Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 137. Trước nay chưa có hung hiểm

**Chương 137. Hiểm nguy chưa từng có**
Từng màn hồi ức nhanh chóng quay về trong đầu Tống Duyên.
Hai yêu Hồ Lang đột nhiên biến mất, Sát Địa đột nhiên bạo động, Uông Tố Tố đột nhiên biến mất, trang sách quan trọng trong cuốn sách tại mật thất truyền thừa của Khôi Lỗi tông bị xé bỏ, hồn chìm thảo chưa đến ngàn năm nhưng lại có thể thử dùng loại tám trăm năm, hiện tượng giả về việc quỷ tu ở Sát Địa bị tiêu diệt hoàn toàn, cổ truyền tống trận bị phá hủy hai lần, thậm chí là sự gấp gáp do gian tế trong môn cấu kết cùng yêu ma mang tới...
Tất cả những hạt châu nhìn như rời rạc, toàn bộ bị xâu chuỗi lại với nhau, biến thành một thể thống nhất, một cái bẫy.
Một cái bẫy được sắp đặt chủ động, có cả thuận nước đẩy thuyền, lại mượn chuyện của chính hắn để vin vào mà tạo thành.
Cái cục này, chính là để khiến hắn đi tới nơi Sát Địa hạch tâm này.
Hết sức rõ ràng, cường giả Tử Phủ cảnh, ít nhất là Tử Phủ cảnh sơ kỳ, rất xem trọng việc "chiếm giữ Huyền Tâm", cho nên Chương Hàn thà tốn nhiều công sức bày bố cục chờ hắn, cũng không muốn nhúc nhích.
Về phần vì sao Chương Hàn có thể kiên nhẫn đến thế.
Tống Duyên hít sâu một hơi, chợt hỏi: "Cổ truyền tống trận là ngươi phá hủy?"
Từ bầu trời, bốn phương tám hướng vọng đến tiếng cười của Chương Hàn: "Đừng quên, ta vẫn còn vài thủ hạ, Xích Hà Chân Nhân tốc độ rất nhanh, đi một chuyến phương nam vẫn là có thể. Truyền tống trận kia tuy bị hủy một lần, nhưng chưa đủ, nên ta bảo Xích Hà phá thêm vài lần nữa."
Tống Duyên lại nói: "Uông Tố Tố là ngươi gọi về?"
Chương Hàn cười nói: "Chế da hết sức phiền phức, mà ta dù sao cũng cần một vài Bì Sư. Nàng là người phụ nữ rất hiểu quy củ, nhưng nàng lại là người phụ nữ duy nhất còn sống sót tiến vào hạch tâm Sát Địa, đồng thời thành công trở thành quỷ tu.
Ta biết nếu ngươi trở về, vì muốn hiểu rõ tình hình Sát Địa, nhất định sẽ tìm hiểu ngọn nguồn từ trên người nàng. Mà dù nàng có liên hợp với ta lừa gạt ngươi, cuối cùng cũng không thích hợp bằng việc nàng biến mất."
Tống Duyên thở dài nói: "Cho nên, ngươi vẫn là Chương Hàn."
Chương Hàn cười nói: "Không sai, ta vẫn là Chương Hàn, vẫn là Chương Hàn xưng bá Tam quốc hai trăm năm trước. Năm đó ta khổ cực tìm kiếm phương pháp đột phá Giáng Cung, sau khi có được biện pháp, lại khổ cực tìm kiếm Huyền Mạch Huyền Tâm của Tam quốc.
Ngươi đừng tưởng rằng giấy phòng, trung tâm Huyền Mạch của Phiếu Miểu hải chính là Huyền Tâm, cái đó còn chưa đủ tư cách.
Tam quốc lớn như vậy, Huyền Tâm chân chính chỉ tồn tại một cái, đó chính là nơi ta đang ngồi bây giờ.
Nhưng sau đó, ta lại buồn rầu phát hiện Huyền Tâm này lại nằm trong Sát Địa, muốn tới đây thì nhất định phải biến thành quỷ tu."
Tống Duyên nói: "Cho nên ngươi dùng một loại biện pháp, loại biện pháp này biến ngươi thành quỷ tu, mà về sau ngươi lại dùng biện pháp này lên các đệ tử Bì Ảnh phong, nhưng thành công chỉ có hai người."
Chương Hàn cười nói: "Chỉ là buộc hồn trận không quan trọng, không đáng nhắc tới, những thứ này đều được ghi lại trên cuốn sách truyền thừa kia của Khôi Lỗi tông, bao gồm cả lý giải về Huyền Tâm.
Lật bài ngửa ra thì rất đơn giản. Nhưng nếu không phát hiện ra, thì nhìn xem, ngươi chẳng phải đã đến đây rồi sao?
Bất quá, đây cũng là chỗ nghi ngờ của ta, ngươi thân là cường giả đoạt xá quỷ tu, sao lại không biết Huyền Tâm chân chính?
Lúc ta sai người xé trang sách cũng không thấy ngươi có pháp thuật hay giấy phòng như vừa rồi, cũng chưa thấy vốn liếng phong phú của ngươi, cho nên mới sắp xếp như vậy.
Cũng may mắn ta không thấy, bằng không... Ta sẽ thay đổi cách làm, như thế ngược lại sẽ khiến ngươi phát giác điều không đúng.
Nhưng... tại sao ngươi lại không biết?"
Tống Duyên dùng giọng rất bình thường nói: "Đoạt xá tái sinh, ký ức tổng sẽ mơ hồ đi một chút, ta lựa chọn nhớ kỹ một vài thứ, thì tất nhiên sẽ quên đi một vài thứ, cũng không có gì kỳ quái."
Hắn nghiêm trang nói xong câu chuyện ma quỷ mình vừa bịa ra, mặt không đổi sắc, đồng thời lại thuận tiện đổi chủ đề, hỏi: "Hồn chìm thảo tám trăm năm kia cũng là ngươi sắp đặt?"
Chương Hàn dường như chấp nhận lý do thoái thác của hắn, sau đó nói: "Không sai, muốn để ngươi đến, lại muốn ngươi không nghi ngờ. Tám trăm năm, vừa vặn."
Tống Duyên lại nói: "Chuyện của Hồ đại nãi nãi, tự nhiên không cần nói nữa."
Chương Hàn nói: "Đã có truyền nhân, Thạch Tọa Ông có chết hay không cũng không quan trọng. Khi đó ta còn đang củng cố cảnh giới, không muốn vì hắn mà bại lộ thực lực chân chính của mình. Ta cũng vừa hay cần một cái cớ để lui về phía sau màn.
Chỉ bất quá, sau khi nhóm Hồ Lang thứ hai tiến vào Khôi Lỗi tông, ta vẫn bị phát hiện."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Chúng nó có thể phát giác cảnh giới của ngươi?"
Chương Hàn nói: "Ngươi không cho rằng trong số bọn chúng không có phân thân do cường giả Tử Phủ cảnh khống chế ẩn giấu chứ?
《 Thần Tướng Bách Ngự 》 kia của ngươi còn có thể phân hồn, ngươi nghĩ Tử Phủ cảnh không thể sao?
Có lẽ... chúng nó đã sớm phát hiện, cho nên mới cố tình giữ lại mảnh đất này không xâm lấn, cũng là bởi vì sự tồn tại của ta."
Tống Duyên nói: "Ta bây giờ còn có một vấn đề cuối cùng."
Chương Hàn rất có kiên nhẫn lại hết sức có lễ phép nói: "Vấn đề gì?"
Kẻ chiến thắng, người nắm chắc thắng lợi trong tay, chẳng phải luôn luôn rất có phong độ, rất có lễ phép sao?
Kẻ hung ác đáng sợ thật sự dựa vào đầu óc hiểm độc, thủ đoạn tàn độc, lực lượng hung bạo, chứ không phải... biểu cảm hung dữ, lời nói hung hăng.
Tống Duyên nói: "Nếu chúng ta đều là nhân loại, nếu hồn quắc có sát bảo, tại sao không thể là ngươi cùng ta đến nơi đó, mà nhất định phải giao ta cho đám Sơn Hải Đại Yêu?"
Chương Hàn nói: "Bởi vì ta không phải là đối thủ, hoàn toàn không phải, cho nên ta nhất định phải tuân theo mệnh lệnh của bọn nó, giao ngươi cho chúng nó."
Tống Duyên thở dài, nói: "Xem ra, ta chỉ có thể phá vây."
Chương Hàn thản nhiên nói: "Ngươi còn chưa đột phá Tử Phủ cảnh, mà ta lại đang ngồi ở Huyền Tâm."
Dứt lời, hắn lại nói thêm một câu: "Nếu như ngươi quên mất sự mạnh mẽ của Tử Phủ cảnh, ta có thể giúp ngươi ôn tập một chút, tiền bối."
. .
. . .
Tống Duyên cưỡng ép làm tâm tình bình phục lại, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ sắc máu đang trôi dạt bởi Sát Dịch Lưu.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết rõ Chương Hàn đang ở đâu.
Dù cho thần thức của hắn đã hoàn toàn khuếch tán ra, nhưng vẫn không thấy Chương Hàn.
Cùng một đại cảnh giới, vượt cấp khiêu chiến vẫn có khả năng.
Nhưng khác biệt đại cảnh giới, thì đã như hai quốc gia có tiến độ văn minh khác nhau giao đấu, vung vẩy chùy đá... làm sao có thể đấu với kẻ cầm súng bắn tỉa? Hạm đội vũ trụ làm sao đấu với giọt nước? Lại làm sao đấu với Nhị Hướng Bạc?
Bất quá, hắn nhất định phải thử.
Hắn không thể không thử.
Tính mạng hắn hiện tại vẫn xem như có bảo đảm, dù là châu mỗ mỗ sớm nhất trước đó, hay là hai yêu Hồ Lang sau này, hoặc là Chương Hàn hiện tại cũng chỉ muốn "bắt sống".
Nhưng chỉ cần hắn thật sự rơi vào tay đám Sơn Hải Đại Yêu, đồng thời vì chúng mà đi đến hồn quắc, lấy được cái gọi là sát bảo kia, vậy hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Lấy được càng nhanh, chết càng nhanh.
Nói không chừng còn chưa lấy được, đã vì sự quỷ dị hung hiểm của bản thân hồn quắc mà chết rồi. Dù sao hắn còn chẳng biết "hồn quắc" là cái gì.
Tống Duyên trong đầu cực nhanh suy nghĩ những thông tin liên quan đến Tử Phủ cảnh.
Tư duy là chìa khóa của bí cảnh, còn có thể thông qua tư duy để liên lạc siêu viễn trình, những điều này là biết được từ chỗ Linh phu nhân.
Mà 《 Hồn Khai Nhãn 》 với "Khổ Hải" cùng câu kia "Huyền Tâm khổ tu chớ thường cách, thần hồn sơ cùng thiên địa hợp" thì là biết được từ bên Nam Ngô Kiếm Môn hố người kia.
Không hề nghi ngờ, Tử Phủ cảnh là cảnh giới liên quan đến "tư duy" và "thần hồn".
Mà logic của câu "Huyền Tâm khổ tu chớ thường cách, thần hồn sơ cùng thiên địa hợp" thì hẳn là "Thân thể thế nào, đối ứng thần hồn thế ấy".
Luyện Huyền cảnh, chính là khai thác cực hạn của nhân thể.
Giáng Cung cảnh, chính là đánh vỡ cực hạn của nhân thể.
Nhưng dù như thế, người vẫn là người, cường độ thân thể cũng không thể khiến thần hồn thăng hoa. Lúc này, liền cần phải "Mượn".
"Huyền Tâm" không nghi ngờ gì là nơi cốt lõi nhất của Huyền Mạch trong một địa vực, có thể xem là trái tim. Ngồi vững ở Huyền Tâm khổ tu, có thể nói là hòa nhập vào trái tim này, sở hữu thân thể mạnh mẽ hơn, từ đó dùng phương pháp tu hành để thai nghén ra thần hồn mạnh mẽ hơn. Điều này cũng có thể giải thích vì sao "Chương Hàn bị trói buộc, thà rằng bày mưu tính kế chứ không muốn dịch chuyển vị trí".
Thân thể mạnh mẽ, có thể khiến Chương Hàn ở một mức độ nào đó hoàn toàn khống chế "Huyền Tâm", đây cũng là nguyên nhân của "địa sát bạo động".
Thần hồn mạnh mẽ, là thần hồn công kích sao?
Khó trách tất cả mọi người đều thèm nhỏ dãi "Trành Vương Hổ Huyết", khó trách Trành Vương Hổ tộc lại bị diệt, thì ra thứ đồ chơi này có ích lợi không nhỏ đối với cảnh giới phía sau.
Cho nên nói, nếu hắn lao ra khỏi giấy phòng này, hẳn là sẽ phải đối mặt với "địa sát bạo động" cùng một loại "thần hồn công kích" mà hắn không thể biết trước sao?
Tống Duyên nhắm mắt suy nghĩ một chút, chợt đưa tay ném đi.
Một bóng trắng bay ra, ở trong phòng giấy nhanh chóng biến thành một mãnh hán đầu đinh khôi ngô.
Mãnh hán bắp thịt cuồn cuộn, cực kỳ uy mãnh, toàn thân tràn ngập dương cương chi khí.
Đây chính là dương nhân giấy của hắn, là người giấy dương tính mà hắn đã hao tốn máu của cả một cường giả Giáng Cung cảnh để chế tạo tờ giấy đó.
Tống Duyên đứng tại đình viện, mà người giấy của hắn đã đột nhiên bắn ra.
Trong nháy mắt, người giấy cùng Sát Dịch bên ngoài đối mặt.
Nhưng người giấy một lòng chạy trốn, sau khi chịu mấy đòn nặng, vẫn nhanh chóng chạy xa.
Nhưng, Chương Hàn cũng không ra tay.
Chỉ cần Tống Duyên không chạy, hắn tại sao phải ra tay?
Tống Duyên bất đắc dĩ triệu hồi người giấy.
Hắn nếu muốn xuất thủ, thì cần phải dò xét trước hết mức có thể.
Bởi vì nếu hắn là Chương Hàn, tuy sẽ không giết kẻ bị cầm tù này, nhưng cũng sẽ thừa cơ đánh hắn trọng thương, để tránh hắn nhảy nhót lung tung, ngày ngày suy tính mưu kế.
Cho nên, hắn hoặc là không ra tay, hoặc là phải dốc toàn lực.
Bởi vì hắn chỉ có một cơ hội.
Nghĩ đến đây, Tống Duyên đột nhiên nói: "Được, ta không trốn! Nhưng ta muốn ăn chút gì đó, Tố Tố sư muội còn sống, ngươi để nàng làm chút đồ ăn cho ta, được không?"
Giọng Chương Hàn bay tới: "Uông Tố Tố dĩ nhiên còn sống, và đương nhiên... sẽ không đến trước mặt ngươi."
Tống Duyên dùng phép khích tướng: "Ồ, ngươi cứ sợ ta phát hiện ra bí mật nào đó của mình như vậy sao?"
Chương Hàn nói: "Đúng."
Nói xong, hắn lại giễu cợt một câu: "Các hạ dùng loại lời lẽ vụng về này, có thú vị không?"
Tống Duyên lại nói: "Nhưng nếu ngươi không để lộ chút thủ đoạn nào, thì làm sao muốn ta yên tâm ở lại?"
Lần này, Chương Hàn không trả lời nữa.
Nhưng Tống Duyên dám chắc, chỉ cần hắn hành động thiếu suy nghĩ, rời khỏi giấy phòng, vậy hắn nhất định sẽ bị công kích.
Mà trước khi công kích hắn, lão quái này dứt khoát sẽ không để lộ nửa điểm thực lực.
Tống Duyên phát hiện muốn lừa gạt loại lão quái vật này quả thực là quá khó khăn.
Hắn căn bản sẽ không bị ngươi lừa dối, cũng sẽ không chủ quan. Sau khi nói rõ ngọn nguồn sự việc cho ngươi, để ngươi biết không thể trốn đi đâu được, liền sẽ không phí thêm nửa câu.
Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực. Tống Duyên luôn yêu cầu mình như thế.
Mà bây giờ... hắn lại thành con thỏ.
Tống Duyên hít sâu một hơi, cố ý thở dài: "Thôi thôi, ta cứ giữ chút thể lực chờ đến Sơn Hải Yêu quốc rồi tính kế hoạch tiếp vậy.
Chẳng qua là, Chương Hàn, nếu ngươi nhân lúc này ra tay với ta để tiêu hao lực lượng của ta, thì đừng trách ta không an phận!"
Lần này, Chương Hàn đáp lại.
Hai chữ đơn giản trực tiếp.
"Rất tốt."
. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận