rượu, ném thẳng về phía Sở Cửu Châu!
Nhưng không trúng.
Chai rượu đập xuống bàn vỡ tan.
Khiến đám đông xung quanh giật mình.
Sắc mặt Sở Cửu Châu cũng hết sức khó coi.
Tô Lạc bước tới, vỗ vai Phùng Thành Cương, nhẹ giọng an ủi: "Có người nói chuyện bằng miệng, có người nói chuyện bằng m·ô·n·g, nếu thấy câu đó thúi quá thì đừng t·r·ả lời làm gì!"
Lập tức.
Trịnh Trí Siêu vỗ tay tán thưởng câu nói đó.
Quả là nghệ thuật ngôn ngữ.
Lời Tô Lạc tuy thô lỗ.
Nhưng rất hả dạ.
Đến nỗi Sở Cửu Châu nghe xong, mặt mũi tái mét vì tức giận.
Nghiến răng trừng mắt Tô Lạc.
"Các vị đều là nhân vật có máu mặt, đừng ầm ĩ nữa!"
"Chương trình tối nay là cơ hội cho các tác phẩm truyền hình điện ảnh quảng bá, đừng để bạn bè truyền thông chê cười!" Đúng lúc này, Hồ Song Đức của anh em nhà họ Hồ đứng ra cười hòa giải!
Đến lúc này, không khí mới dịu đi phần nào.
Chiến hỏa giữa hai bên cũng dần lắng xuống.
"Vừa nghe nói Sở Tổng rất tự tin vào tác phẩm của c·ô·ng ty mình."
"Xem thường mấy bộ đầu tư nhỏ của chúng tôi."
"Vậy thì trước mặt mọi người, có cả các bạn truyền thông làm chứng đây, Sở Tổng, phim của ngài đầu tư 4 ức, mời toàn sao lớn."
"Phim chúng tôi chỉ đầu tư 10 triệu, chưa bằng một số lẻ của ngài, diễn viên toàn dân văn phòng, so ra thì quả thực quá chênh lệch, thậm chí không cùng đẳng cấp, điểm này chúng tôi nhận."
Tô Lạc nói đến đây.
Sở Cửu Châu lộ vẻ ngạo nghễ trên mặt.
Hắn chỉ tay vào Tô Lạc nói: "Câu này của cậu, tôi đồng ý, ít ra cậu còn biết rõ thực tế!"
"Chứ không hồ đồ tự đại!"
"Làm người khiêm tốn được, nhưng làm việc phải phô trương, tôi đầu tư 4 ức làm phim, doanh thu là có bảo chứng!"
"Cậu bảo cậu đầu tư 10 triệu đòi làm phim à? Mấy bộ kịch quy mô hơi lớn cũng chỉ tầm đó."
"Cậu bảo cậu lấy gì so với tôi?"
"Xét về tài nguyên, Cửu Châu Tập Đoàn và Bách Đạt Ảnh Nghiệp là đối tác chiến lược lâu dài, xét về quan hệ, biên kịch đạo diễn tôi mời đều thuộc hàng đỉnh lưu, đến cả vai phụ cũng là người chuyên nghiệp!"
"Nhìn lại các cậu xem, lấy gì so với tôi, có tư cách so với tôi sao?"
Tô Lạc nghe xong cười.
Kéo tay Phùng Thành Cương đang giận.
"Sở Tổng nói đúng!"
"Đầu tư 4 ức, doanh thu ít nhất phải gấp đôi, làm gì cũng phải bán được 8 ức nhỉ?"
"Phim đầu tư nhỏ của tôi không mong kiếm được bao nhiêu, chỉ cầu danh tiếng."
"Sở Tổng đã nói đến nước này thì chúng ta cược đi, nếu phim của chúng tôi doanh thu phòng vé vượt quá 8 lần đầu tư......"
"Sở Tổng, với thái độ hôm nay của ngài, ngài sẽ nói lời x·i·n l·ỗ·i với tất cả thành viên chúng tôi chứ?"
"Tất nhiên ta biết thân phận của ngươi cao quý, xin lỗi trước mặt nhiều người sẽ rất m·ấ·t mặt, nhưng ngài là người có danh tiếng, không t·h·iế·u tiền, cũng có thể dùng tiền bồi thường, cũng không nhiều, gấp tám lần thì ngài bồi tôi 80 triệu!"
"Đương nhiên, nếu tôi thua, doanh thu không gấp 8 lần, tôi sẽ c·ô·ng khai x·i·n l·ỗ·i c·ô·ng ty của các vị, đồng thời rời khỏi giới truyền hình điện ảnh, không bao giờ đóng phim nữa, tránh làm ảnh hưởng đến mọi người."
Lời Tô Lạc như một quả bom tấn nổ giữa đám đông!
Ai nấy đều trợn mắt.
Thậm chí cảm thấy Tô Lạc quá c·uồ·n·g vọng.
Quá tự phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận