Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn
Chương 202. Thượng cổ bí mật nuôi tam thi, phong hồi lộ chuyển phá cảnh ra (3)
Chương 202: Bí mật thượng cổ nuôi tam thi, phong hồi lộ chuyển phá cảnh ra (3)
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Nếu ta không nhìn lầm, Vân tỷ thực ra là Thủy Tổ của Long Mộ Cổ tộc sao? Vân tỷ đều đã dưỡng dục cả một Cổ tộc rồi, sao vẫn còn e thẹn như tiểu nữ nhi vậy?"
Long Mộ Vân nói: "Ngươi cho rằng Cổ tộc là do Thủy Tổ sinh ra sao?"
Tống Duyên hiếu kỳ nói: "Không phải vậy sao?"
Long Mộ Vân nói: "Chẳng qua là lúc đúc bản mệnh bí cảnh, được tạm thời cho phép, có thể đến lối ra của lục đạo ngày nay để lấy ra một ít thần hồn thượng hạng, sau đó dùng thần hồn của bản thân ôn dưỡng, dùng Tiên thiên bí thuật ban cho những thần hồn kia, đánh lên ấn ký thuộc về ngươi, chỉ như vậy thôi.
Loại thần hồn truyền thừa này đều là truyền thừa một mạch, cho nên Cổ tộc trước giờ nhân số thưa thớt.
Thế nhưng, lúc lấy ra thần hồn, cũng sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, so đấu nhãn lực và cơ duyên, dù sao thần hồn chảy ra từ lối ra lục đạo cũng có đủ loại khác biệt. Những thần hồn này lại biến thành hậu duệ của ngươi, việc tu luyện của bọn hắn sẽ giúp ngươi ở một mức độ nào đó."
Tống Duyên nói: "Cũng không biết ta liệu có ngày này không."
Long Mộ Vân nói: "Ngươi nha, vẫn là đừng phân tâm, mau mau chém tam thi đi, ngươi cũng đã ngồi trên đài sen này hơn hai mươi năm rồi."
Tống Duyên đột nhiên nói: "Kỳ thật, ý cảnh Thần Anh hậu kỳ của ta chưa viên mãn, ta khó mà trảm ra tam thi, liệu có liên quan đến chuyện đó không?"
Long Mộ Vân nói: "Ý cảnh của ngươi là gì?"
Tống Duyên nói: "Chân ngã ý cảnh, ta ngộ ra chính là thất tình lục dục đều là chân ngã."
Long Mộ Vân:...
Vị lão tổ Long Mộ Cổ tộc này chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, thầm nghĩ trong lòng: 'Trảm tam thi, là vì chém đi thất tình lục dục, chứng được chân ngã. Nhưng ý cảnh của Tiểu Tống lại là thất tình lục dục đều là chân ngã. Đây là thất tình lục dục cùng chân ngã triệt để buộc chung một chỗ, cho nên làm sao trảm đều trảm không ra được sao?' Tống Duyên mắt sáng lên, nói: "Có lẽ đợi đến khi viên mãn là có thể trảm ra được? Bây giờ ta xem thất tình lục dục là chân ngã, nên không thể tùy tiện trảm bỏ. Nhưng nếu viên mãn rồi, chân ngã tự tại, không cần dùng thất tình lục dục làm chỗ dựa nữa? Đến lúc đó, liền có thể nhất cổ tác khí, chém đi trói buộc tà niệm này!"
Long Mộ Vân trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nếu bí cảnh chưa bị khóa, ta còn có thể cùng ngươi ra ngoài, giúp ngươi viên mãn ý cảnh, nhưng bây giờ... Ai, hay là cứ như ngươi nói lúc trước, thử trảm thiện thi trước xem sao."
Tống Duyên gật gật đầu, bắt đầu nuôi thiện thi.
...
...
Trong nháy mắt, lại mười năm trôi qua.
Long Mộ Vân đưa mắt nhìn Tống Duyên.
Tống Duyên cũng nhìn xem nàng.
"Vân tỷ, kỳ thật ta cảm thấy ngươi nên có vận mệnh của mình, mà không nên bị buộc chung với Thiên Tôn, nếu có xiềng xích gì bị Thiên Tôn nắm trong tay, ngươi không ngại nói cho ta biết bây giờ, ta thề nhất định sẽ cố hết sức giúp ngươi gỡ bỏ."
"Tiểu Tống, ngươi có trảm hay không đây. . ."
"Để Vân tỷ chê cười rồi, chỉ bất quá. . ." Ánh mắt Tống Duyên lộ vẻ chân thành, sau đó nhảy xuống đài sen, nắm lấy tay Long Mộ Vân.
Long Mộ Vân vùng vẫy một chút, Tống Duyên lại nắm rất chặt, sau đó nghiêm túc nhìn nàng nói, "Nếu lúc mới gặp ngươi ta còn xa lạ, nhưng bây giờ đã ở chung một phòng hơn ba mươi năm, ngươi là người thế nào, ta đã hiểu rõ. Vân tỷ, ngươi thực ra là người lương thiện, ngươi không nên bị trói buộc như thế. . ."
Long Mộ Vân trầm mặc một lát, nàng lờ mờ nhớ lại rất lâu trước kia, một mình nàng một kiếm đến tìm kiếm Thiên Tôn bí cảnh này, sau đó xảy ra chuyện gì thì hết sức mơ hồ.
Nhưng nàng chỉ nhớ rõ nàng đã ra sức chém giết, không ngừng giết, trên vách tường lưu lại rất nhiều vết kiếm, nhưng dù vậy, vẫn không thể giết ra một đường máu.
Nàng mệt lả chống kiếm xuống đất, và chính lúc này, cơn đau đầu kinh niên của nàng đạt đến cực hạn.
Nàng vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, ôm đầu khóc lóc thảm thiết, nhưng chỉ dụ đến sinh vật Địa Phủ.
Nàng không còn sức tái chiến, hốt hoảng chạy trốn, vừa đánh vừa lui, vừa lui ra khỏi bí cảnh thì liền mất đi ý thức.
Đợi đến khi khôi phục ý thức, nàng đã ngồi sau cánh cửa thanh đồng kia, đồng thời biết được nhiệm vụ của mình, cũng biết hết thảy chân tướng.
Đầu nàng đau, chẳng qua là vì trong đầu nàng có một luồng ý niệm của chủ nhân Thiên Đạo.
Mà ý niệm hoàn chỉnh hơn của chủ nhân Thiên Đạo thì hiện hữu trong thạch thất sau cánh cửa thanh đồng.
Thiên Tôn bí cảnh chính là cơ duyên cực lớn, nơi này rất có khả năng thu hút nhiều thiên kiêu đến thăm dò, mà việc nàng phải làm... chính là sát hạch thiên kiêu, tạo ra phân thân mới cho chủ nhân thiên địa.
Chỉ vì, phân thân của Thiên Tôn tồn tại tì vết.
Lúc này, Tống Duyên liên tục thuyết phục, khơi dậy một vài đoạn hồi ức của nàng.
Kéo theo đó, là cảm giác bỏng rát, cảm giác nhói đau.
Thân thể mềm mại của nàng đột nhiên khẽ run, có chút lảo đảo vịn trán, chiếc cổ trắng như tuyết co rúm ngẩng lên, gân xanh nổi lên dưới làn da trắng nõn.
Xùy...
Xuy xuy...
Nàng co giật như bị điện giật một lúc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, tiếp theo liếc mắt nhìn Tống Duyên đang lo lắng nhìn nàng, nói một tiếng: "Đừng nói về ta nữa, suy nghĩ kỹ làm sao chém đi thiện thi đi."
Tống Duyên cũng nhìn Long Mộ Vân.
Hắn dù sao không phải Bì Lam Bà, không thể trực tiếp cảm nhận được Long Mộ Vân là ai, cũng không thể biết nàng là thiện thi của Thiên Tôn, càng không thể biết nàng từng chém giết, phản kháng.
Hắn chỉ cho rằng Long Mộ Vân là người trong "thần bảng", trời sinh bị khống chế bởi Thiên Địa Chi Chủ, cho nên mới làm người khảo hạch, chấp hành "kế hoạch dự bị phân thân" của Thiên Địa Chi Chủ.
Nhưng biểu hiện của Long Mộ Vân lúc này, khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
Vị lão tổ Long Mộ Cổ tộc này rõ ràng bị "cầm tù" ở phương diện thần hồn, giống như xiềng xích của Cửu Tử Ma Mẫu vậy. Đến mức tâm ý của bản thân cũng không còn tự chủ được, đều đã bị thay đổi.
Nhưng mà, thực lực bản thân nàng cũng mạnh mẽ phi thường, cho nên sau khi nghe chính hắn thuyết phục dồn dập, mới dấy lên một tia ý nghĩ phản kháng.
Tống Duyên hơi suy tư, đôi môi đỏ chợt hé mở mê hoặc, nói: "Vân tỷ, ngươi bây giờ cũng không phải là ngươi thật sự, ta nguyện cùng ngươi một chỗ, chém đi thứ đang trói buộc ngươi..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy hàn quang lóe lên.
Một thanh trường kiếm đã chống vào yết hầu Tống Duyên.
Gương mặt lạnh lùng diễm lệ của Long Mộ Vân đã vặn vẹo, nàng nghiêm nghị nói: "Ngươi nói nữa, ta giết ngươi!"
Tống Duyên sống từng này tuổi, sao lại không hiểu rõ trạng thái của người nói ra những lời này chứ.
Nàng nói "giết ngươi" chẳng qua là vì hắn quả thật đã tạo ra vết rách trên đạo tâm của nàng, vết rách lớn đến mức có lẽ chỉ cần thêm chút sức lực nữa là có thể thành công.
Lực lượng thần hồn của hắn vốn đã cực mạnh, sau khi nuôi thi lại tiến thêm nửa bước.
Long Mộ Vân chính là cường giả Hóa Thần cảnh, nhưng rõ ràng... chính vì sự cường đại của nàng, nên nàng mới có thể vô tình phản kháng.
Tần suất phản kháng này có lẽ rất thấp rất thấp, thấp đến mức thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng thời cơ này, lại trùng hợp được tạo ra bởi vì hắn cứ lặp đi lặp lại thuyết phục lúc nuôi thiện thi.
Nếu là người khác, Long Mộ Vân khẳng định không thể mặc kệ kẻ đó lải nhải bên tai, nhưng Tống Duyên lại hết lần này đến lần khác khác biệt.
Long Mộ Vân không thể giết hắn!
Bằng không, hà tất phải luôn miệng gọi "chủ nhân chủ nhân", hà tất kéo xuống y phục cùng hắn hoan hảo?
Tống Duyên cũng không ngờ có thể có thời cơ này, lúc này vô tình bắt được, liền không có ý định buông tha.
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với thanh kiếm kia, một hàng nước mắt trong veo chợt trượt xuống theo hai má, bờ môi khẽ mở nói: "Vân tỷ, ngươi nên làm như vậy, ta cũng đáng phải chết. Ta thân là nam nhân, vậy mà không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu mến nhất. Mặc cho ngươi điêu tàn đến tận đây, chịu khổ bởi kiếp trước của ta. Nỗi thống khổ nhất trên nhân thế cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Ngươi cứ dùng kiếm cắt vào cổ họng ta đi! Không cần do dự nữa! Nếu ta chết rồi, chính là Thiên Tôn chết rồi, điều này nhất định có thể giúp ngươi gỡ bỏ xiềng xích, giúp ngươi giành lại tự do! Nếu có thể toại nguyện, cái kia... ta chết có gì khổ?"
Thiên Ma hoặc tâm, Ma Âm xâu tai.
Đoạn văn này, Tống Duyên vận dụng hết thảy lực lượng Thiên Ma có thể huy động.
Mà nói xong, hắn thì toàn thân căng cứng, tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.
Lời là miệng nói ra, chứ không phải chân thật.
Kế hoạch dùng khí Bà Tu Sa Hoa xâm lấn đúng là một kế hoạch điên cuồng, nếu như còn có lựa chọn khác, hắn nhất định sẽ thử.
Long Mộ Vân chỉ cảm thấy một luồng lực lượng hung hăng đâm vào trong đầu nàng, liều mạng khoét rộng kẽ nứt vốn chỉ cực kỳ nhỏ về hai phía.
Một bên của kẽ nứt đó là nàng khác, một cái tựa hồ là bản thân nàng chân chính, còn một cái thì là ý niệm cao cao tại thượng, hờ hững vô cùng của chủ nhân thiên địa.
Tay nàng bắt đầu run rẩy, giữa năm ngón tay, trường kiếm "keng" một tiếng rơi xuống.
Nàng ôm đầu, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên.
Tống Duyên liếc nhìn thanh kiếm kia, lại cố gắng tìm vị trí túi trữ vật của Long Mộ Vân.
Coi như bây giờ không lấy, nhỡ đâu sau này trở mặt, cũng có thể thử một chút.
Hắn một bên tính toán xấu xa, một bên như niệm kinh không ngừng phát ra Ma Âm.
Từng sợi Ma Âm điên cuồng đâm vào bên trong kẽ nứt của Long Mộ Vân.
Trong thế giới thần hồn của Long Mộ Vân dần dần hình thành một thế kéo co kỳ dị.
Một đầu dây thừng là Long Mộ Vân và Tống Duyên, đầu kia thì là một phần ba ý niệm của Thiên Địa Chi Chủ.
Nhưng, dù là như thế, hai bên lại chỉ miễn cưỡng ngang bằng.
Long Mộ Vân mồ hôi đầm đìa, che đầu kêu lên.
"Đau! Đau quá! Đau quá!!"
Tống Duyên khẽ cắn răng, dùng toàn bộ sức lực, không hề để ý tiêu hao mà thi triển thủ đoạn Ma Âm của "Lừa Dối Ma Tăng".
Dưới sự điên cuồng của hắn, thế cân bằng dần dần bị phá vỡ.
Không biết qua bao lâu, Tống Duyên chú ý tới lực lượng thần hồn của mình vậy mà tiêu hao gần hết.
Hắn đột nhiên lật tay một cái, theo trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc.
Trong bình vẫn là "Vạn năm Huyền sữa" mà Ninh Tâm lão tổ của Vô Tướng Cổ tộc đã tặng từ rất lâu trước đó, chỉ cần một giọt là có thể khôi phục trạng thái.
Hắn mở nắp bình, một ngụm nuốt vào Vạn năm Huyền sữa, tiếp tục thi triển Ma Âm.
...
Rất lâu, lại rất lâu...
Thế cân bằng "kéo co" đó cuối cùng triệt để bị phá vỡ.
Long Mộ Vân thở hồng hộc, như vừa rơi xuống nước, toàn bộ ngồi phịch xuống bên cạnh đài sen, toàn thân ướt đẫm.
Tống Duyên cũng chẳng khá hơn là bao.
Đột nhiên, hai mắt Long Mộ Vân trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Tống Duyên cười khổ, đối diện với ánh mắt của nàng.
Ánh mắt Long Mộ Vân từ từ trở nên vô cùng phức tạp, nàng nói một tiếng: "Nếu ngươi ở bên ngoài nói lung tung, nói ta và ngươi song tu mười năm, ta nhất định giết ngươi!"
Tống Duyên lộ ra nụ cười, nói: "Xem ra ngươi thật sự bị kiếp trước của ta trói buộc lại rồi, hiện tại... ngươi cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích."
Long Mộ Vân nói: "Cái 《 Trảm Thi Thuật 》 đó là cái bẫy, đừng luyện."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Long Mộ Vân nói: "Ngươi không phải Thiên Tôn! Ngươi và Thiên Tôn không có chút quan hệ nào!"
Dứt lời, nàng khoát tay áo, nói: "Đỡ ta lên đài sen, ta cần phải nhanh chóng củng cố, bằng không... nỗ lực của ngươi và ta đều uổng phí. Lần này, ta nợ ngươi một ân tình lớn, ngày sau nhất định trả."
Tống Duyên vịn nàng, để nàng ngồi xuống trên đài sen.
...
...
Một năm sau...
Khí sắc Long Mộ Vân khôi phục rất nhiều.
Nàng bắt đầu cùng Tống Duyên trò chuyện về chuyện của Thiên Tôn, cũng trực tiếp nói rõ cái bẫy của "Trảm tam thi", lại đem chuyện "thiện thi của Thiên Tôn là nàng, mà Bì Lam Bà là ác thi của Thiên Tôn, còn ta thi của Thiên Tôn thì đã mất tích" toàn bộ nói ra.
Đợi nàng nói xong, Tống Duyên ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi một câu: "Thiên Tôn là nam hay nữ?"
Long Mộ Vân nói: "Thiên Tôn thời thượng cổ lại được xưng là Nguyệt mẫu, tọa hạ có Tam Túc Kim Thiềm, đảo dược Thỏ Ngọc, ra ngoài thì là mây đen hóa thành từ Bì Lam kiêu trùng, ngươi nói là nam hay nữ?"
Tống Duyên thở phào một cái.
Đang nói xong, sắc mặt Long Mộ Vân chợt lại biến hóa, nàng vội vàng nín thở ngưng thần, nói: "Ý niệm thiên địa bắt đầu phản công."
Tống Duyên nói: "Ta tới giúp ngươi."
...
Năm năm sau...
Trên đài sen, Long Mộ Vân phun ra một ngụm máu, hai mắt vô lực nhìn Tống Duyên, chợt ném ra một đạo lệnh bài, nói: "Lệnh bài này có thể mở được thạch thất, ngươi mau đi đi!!"
Cũng không đợi Tống Duyên trả lời, nàng đột nhiên đẩy một cái.
Cửa đá mật thất ầm ầm mở ra.
Trải qua nhiều năm, sinh vật Địa Phủ bên ngoài sớm đã tán đi.
Tống Duyên bị cự lực đẩy xa, mà một đạo hồng quang theo sát bay ra, rơi vào trong ngực hắn.
"Tiểu Tống, tạ ơn!"
Lời vừa dứt, cửa đá kia lại lần nữa đóng lại.
Mà Tống Duyên thấy sau cửa đá bắt đầu xuất hiện thêm một tầng cấm chế dày đặc.
Hắn quét mắt nhìn hồng quang rơi vào trong ngực, thấy đó là một cái ngọc giản, một cái bình ngọc màu đỏ lửa.
Trên ngọc giản, ba chữ to chiếu sáng rạng rỡ: 《 Táng Long Luật 》.
...
...
Tống Duyên không quay trở lại nữa.
Chuyện xảy ra trên người Long Mộ Vân đã vượt quá phạm vi năng lực của hắn.
Hắn tốc độ cao đào thoát, hướng về thạch thất nơi Tô Dao, Bà Tu Ngọc Trang đang ở mà đi.
Mặt đất ven đường sớm đã hiện ra từng vết nứt, bên dưới vết nứt là nền Địa Phủ khí đen kịt, những văn tự hình u nang màu trắng bay lượn tạo thành cảnh tượng quái dị, tất cả đều cho thấy một điềm báo không lành nào đó.
Mà lúc hắn bỏ chạy, còn có thể thấy toàn bộ Thiên Tôn bí cảnh đang không ngừng run rẩy.
Tống Duyên đi vào thạch thất, dùng lệnh bài mở ra cơ quan.
Tô Dao thấy Tống Duyên thì sững sờ, nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai?"
Bà Tu Ngọc Trang thì vui sướng nhìn hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bà Tu Ngọc Trang, Tô Dao mới yên lòng.
Tống Duyên một lần nữa đóng lại cửa đá, từng đạo gia cố trận pháp thi triển ra, sau đó lại nhìn Bà Tu Ngọc Trang. Quan sát một hồi, Tống Duyên lại phát hiện dưới sự cố gắng liều mạng của Bà Tu Ngọc Trang, tốc độ sụp đổ của toàn bộ Thiên Tôn bí cảnh vậy mà còn tăng nhanh hơn không ít.
...
...
Một năm sau.
Ầm ầm một tiếng.
Thiên Tôn bí cảnh vỡ tan, Địa Phủ khí cuồng vọt lên.
Những văn tự hình u nang màu trắng đó nổ tung, hóa thành từng sợi giun đen như dây xích Câu Hồn tỏa, đuổi theo những sinh mệnh có linh hồn khắp bốn phía.
...
...
Trong nháy mắt, lại một năm...
Bì Lam Bà vô cùng chật vật trở về Bì Lam yêu đô, mà Đế Thích Tượng Hoàng thì vĩnh viễn lưu lại Thiên Tôn bí cảnh.
Bì Lam Bà lảo đảo đi vào một tòa lầu các cực kỳ xa hoa đứng lặng nơi cao, sau đó đẩy cửa ra, nhìn nữ tu đang tu luyện bên trong.
Nữ tu áo bào đỏ, mặt nạ bạc, chỉ có điều nhìn qua không phải là trùng tộc, con ngươi nàng trong veo, thân thể đầy đặn hùng hồn.
Nàng tháo mặt nạ xuống.
Nếu Tống Duyên ở đây, nhất định có thể nhận ra đây là Hoa Linh Lung, Linh phu nhân!
Năm đó lúc chia tay, Linh phu nhân tu ra mắt kép của trùng tộc, nhưng nhiều năm trôi qua, nàng không biết đã trải qua chuyện gì, vậy mà lại khôi phục lại dáng vẻ nhân loại.
Bì Lam Bà từ trong ngực lấy ra hộp gấm, nói câu "Ta lấy được rồi". Tiếng nói vừa dứt, một cảm giác đau đầu như muốn nứt ra truyền đến, Bì Lam Bà đau đến lăn lộn trên mặt đất, bầy trùng đen như mực lúc thì khuếch tán, lúc thì thít chặt, lúc thì vặn vẹo.
Hoa Linh Lung nhận lấy hộp gấm, nói một tiếng "Khổ cực rồi", sau đó mở hộp gấm, lấy ra chiếc vòng siết chặt kim quang lấp lánh bên trong, tiến lên trước, chậm rãi đeo chiếc vòng lên đầu Bì Lam Bà, mỉm cười nói: "Lập tức sẽ hết đau thôi."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Nếu ta không nhìn lầm, Vân tỷ thực ra là Thủy Tổ của Long Mộ Cổ tộc sao? Vân tỷ đều đã dưỡng dục cả một Cổ tộc rồi, sao vẫn còn e thẹn như tiểu nữ nhi vậy?"
Long Mộ Vân nói: "Ngươi cho rằng Cổ tộc là do Thủy Tổ sinh ra sao?"
Tống Duyên hiếu kỳ nói: "Không phải vậy sao?"
Long Mộ Vân nói: "Chẳng qua là lúc đúc bản mệnh bí cảnh, được tạm thời cho phép, có thể đến lối ra của lục đạo ngày nay để lấy ra một ít thần hồn thượng hạng, sau đó dùng thần hồn của bản thân ôn dưỡng, dùng Tiên thiên bí thuật ban cho những thần hồn kia, đánh lên ấn ký thuộc về ngươi, chỉ như vậy thôi.
Loại thần hồn truyền thừa này đều là truyền thừa một mạch, cho nên Cổ tộc trước giờ nhân số thưa thớt.
Thế nhưng, lúc lấy ra thần hồn, cũng sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, so đấu nhãn lực và cơ duyên, dù sao thần hồn chảy ra từ lối ra lục đạo cũng có đủ loại khác biệt. Những thần hồn này lại biến thành hậu duệ của ngươi, việc tu luyện của bọn hắn sẽ giúp ngươi ở một mức độ nào đó."
Tống Duyên nói: "Cũng không biết ta liệu có ngày này không."
Long Mộ Vân nói: "Ngươi nha, vẫn là đừng phân tâm, mau mau chém tam thi đi, ngươi cũng đã ngồi trên đài sen này hơn hai mươi năm rồi."
Tống Duyên đột nhiên nói: "Kỳ thật, ý cảnh Thần Anh hậu kỳ của ta chưa viên mãn, ta khó mà trảm ra tam thi, liệu có liên quan đến chuyện đó không?"
Long Mộ Vân nói: "Ý cảnh của ngươi là gì?"
Tống Duyên nói: "Chân ngã ý cảnh, ta ngộ ra chính là thất tình lục dục đều là chân ngã."
Long Mộ Vân:...
Vị lão tổ Long Mộ Cổ tộc này chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, thầm nghĩ trong lòng: 'Trảm tam thi, là vì chém đi thất tình lục dục, chứng được chân ngã. Nhưng ý cảnh của Tiểu Tống lại là thất tình lục dục đều là chân ngã. Đây là thất tình lục dục cùng chân ngã triệt để buộc chung một chỗ, cho nên làm sao trảm đều trảm không ra được sao?' Tống Duyên mắt sáng lên, nói: "Có lẽ đợi đến khi viên mãn là có thể trảm ra được? Bây giờ ta xem thất tình lục dục là chân ngã, nên không thể tùy tiện trảm bỏ. Nhưng nếu viên mãn rồi, chân ngã tự tại, không cần dùng thất tình lục dục làm chỗ dựa nữa? Đến lúc đó, liền có thể nhất cổ tác khí, chém đi trói buộc tà niệm này!"
Long Mộ Vân trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nếu bí cảnh chưa bị khóa, ta còn có thể cùng ngươi ra ngoài, giúp ngươi viên mãn ý cảnh, nhưng bây giờ... Ai, hay là cứ như ngươi nói lúc trước, thử trảm thiện thi trước xem sao."
Tống Duyên gật gật đầu, bắt đầu nuôi thiện thi.
...
...
Trong nháy mắt, lại mười năm trôi qua.
Long Mộ Vân đưa mắt nhìn Tống Duyên.
Tống Duyên cũng nhìn xem nàng.
"Vân tỷ, kỳ thật ta cảm thấy ngươi nên có vận mệnh của mình, mà không nên bị buộc chung với Thiên Tôn, nếu có xiềng xích gì bị Thiên Tôn nắm trong tay, ngươi không ngại nói cho ta biết bây giờ, ta thề nhất định sẽ cố hết sức giúp ngươi gỡ bỏ."
"Tiểu Tống, ngươi có trảm hay không đây. . ."
"Để Vân tỷ chê cười rồi, chỉ bất quá. . ." Ánh mắt Tống Duyên lộ vẻ chân thành, sau đó nhảy xuống đài sen, nắm lấy tay Long Mộ Vân.
Long Mộ Vân vùng vẫy một chút, Tống Duyên lại nắm rất chặt, sau đó nghiêm túc nhìn nàng nói, "Nếu lúc mới gặp ngươi ta còn xa lạ, nhưng bây giờ đã ở chung một phòng hơn ba mươi năm, ngươi là người thế nào, ta đã hiểu rõ. Vân tỷ, ngươi thực ra là người lương thiện, ngươi không nên bị trói buộc như thế. . ."
Long Mộ Vân trầm mặc một lát, nàng lờ mờ nhớ lại rất lâu trước kia, một mình nàng một kiếm đến tìm kiếm Thiên Tôn bí cảnh này, sau đó xảy ra chuyện gì thì hết sức mơ hồ.
Nhưng nàng chỉ nhớ rõ nàng đã ra sức chém giết, không ngừng giết, trên vách tường lưu lại rất nhiều vết kiếm, nhưng dù vậy, vẫn không thể giết ra một đường máu.
Nàng mệt lả chống kiếm xuống đất, và chính lúc này, cơn đau đầu kinh niên của nàng đạt đến cực hạn.
Nàng vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, ôm đầu khóc lóc thảm thiết, nhưng chỉ dụ đến sinh vật Địa Phủ.
Nàng không còn sức tái chiến, hốt hoảng chạy trốn, vừa đánh vừa lui, vừa lui ra khỏi bí cảnh thì liền mất đi ý thức.
Đợi đến khi khôi phục ý thức, nàng đã ngồi sau cánh cửa thanh đồng kia, đồng thời biết được nhiệm vụ của mình, cũng biết hết thảy chân tướng.
Đầu nàng đau, chẳng qua là vì trong đầu nàng có một luồng ý niệm của chủ nhân Thiên Đạo.
Mà ý niệm hoàn chỉnh hơn của chủ nhân Thiên Đạo thì hiện hữu trong thạch thất sau cánh cửa thanh đồng.
Thiên Tôn bí cảnh chính là cơ duyên cực lớn, nơi này rất có khả năng thu hút nhiều thiên kiêu đến thăm dò, mà việc nàng phải làm... chính là sát hạch thiên kiêu, tạo ra phân thân mới cho chủ nhân thiên địa.
Chỉ vì, phân thân của Thiên Tôn tồn tại tì vết.
Lúc này, Tống Duyên liên tục thuyết phục, khơi dậy một vài đoạn hồi ức của nàng.
Kéo theo đó, là cảm giác bỏng rát, cảm giác nhói đau.
Thân thể mềm mại của nàng đột nhiên khẽ run, có chút lảo đảo vịn trán, chiếc cổ trắng như tuyết co rúm ngẩng lên, gân xanh nổi lên dưới làn da trắng nõn.
Xùy...
Xuy xuy...
Nàng co giật như bị điện giật một lúc, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, tiếp theo liếc mắt nhìn Tống Duyên đang lo lắng nhìn nàng, nói một tiếng: "Đừng nói về ta nữa, suy nghĩ kỹ làm sao chém đi thiện thi đi."
Tống Duyên cũng nhìn Long Mộ Vân.
Hắn dù sao không phải Bì Lam Bà, không thể trực tiếp cảm nhận được Long Mộ Vân là ai, cũng không thể biết nàng là thiện thi của Thiên Tôn, càng không thể biết nàng từng chém giết, phản kháng.
Hắn chỉ cho rằng Long Mộ Vân là người trong "thần bảng", trời sinh bị khống chế bởi Thiên Địa Chi Chủ, cho nên mới làm người khảo hạch, chấp hành "kế hoạch dự bị phân thân" của Thiên Địa Chi Chủ.
Nhưng biểu hiện của Long Mộ Vân lúc này, khiến hắn thay đổi suy nghĩ.
Vị lão tổ Long Mộ Cổ tộc này rõ ràng bị "cầm tù" ở phương diện thần hồn, giống như xiềng xích của Cửu Tử Ma Mẫu vậy. Đến mức tâm ý của bản thân cũng không còn tự chủ được, đều đã bị thay đổi.
Nhưng mà, thực lực bản thân nàng cũng mạnh mẽ phi thường, cho nên sau khi nghe chính hắn thuyết phục dồn dập, mới dấy lên một tia ý nghĩ phản kháng.
Tống Duyên hơi suy tư, đôi môi đỏ chợt hé mở mê hoặc, nói: "Vân tỷ, ngươi bây giờ cũng không phải là ngươi thật sự, ta nguyện cùng ngươi một chỗ, chém đi thứ đang trói buộc ngươi..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy hàn quang lóe lên.
Một thanh trường kiếm đã chống vào yết hầu Tống Duyên.
Gương mặt lạnh lùng diễm lệ của Long Mộ Vân đã vặn vẹo, nàng nghiêm nghị nói: "Ngươi nói nữa, ta giết ngươi!"
Tống Duyên sống từng này tuổi, sao lại không hiểu rõ trạng thái của người nói ra những lời này chứ.
Nàng nói "giết ngươi" chẳng qua là vì hắn quả thật đã tạo ra vết rách trên đạo tâm của nàng, vết rách lớn đến mức có lẽ chỉ cần thêm chút sức lực nữa là có thể thành công.
Lực lượng thần hồn của hắn vốn đã cực mạnh, sau khi nuôi thi lại tiến thêm nửa bước.
Long Mộ Vân chính là cường giả Hóa Thần cảnh, nhưng rõ ràng... chính vì sự cường đại của nàng, nên nàng mới có thể vô tình phản kháng.
Tần suất phản kháng này có lẽ rất thấp rất thấp, thấp đến mức thoáng qua rồi biến mất.
Nhưng thời cơ này, lại trùng hợp được tạo ra bởi vì hắn cứ lặp đi lặp lại thuyết phục lúc nuôi thiện thi.
Nếu là người khác, Long Mộ Vân khẳng định không thể mặc kệ kẻ đó lải nhải bên tai, nhưng Tống Duyên lại hết lần này đến lần khác khác biệt.
Long Mộ Vân không thể giết hắn!
Bằng không, hà tất phải luôn miệng gọi "chủ nhân chủ nhân", hà tất kéo xuống y phục cùng hắn hoan hảo?
Tống Duyên cũng không ngờ có thể có thời cơ này, lúc này vô tình bắt được, liền không có ý định buông tha.
Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với thanh kiếm kia, một hàng nước mắt trong veo chợt trượt xuống theo hai má, bờ môi khẽ mở nói: "Vân tỷ, ngươi nên làm như vậy, ta cũng đáng phải chết. Ta thân là nam nhân, vậy mà không thể bảo vệ người phụ nữ mình yêu mến nhất. Mặc cho ngươi điêu tàn đến tận đây, chịu khổ bởi kiếp trước của ta. Nỗi thống khổ nhất trên nhân thế cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Ngươi cứ dùng kiếm cắt vào cổ họng ta đi! Không cần do dự nữa! Nếu ta chết rồi, chính là Thiên Tôn chết rồi, điều này nhất định có thể giúp ngươi gỡ bỏ xiềng xích, giúp ngươi giành lại tự do! Nếu có thể toại nguyện, cái kia... ta chết có gì khổ?"
Thiên Ma hoặc tâm, Ma Âm xâu tai.
Đoạn văn này, Tống Duyên vận dụng hết thảy lực lượng Thiên Ma có thể huy động.
Mà nói xong, hắn thì toàn thân căng cứng, tùy thời chuẩn bị bỏ chạy.
Lời là miệng nói ra, chứ không phải chân thật.
Kế hoạch dùng khí Bà Tu Sa Hoa xâm lấn đúng là một kế hoạch điên cuồng, nếu như còn có lựa chọn khác, hắn nhất định sẽ thử.
Long Mộ Vân chỉ cảm thấy một luồng lực lượng hung hăng đâm vào trong đầu nàng, liều mạng khoét rộng kẽ nứt vốn chỉ cực kỳ nhỏ về hai phía.
Một bên của kẽ nứt đó là nàng khác, một cái tựa hồ là bản thân nàng chân chính, còn một cái thì là ý niệm cao cao tại thượng, hờ hững vô cùng của chủ nhân thiên địa.
Tay nàng bắt đầu run rẩy, giữa năm ngón tay, trường kiếm "keng" một tiếng rơi xuống.
Nàng ôm đầu, tiếng rên rỉ thống khổ vang lên.
Tống Duyên liếc nhìn thanh kiếm kia, lại cố gắng tìm vị trí túi trữ vật của Long Mộ Vân.
Coi như bây giờ không lấy, nhỡ đâu sau này trở mặt, cũng có thể thử một chút.
Hắn một bên tính toán xấu xa, một bên như niệm kinh không ngừng phát ra Ma Âm.
Từng sợi Ma Âm điên cuồng đâm vào bên trong kẽ nứt của Long Mộ Vân.
Trong thế giới thần hồn của Long Mộ Vân dần dần hình thành một thế kéo co kỳ dị.
Một đầu dây thừng là Long Mộ Vân và Tống Duyên, đầu kia thì là một phần ba ý niệm của Thiên Địa Chi Chủ.
Nhưng, dù là như thế, hai bên lại chỉ miễn cưỡng ngang bằng.
Long Mộ Vân mồ hôi đầm đìa, che đầu kêu lên.
"Đau! Đau quá! Đau quá!!"
Tống Duyên khẽ cắn răng, dùng toàn bộ sức lực, không hề để ý tiêu hao mà thi triển thủ đoạn Ma Âm của "Lừa Dối Ma Tăng".
Dưới sự điên cuồng của hắn, thế cân bằng dần dần bị phá vỡ.
Không biết qua bao lâu, Tống Duyên chú ý tới lực lượng thần hồn của mình vậy mà tiêu hao gần hết.
Hắn đột nhiên lật tay một cái, theo trong túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc.
Trong bình vẫn là "Vạn năm Huyền sữa" mà Ninh Tâm lão tổ của Vô Tướng Cổ tộc đã tặng từ rất lâu trước đó, chỉ cần một giọt là có thể khôi phục trạng thái.
Hắn mở nắp bình, một ngụm nuốt vào Vạn năm Huyền sữa, tiếp tục thi triển Ma Âm.
...
Rất lâu, lại rất lâu...
Thế cân bằng "kéo co" đó cuối cùng triệt để bị phá vỡ.
Long Mộ Vân thở hồng hộc, như vừa rơi xuống nước, toàn bộ ngồi phịch xuống bên cạnh đài sen, toàn thân ướt đẫm.
Tống Duyên cũng chẳng khá hơn là bao.
Đột nhiên, hai mắt Long Mộ Vân trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Tống Duyên cười khổ, đối diện với ánh mắt của nàng.
Ánh mắt Long Mộ Vân từ từ trở nên vô cùng phức tạp, nàng nói một tiếng: "Nếu ngươi ở bên ngoài nói lung tung, nói ta và ngươi song tu mười năm, ta nhất định giết ngươi!"
Tống Duyên lộ ra nụ cười, nói: "Xem ra ngươi thật sự bị kiếp trước của ta trói buộc lại rồi, hiện tại... ngươi cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích."
Long Mộ Vân nói: "Cái 《 Trảm Thi Thuật 》 đó là cái bẫy, đừng luyện."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Long Mộ Vân nói: "Ngươi không phải Thiên Tôn! Ngươi và Thiên Tôn không có chút quan hệ nào!"
Dứt lời, nàng khoát tay áo, nói: "Đỡ ta lên đài sen, ta cần phải nhanh chóng củng cố, bằng không... nỗ lực của ngươi và ta đều uổng phí. Lần này, ta nợ ngươi một ân tình lớn, ngày sau nhất định trả."
Tống Duyên vịn nàng, để nàng ngồi xuống trên đài sen.
...
...
Một năm sau...
Khí sắc Long Mộ Vân khôi phục rất nhiều.
Nàng bắt đầu cùng Tống Duyên trò chuyện về chuyện của Thiên Tôn, cũng trực tiếp nói rõ cái bẫy của "Trảm tam thi", lại đem chuyện "thiện thi của Thiên Tôn là nàng, mà Bì Lam Bà là ác thi của Thiên Tôn, còn ta thi của Thiên Tôn thì đã mất tích" toàn bộ nói ra.
Đợi nàng nói xong, Tống Duyên ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi một câu: "Thiên Tôn là nam hay nữ?"
Long Mộ Vân nói: "Thiên Tôn thời thượng cổ lại được xưng là Nguyệt mẫu, tọa hạ có Tam Túc Kim Thiềm, đảo dược Thỏ Ngọc, ra ngoài thì là mây đen hóa thành từ Bì Lam kiêu trùng, ngươi nói là nam hay nữ?"
Tống Duyên thở phào một cái.
Đang nói xong, sắc mặt Long Mộ Vân chợt lại biến hóa, nàng vội vàng nín thở ngưng thần, nói: "Ý niệm thiên địa bắt đầu phản công."
Tống Duyên nói: "Ta tới giúp ngươi."
...
Năm năm sau...
Trên đài sen, Long Mộ Vân phun ra một ngụm máu, hai mắt vô lực nhìn Tống Duyên, chợt ném ra một đạo lệnh bài, nói: "Lệnh bài này có thể mở được thạch thất, ngươi mau đi đi!!"
Cũng không đợi Tống Duyên trả lời, nàng đột nhiên đẩy một cái.
Cửa đá mật thất ầm ầm mở ra.
Trải qua nhiều năm, sinh vật Địa Phủ bên ngoài sớm đã tán đi.
Tống Duyên bị cự lực đẩy xa, mà một đạo hồng quang theo sát bay ra, rơi vào trong ngực hắn.
"Tiểu Tống, tạ ơn!"
Lời vừa dứt, cửa đá kia lại lần nữa đóng lại.
Mà Tống Duyên thấy sau cửa đá bắt đầu xuất hiện thêm một tầng cấm chế dày đặc.
Hắn quét mắt nhìn hồng quang rơi vào trong ngực, thấy đó là một cái ngọc giản, một cái bình ngọc màu đỏ lửa.
Trên ngọc giản, ba chữ to chiếu sáng rạng rỡ: 《 Táng Long Luật 》.
...
...
Tống Duyên không quay trở lại nữa.
Chuyện xảy ra trên người Long Mộ Vân đã vượt quá phạm vi năng lực của hắn.
Hắn tốc độ cao đào thoát, hướng về thạch thất nơi Tô Dao, Bà Tu Ngọc Trang đang ở mà đi.
Mặt đất ven đường sớm đã hiện ra từng vết nứt, bên dưới vết nứt là nền Địa Phủ khí đen kịt, những văn tự hình u nang màu trắng bay lượn tạo thành cảnh tượng quái dị, tất cả đều cho thấy một điềm báo không lành nào đó.
Mà lúc hắn bỏ chạy, còn có thể thấy toàn bộ Thiên Tôn bí cảnh đang không ngừng run rẩy.
Tống Duyên đi vào thạch thất, dùng lệnh bài mở ra cơ quan.
Tô Dao thấy Tống Duyên thì sững sờ, nghiêm nghị nói: "Ngươi là ai?"
Bà Tu Ngọc Trang thì vui sướng nhìn hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bà Tu Ngọc Trang, Tô Dao mới yên lòng.
Tống Duyên một lần nữa đóng lại cửa đá, từng đạo gia cố trận pháp thi triển ra, sau đó lại nhìn Bà Tu Ngọc Trang. Quan sát một hồi, Tống Duyên lại phát hiện dưới sự cố gắng liều mạng của Bà Tu Ngọc Trang, tốc độ sụp đổ của toàn bộ Thiên Tôn bí cảnh vậy mà còn tăng nhanh hơn không ít.
...
...
Một năm sau.
Ầm ầm một tiếng.
Thiên Tôn bí cảnh vỡ tan, Địa Phủ khí cuồng vọt lên.
Những văn tự hình u nang màu trắng đó nổ tung, hóa thành từng sợi giun đen như dây xích Câu Hồn tỏa, đuổi theo những sinh mệnh có linh hồn khắp bốn phía.
...
...
Trong nháy mắt, lại một năm...
Bì Lam Bà vô cùng chật vật trở về Bì Lam yêu đô, mà Đế Thích Tượng Hoàng thì vĩnh viễn lưu lại Thiên Tôn bí cảnh.
Bì Lam Bà lảo đảo đi vào một tòa lầu các cực kỳ xa hoa đứng lặng nơi cao, sau đó đẩy cửa ra, nhìn nữ tu đang tu luyện bên trong.
Nữ tu áo bào đỏ, mặt nạ bạc, chỉ có điều nhìn qua không phải là trùng tộc, con ngươi nàng trong veo, thân thể đầy đặn hùng hồn.
Nàng tháo mặt nạ xuống.
Nếu Tống Duyên ở đây, nhất định có thể nhận ra đây là Hoa Linh Lung, Linh phu nhân!
Năm đó lúc chia tay, Linh phu nhân tu ra mắt kép của trùng tộc, nhưng nhiều năm trôi qua, nàng không biết đã trải qua chuyện gì, vậy mà lại khôi phục lại dáng vẻ nhân loại.
Bì Lam Bà từ trong ngực lấy ra hộp gấm, nói câu "Ta lấy được rồi". Tiếng nói vừa dứt, một cảm giác đau đầu như muốn nứt ra truyền đến, Bì Lam Bà đau đến lăn lộn trên mặt đất, bầy trùng đen như mực lúc thì khuếch tán, lúc thì thít chặt, lúc thì vặn vẹo.
Hoa Linh Lung nhận lấy hộp gấm, nói một tiếng "Khổ cực rồi", sau đó mở hộp gấm, lấy ra chiếc vòng siết chặt kim quang lấp lánh bên trong, tiến lên trước, chậm rãi đeo chiếc vòng lên đầu Bì Lam Bà, mỉm cười nói: "Lập tức sẽ hết đau thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận