Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 95. Ngày tốt lành chấm dứt (1)

Chương 95. Ngày tốt lành chấm dứt (1)
Núi Bàn Tơ, nằm trong Thập Vạn đại sơn, là một lối nhỏ kết nối Hoang Vu Chi Địa ở cực nam Nam Ngô với góc đông nam của Tây Thục, và đây gần như là lộ trình xa nhất mà Tống Duyên từng đi qua.
Nghĩ kỹ lại, hắn cũng xem như đã dùng chính đôi chân của mình đi khắp Tam quốc... Khôi Lỗi tông, thành Thiên Vân, hoàng đô, Nam Ngô, bây giờ lại như một con kiến nhỏ đang chậm rãi tiến bước ở rìa cương vực Tam quốc này.
Khu vực đường núi Bàn Tơ có địa thế khá cao, cho dù là ngày hè, vào một đêm nọ vẫn trải qua tiết trời tuyết rơi dữ dội...
Con đường dài đằng đẵng như vậy, khiến Tống Duyên không khỏi nhớ lại lúc mới đến thế giới này, khi còn đi trên Tiểu Đạo ở Nam Trúc phong.
Khi đó không biết tiền đồ ra sao, trong lòng hoảng hốt... Lúc này, thật ra cũng không khác biệt nhiều.
May mắn là, hoàn cảnh ở đã tốt hơn...
Từ phòng huyền không của tạp dịch chế da, đến tiểu động phủ âm lãnh ở Nam Trúc phong, đến ngọn núi nhỏ độc lập của người giấy phong, rồi lại cho tới bí cảnh trống trải bây giờ.
Mà ngày tháng cũng thật nhàn nhã...
Từ chỉ tiêu "không hoàn thành sẽ chết" mỗi ngày, đến việc làm cùng "Uông sư muội" theo lịch trình như đi làm 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều, đến da ảnh Tiểu Hiên dẫn theo hai đồ đệ, lại cho tới những ngày bây giờ muốn chế da thì chế da, không muốn chế da cũng có thể ngủ một giấc tới hừng đông.
Về phần sinh hoạt...
"Hô..."
Tống Duyên xoa xoa tay, xoay cây gậy gỗ, trên gậy xiên nguyên một con Tuyết Lộc đã được xử lý sạch sẽ.
Thân hươu không chỉ đã rút hết máu, trần qua nước sôi, mà còn được ướp tương liệu gia vị rất lâu, lúc này theo gậy gỗ xoay tròn, mỡ dưới da "xèo xèo" nhỏ xuống, mùi thơm mê người cũng lan tỏa ra.
Ngày hè, đỉnh núi, tuyết lớn, ngồi đối diện mỹ kiều nương cùng nhau ăn thịt nướng, lại thêm bên cạnh một vò liệt tửu tinh khiết nấu trong rừng núi, Tống Duyên không nghĩ ra còn có gì thoải mái hơn lúc này.
Linh phu nhân vốn không phải là người 'ăn hàng', mỹ vị nhân gian, trân tu món ngon, nàng từ nhỏ ăn đến lớn, sớm đã không còn để ý, bây giờ Ích Cốc đan đối với nàng mà nói chính là vừa đủ dùng.
Nhưng thấy Tống Duyên thích thú như vậy, nàng liền nhận lấy một cái chân hươu, chậm rãi xé chút thịt cho vào miệng nhỏ, từ tốn nhai nuốt, cảm thấy cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng Tống Duyên ăn rất vui vẻ.
Đó là một loại cảm giác tự tại như người ở ngoài cõi trời đất, xiềng xích đều đứt đoạn, không cần phải ngụy trang.
Hắn ngắm tuyết, ăn thịt, uống rượu, rồi say khướt sáp lại gần Linh phu nhân, hai tay kéo quần áo nàng, trong miệng lẩm bẩm: "No cơm ấm cật nghĩ..."
Lời còn chưa dứt, Linh phu nhân lạnh lùng nói: "Tống đạo huynh nên chuyên tâm tiết chế, đừng để một chữ 'dâm' này làm loạn thần tâm."
Dù nói vậy, nàng vẫn chủ động nâng người mặc cho váy dài tuột xuống, tiếp đó cùng Tống Duyên quấn lấy nhau, chỉ là thỉnh thoảng trong miệng lại nhắc nhở Tống Duyên, để tránh hắn say rượu làm loạn, hồ đồ làm bậy, hỏng việc tu luyện.
Tiếng huyên náo vang vọng, quanh quẩn trên đỉnh núi tuyết lớn, túi lụa trên váy áo lộng lẫy thỉnh thoảng bị làm xộc xệch, rồi lại bị Linh phu nhân nhanh chóng chỉnh lại ngay ngắn, kèm theo đó là vài tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng.
Đợi cho tu luyện kết thúc, cả hai người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể có lẽ hơi mệt mỏi, nhưng tâm tình lại không có chút trống trải mất mát nào, mà là bình tĩnh an hòa.
Ma Môn song tu pháp, giúp người ta tinh lực dồi dào, trong lòng khô nóng, nếu không áp chế, sẽ luôn có khao khát mãnh liệt.
Nhưng chính đạo song tu pháp, mặc dù về mặt tinh lực không có nhiều ích lợi, nhưng đối với tâm tính lại rõ ràng có trợ giúp rất lớn.
Lại liên tưởng đến việc Bạch Tú Hổ đạo tâm sụp đổ trước đó, rồi nghĩ đến sự biến hóa của hai người, Tống Duyên mơ hồ cảm thấy kiếm tu này... thật sự cực kỳ chú trọng tâm tính.
...
...
Hơn một tháng sau...
Bên ngoài Xà thi thị phường, trên ngọn cây, lượn lờ một con quạ núi đen... Không phải, là không thân huyễn quạ.
Con ngươi của huyễn quạ nhìn chằm chằm vào mảnh hoang vu trống trải cách đó không xa, nơi còn sót lại vài căn phòng trống của "chợ quỷ phường".
Trên nền đất trống trơn trụi, những cái vỏ xác rắn phồng lên từng thấy cũng đã biến mất, mà huyền khí trong đó một cách tự nhiên cũng đã tan biến.
Lạch cạch...
Cành cây rung lắc, không thân huyễn quạ lại đứng dậy, bay lượn vòng quanh, dò xét xung quanh một lát, lại chẳng hề nhìn thấy một người sống nào!
Đột nhiên, huyễn quạ nhẹ nhàng đáp xuống đất, liếc nhìn mảnh vỡ hồ lô Huyền khí bị che lấp dưới lá rụng, rồi lại vụt bay đi... tiếp tục tuần tra.
Mà trong quá trình tuần tra này, dấu vết đánh nhau còn sót lại được phát hiện ở nhiều nơi.
Tại một số địa phương còn sót lại một chút máu đã đông đặc, máu của tu sĩ tồn tại được thời gian dài hơn, vì vậy vẫn chưa tan hết.
Nhưng lại không thấy một thi thể tu sĩ nào.
Bỗng nhiên, con ngươi của huyễn quạ đảo mạnh, dừng lại ở một đốm lửa nhỏ trong rừng núi cách đó không xa, thế là nó vỗ cánh bay đi.
Ánh lửa kia chính là ánh nến, phát ra từ một căn nhà gỗ trong núi.
Huyễn quạ mới bay được nửa đường, lại nghe một tiếng cười quái dị khàn khàn chợt vọng ra từ căn nhà gỗ, ngay sau đó liền mơ hồ nghe thấy tiếng cờ phướn phần phật, khu rừng vốn yên tĩnh lập tức cát bay đá chạy.
Cây cối bật gốc, đất đá bay lượn quanh, trời đất tối sầm, toàn bộ cảnh tượng như một vòng xoáy từ trên trời giáng xuống, bao phủ không thân huyễn quạ vào trong đó.
Và một thân ảnh màu tím to lớn cao hơn một trượng bật lên từ mặt đất, hung hăng vồ về phía không thân huyễn quạ.
Không thân huyễn quạ như chiếc thuyền nhỏ rơi vào xoáy nước, mặc dù còn cố sức giãy dụa, nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là bị kéo về phía trung tâm.
Nhưng thân ảnh màu tím khổng lồ này lại không bị bão cát này ảnh hưởng, thoáng cái đã vọt tới trước mặt không thân huyễn quạ.
Thân ảnh kia lại không phải người, mà là một cái thi thể màu tím toàn thân mọc lông tóc quái dị, da thịt tím ngắt, hai mắt lồi hẳn ra, thân hình sưng phù!
Đương nhiên, không thân huyễn quạ cũng không phải quạ, mà là một tấm da ảnh.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đôi tay khổng lồ của tử thi đập mạnh vào nhau như hai cái chùy.
Không thân huyễn quạ vội vàng vỗ cánh, nghiêng mình né tránh.
Coong! !
Hai tay đập trúng vào nhau.
Không thân huyễn quạ miễn cưỡng tránh được, nhưng lại bị kình phong tác động làm mất thăng bằng lần nữa, trong thoáng chốc cả thân hình quay tít giữa không trung như diều đứt dây.
Tử thi kia tiếp tục vồ về phía không thân huyễn quạ.
Mắt thấy cú vồ này sắp trúng đích, đột nhiên... tử thi lại đứng im, bão cát cũng ngừng lại.
Cách đỉnh núi này mấy dặm, một lão giả toàn thân tỏa mùi tanh đang bị một nam tử túm chặt lấy cổ.
Lão giả hoảng sợ nhìn về phía nam tử, khuôn mặt sợ hãi nặn ra một nụ cười, hô: "Tống... Tống Sư... Sư thúc... Tha..."
Két.
Tống Duyên không có bất cứ chút do dự nào, trực tiếp bẻ gãy cổ lão, đồng thời tay kia chỉ lên, điểm vào mi tâm hắn, sưu hồn, nuốt hồn, một lèo xong xuôi...
Một lúc lâu sau, hắn mới buông thi thể lão giả ra.
Khôi Lỗi tông từ trên xuống dưới, không có một ai là người vô tội cả...
Phía sau, thân ảnh Huyền Bào Quỷ Diện mới từ đằng xa bay tới, lượn một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn.
Linh phu nhân nói: "Xác rắn ở Xà thi thị phường cũng mất rồi, chợ cũng tan tác, xem ra... Khôi Lỗi tông đã huyết tẩy nơi này, bọn hắn còn làm tuyệt hơn chúng ta tưởng tượng."
Tống Duyên nhìn lão giả dưới đất, nói: "Đây là một đệ tử của Huyết thi phong thuộc Khôi Lỗi tông, tay điều khiển tử thi, xem ra cũng là tồn tại Luyện Huyền cao giai, vì tuổi già, không còn hy vọng đột phá nên mới bị phái đến đây trấn thủ..."
"Vừa rồi, hắn thế mà có thể nhanh chóng phát hiện không thân huyễn quạ, sau đó lập tức ứng phó."
"Hắn lệnh cho tử thi ra tay, còn mình thì dùng Huyền phù bay đi, định bụng thoát thân để quay về báo tin."
Linh phu nhân kinh ngạc nói: "Vậy nơi này... đã không còn an toàn nữa."
Tống Duyên cẩn thận nghiền ngẫm thông tin vừa sưu hồn được, lẩm bẩm nói: "Cũng chưa chắc..."
Linh phu nhân tò mò nhìn hắn.
Tống Duyên nói: "Nếu là hơn nửa năm về trước thì không an toàn thật, nhưng hiện tại... thì vẫn ổn."
Linh phu nhân hơi suy tư rồi nói: "Khôi Lỗi tông và Nam Ngô Kiếm Môn đã triệt để khai chiến rồi sao?"
Tống Duyên nói: "Nói đúng hơn là sau khi Tấn triều thôn tính đại bộ phận lãnh thổ Tây Thục, bây giờ lại điều quân xuôi nam. Tu sĩ hai bên ẩn mình trong quân đội, mỗi khi đến trận công thành chiến, lúc hai quân đối đầu, màn đơn đấu giữa các võ tướng cũng sẽ đổi thành tu sĩ đấu pháp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận