Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 141. Cứ như vậy giấu không được sao? Đồ đần độn! (2)

Chương 141. Cứ như vậy giấu không được sao? Đồ đần độn! (2)
'E rằng tối hôm qua, có lão tu sĩ nào đó bị thương nặng đến gân cốt rồi. Hồ Lang này là đang ném đá dò đường, muốn xem thử ‘còn ăn cơm được không’ à?’
"Tiểu Phan, tối nay đừng về."
"Mẹ già và vợ con ta đều ở nhà cả, ta sao có thể không về."
"Ta đưa ngươi đi." Tống Duyên thở dài, vào thời điểm thế này, Tiểu Phan tự mình ra ngoài, rất có thể sẽ bị hồ yêu ăn thịt, ngày mai liền không tới được.
"Vậy... vậy đi lối nào?"
"Lề mề quá, đi thôi. Chúng ta đi thử đường khác xem."
"Lý đại phu, ngươi không sợ sao?"
"Sợ."
"Ồ... ờ... Ta cũng sợ..."
Rất nhanh, Tống Duyên dẫn theo người hầu bàn, tay xách đèn lồng, run run rẩy rẩy đi ra cửa.
Hắn thậm chí không cần cố gắng né tránh hay thả ra thần thức, mà chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể tránh được nguy hiểm trên đường phố.
Vừa vào Tử Phủ cảnh, bất luận là trên phương diện thần hồn hay thể xác, đều đã hoàn toàn vượt xa sự tồn tại của phàm nhân, chút nguy hiểm nhỏ nhoi này, sao có thể gây trở ngại được?
Hắn đưa Phan Dụ tới tận cửa, Phan Dụ thiên ân vạn tạ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Quyết bám theo vị chưởng quỹ này, dù cho ít tiền hơn một chút, cũng phải để Trường Xuân đường tiếp tục mở cửa!
Tống Duyên quay người rời đi.
Trong tay xách một chiếc đèn lồng đỏ như máu.
Đèn lồng lắc lư, chao đảo trong gió đêm mùa đông.
Có lẽ chỉ cách một bức tường trong con ngõ hẻm, là có yêu ma đang tùy tiện tàn phá, là có giang hồ đang chém giết.
Nhưng con đường hắn đi lại vô cùng yên bình, không một gợn sóng.
Đi một mạch, Tống Duyên cảm nhận được rất nhiều tiểu yêu nhãi con, cũng nghiệm chứng được suy nghĩ trước đó của mình: Hồ Lang... đã ra tay rồi.
...
...
Mấy ngày sau, đêm khuya.
Tống Duyên làm xong món da heo đông lạnh, đang nằm trong phòng ngủ, chợt nghe thấy tiếng cười tà ác truyền đến từ bầu trời bên ngoài, ngay sau đó có giọng nói của một nam tử vang vọng khắp xung quanh.
"Hôm nay ta Đường Phàm chính là muốn nghịch thiên mà đi, các ngươi Thiên Hạc tông tính là cái thá gì!"
Nối tiếp sau đó, là một hồi tiếng đánh nhau ầm ầm.
Tống Duyên chạy ra trong sân, đầy hứng thú nhìn về phía xa.
Thủ đoạn của Hồ Lang, quả đúng là chỉ có mấy chiêu cũ rích (tam bản phủ) này thôi.
Đây là bắt đầu dùng huyễn thuật giả dạng Đường Phàm sao?
Hắn nhìn một lát, lại về phòng, lấy ra Vọng Khí châu, chiếu về phía xa.
Đã thấy màu sắc Hồng Vân càng lúc càng đậm đặc.
Nhưng sự đậm đặc này lại là do chồng chất tạo thành.
Điều này cho thấy, toàn bộ tu sĩ Giáng Cung ở Sở Hoàng Thành đều đang tụ tập về một phía.
Hướng tụ tập này dĩ nhiên chính là Thiên Hạc tông.
Đường Phàm kia tự nhiên cũng vậy.
'E rằng cũng có suy nghĩ giống như ta, muốn dùng Thiên Hạc tông làm tấm đệm, để ngăn cản Hồ Lang đây.'
Tống Duyên thấy cá con đang chui vào lưới, tâm trạng cũng rất tốt, có điều hắn cũng không vội vàng, cho nên chẳng làm gì cả, mà ngủ một giấc ngon lành giữa tiếng chém giết ầm ầm.
...
...
Ngày hôm sau...
Thiên Hương lâu vậy mà sợ đến mức không dám mở cửa làm ăn.
Việc buôn bán ở Trường Xuân đường của Tống Duyên tự nhiên cũng cực kỳ kém, Tiểu Phan tới quán đợi một lát, rồi lại bị Tống Duyên đuổi về lúc trời còn chưa sáng hẳn.
Tình huống như vậy kéo dài liên tiếp mấy ngày.
Một ngày nọ, lúc chạng vạng tối, Tống Duyên cầm ngân lượng đi hàng thịt mua da heo, mới đi được vài bước, lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở đầu một con ngõ.
Thân hình cao ráo mềm mại được bọc trong áo khoác màu xanh ngọc đang đứng ở đầu ngõ tỏa ra mùi hôi thối.
Trong tay nàng còn mang theo một giỏ bánh bao làm từ lương thực phụ.
Mà trong ngõ nhỏ dường như còn có người nào đó.
Tống Duyên đến gần, đi tới liếc nhìn, thấy là năm tên ăn mày nhỏ, đứa nào đứa nấy đen nhẻm, trai gái trông như nhau, hoàn toàn không phân biệt được.
Người mang theo giỏ bánh bao làm từ lương thực phụ tặng cho đám ăn mày chính là Sương Vân tiểu nương tử.
Nhìn thấy có người tới gần, bọn tiểu ăn mày giật nảy mình, đứa cầm đầu có vóc người hơi gầy gò còn trực tiếp rút từ bên hông ra một con dao không có cán.
Nói là dao, kỳ thực cũng chỉ là một miếng sắt được mài sắc bén.
Tiểu ăn mày kia nắm chặt lấy, lạnh lùng nhìn về phía hắn, mãi đến khi Sương Vân hô lên một tiếng "Lý đại phu", tiểu ăn mày mới buông tay xuống.
Tống Duyên xoa xoa tay nói: "Trời thế này mà còn ra ngoài à?"
Sương Vân nói: "Ngày thường bọn hắn đều chờ cơm thừa của khách ở bên ngoài, nhưng mấy ngày nay trong lầu lại không mở cửa. Trời đông giá rét, vốn đã gian nan, ta sợ bọn họ chết đói."
Im lặng một hai hơi thở, Sương Vân đột nhiên nói: "Bọn hắn từng giúp ta đánh một gã ác khách, báo thù cho ta.
Gã ác khách kia là một tên tửu quỷ, cũng là người ở rể, ở nhà bị vợ chì chiết, liền say rượu đến lầu xanh khi dễ người.
Ta rẻ mạt, hèn hạ, hắn bỏ ra mười lạng bạc, sau đó... Ta dù cho bị ngược đãi đến thân thể bầm tím sưng lên, bà chủ (nãi nãi) cũng mặc kệ.
Gã ác khách kia phát tiết xong liền rời đi, nhưng bọn hắn... lại giúp ta chặn ở nửa đường hung hăng đánh cho tên tửu quỷ kia một trận, khiến tên tửu quỷ đó không thể về nhà kịp lúc, về sau lại bị nương tử trong nhà phát hiện, kết cục sau đó tự nhiên có thể tưởng tượng được."
Sương Vân mỉm cười, nhìn về phía bọn tiểu ăn mày với vẻ mặt dịu dàng lạ thường, sau đó sờ đầu đứa bé đứng trước nhất, nói: "Bọn hắn giống như đệ đệ muội muội của ta vậy."
Đứa tiểu ăn mày cầm đầu, vóc người hơi cao nhíu mày, nói: "Sương di, nói với hắn mấy thứ này làm gì?"
Sương Vân nói: "Lý đại phu là người tốt."
Một đứa nhỏ lùn bẩn thỉu phía sau làm mặt quỷ, lè lưỡi, dùng giọng ngây thơ nói: "Lêu lêu lêu, lang băm mà cũng là người tốt à?"
Mặt Tống Duyên sa sầm lại, bước nhanh tới, tóm lấy đứa bé lùn kia.
Tiểu ăn mày cầm đầu lập tức biến sắc, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, năm ngón tay siết chặt miếng sắt kia, đang định xông tới, lại bị Sương Vân kéo lại.
Quả nhiên, cách đó không xa, Tống Duyên bắt được đứa bé lùn kia xong, chỉ là nhấc bổng lên đặt trên cánh tay, xoa đầu nó, hung dữ nói: "Có phải người tốt không, có phải người tốt không hả?"
Bất cứ ai cũng nhìn ra hắn không có ác ý, càng không tức giận, thậm chí không để tâm đến sự bẩn thỉu trên người đối phương, mà là dùng cách trêu đùa trẻ con để chơi với Oa Nhi kia.
Đứa bé lùn lại hoảng sợ nói: "Đại ca, Sương di, cứu ta!"
Tiếng kêu kinh hoảng này, giọng nói trong trẻo, quả thực đã thay đổi âm điệu trước đó, trở nên nũng nịu non nớt, hết sức hiển nhiên là một nữ oa.
Tống Duyên hừ lạnh một tiếng, xách tiểu ăn mày kia đi xa, vừa đi vừa nói: "Hôm nay ngươi có gọi rách cổ họng, cũng không ai cứu được ngươi đâu."
Tiểu ăn mày cầm đầu vội vàng đi theo, hấp tấp nói: "Này! Họ Lý! Ngươi muốn làm gì?"
Tống Duyên nói: "Dẫn nó đi ăn mì hoành thánh, thay một bộ quần áo ấm áp hơn, ngươi có đi không?"
Tiểu ăn mày cầm đầu ngây người ra.
Sương Vân mỉm cười, khi thấy tiểu ăn mày nhìn về phía nàng, nàng khẽ gật đầu một cái.
Bọn tiểu ăn mày lập tức đi theo Tống Duyên về phía trước.
Bọn hắn rời khỏi con ngõ bẩn thỉu, đi trong ánh chiều tà, lại có chút sợ sệt, thật giống như Địa Lão Thử chạy ra đường lớn.
Nhưng rất nhanh, bọn hắn không còn là Địa Lão Thử nữa.
Bọn hắn có được quần áo mới.
Mặc dù là đồ cũ rẻ tiền, nhưng trông cũng sạch sẽ ấm áp.
Một nhóm bảy người ngồi dưới tấm biển hiệu "Canh cá mì hoành thánh", bắt đầu ăn.
Bọn tiểu ăn mày ăn như hổ đói, sau khi ăn uống no nê, từng đứa nhìn về phía Tống Duyên, trong ánh mắt đều ánh lên vẻ biết ơn và cảm kích.
Tống Duyên cảm thấy thậm chí lúc này nếu hắn muốn đám tiểu ăn mày này đi làm chút chuyện đặc biệt nguy hiểm, đám tiểu ăn mày này cũng sẽ nghĩa bất dung từ. Không chỉ không cự tuyệt, bọn hắn sẽ còn vỗ bộ ngực nói nhất định có thể làm được, cho dù là phải chết, những đứa trẻ này cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức đi làm việc cho hắn trước khi chết!
Bọn hắn nghèo rớt mùng tơi, nhưng nghèo vẫn còn giữ lại thể diện và nghĩa khí.
Hắn ưa thích những đứa trẻ này, cũng ưa thích Sương Vân, giống như hắn ưa thích Tiểu Cửu, An Lỵ vậy.
Chỉ cần ở cùng những người này, hắn liền cảm thấy vui vẻ và thư giãn từ tận đáy lòng.
Mà sau bữa cơm, tên của năm tiểu ăn mày kia hắn cũng đã biết được.
Tên ăn mày to con cầm mảnh ngói tên là A Phôi, tên này là do chính hắn đặt, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có lớn tiếng nói cho người khác biết "Ta là A Phôi, người xấu hỏng" thì người khác mới có thêm một tia e ngại, mà sẽ không dễ dàng động đến hắn.
Tiểu ăn mày nhăn mặt, lè lưỡi tên là Tiểu Hoàn, mặc dù rửa mặt sạch sẽ rồi cũng không phải là một bé gái đáng yêu, mà vẫn xanh xao vàng vọt, chỉ bất quá đường nét trên mặt mày rõ ràng có thể nhìn ra nếu được nuôi nấng tử tế thì vẫn sẽ rất xinh đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận