Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 177. Tử Phủ hậu kỳ, hoàn mỹ trăm năm (2)

Chương 177. Tử Phủ hậu kỳ, hoàn mỹ trăm năm (2)
Cứng nhắc, cứng nhắc, khí chất giống lão giáo thụ bên trong tư thục, lão tu nữ trong giáo đường.
Ngươi có thể tưởng tượng một lão giáo thụ, lão tu nữ nghiêm khắc đi ném tuyết sao?
An Lỵ không nhúc nhích nhìn hắn, nghe hắn cười, khuôn mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Tống Duyên cầm đũa lên, xiên một miếng mì lớn, hút sùm sụp, vừa ăn vừa nói: "Vậy nhanh lên một chút, trời tối rồi."
An Lỵ chân thành nói: "Trời tối có thể treo đèn lồng."
Tống Duyên nói: "Hôm nay trận ném tuyết này là đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh, đúng không?"
An Lỵ nói: "Ta không có ý đó."
Tống Duyên cười nói: "Ta cũng không có ý đó."
An Lỵ nhìn hắn cười, lúc này mới khẽ cười theo, sau đó cúi đầu nhanh chóng ăn mì.
Tay nghề của nàng đã tốt hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, hai người đứng trên nền tuyết, nói là ném tuyết nhưng cũng chỉ là tùy ý ném vài lần. Đợi đến khi quần áo cả hai đều dính tuyết thì dừng lại. An Lỵ có chút ảo não thở dài, nói: "Không biết vì sao, luôn là... không thể tìm được cảm giác nhẹ nhõm, luôn là... nghĩ phải rất nghiêm túc làm mọi việc, dù cho là ném tuyết cũng vậy."
Tống Duyên đột nhiên nói: "Vậy thì đừng luyện đan nữa."
An Lỵ không cần suy nghĩ, lập tức nói: "Không được!"
Tống Duyên dùng hai tay giữ vai nàng, dịu dàng nói: "Luyện đan đã thành chấp niệm của ngươi, nhưng loại chấp niệm này chưa hẳn là sự theo đuổi những điều cao hơn, mà là một kiểu trốn tránh.
Ngươi luyện đan khi khó chịu, ngươi luyện đan khi cô độc. Ngươi cứ luyện mãi, tự cho mình lý do là đang làm chuyện đứng đắn, nhưng trên thực tế lại là trốn tránh và càng lún càng sâu. Ngươi luyện đan cũng không khác gì Tửu Quỷ mượn rượu tiêu sầu."
"Có khác chứ!"
An Lỵ tức giận đến đỏ mặt, nàng thậm chí khó mà kiềm chế được tính tình của mình.
Sao nàng có thể để người khác chửi bới nỗ lực gần hai trăm năm qua của mình?
Nhưng rất nhanh, nàng lại ý thức được người trước mắt là ai, một nỗi thống khổ lo được lo mất lập tức trào dâng.
Nàng khẽ than một tiếng, với vẻ mặt kiểu như "Có phải mình đã làm hỏng chuyện không?" "Chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi tầm suy nghĩ của mình rồi", nàng cúi đầu nhìn mũi chân.
Nàng không nhúc nhích, cứng đờ đứng trong tuyết.
Mãi đến khi nàng được ôm vào lòng, bên tai truyền đến giọng nói không hề tức giận.
"Thử đổi một lối sống khác, một cách tu luyện khác đi."
An Lỵ chần chừ hỏi: "Vậy... ta còn có thể làm gì?"
Tống Duyên nói: "Kiếm tu làm chính, đan tu làm phụ, dư thời gian thì ra ngoài học hỏi kinh nghiệm là được. Ngươi luyện đan, toàn là người khác giết yêu thú cho ngươi, sao ngươi không tự mình đi thử xem?"
Một lát sau, hắn cảm nhận được nàng khẽ gật đầu.
. . .
. . .
Đêm khuya tĩnh lặng.
Hai người cũng không đầu ấp tay gối quấn quýt bên nhau.
An Lỵ ngủ trên giường của mình.
Tống Duyên thì ngồi trong sân, đưa tay mở một mảnh ngọc giản.
Trong ngọc giản lập tức bùng nổ ánh sáng rực rỡ chói mắt, đó là đại thung màu vàng kim xé rách Vạn Pháp.
Muốn tu hành bản mệnh bí thuật, thì cần phải thấy được bản mệnh bí thuật này.
Ninh Tâm lão tổ vì muốn hắn có thể mau chóng nhập môn, thậm chí trực tiếp đưa bản gốc của Thủy Tổ 《 Bách Tướng Sinh Diệt Thung 》 - bảo vật trân quý trong tộc - cho hắn, để hắn ngày đêm quan sát, mong sớm ngày lĩnh ngộ.
Kỳ vọng của Vô Tướng Cổ tộc đối với hắn rõ ràng là cực lớn.
Tống Duyên nghiêm túc khoa tay múa chân, tìm hiểu.
Chợt, hắn cảm thấy có người từ trên cao nhìn xuống mình. Hắn cũng không che giấu, hóa thành một đạo hồng quang, bay thẳng lên nơi cao. Khi đáp xuống đỉnh núi mới thấy thanh y thần nữ đang ngưng thần nhìn hắn.
Kể từ khi Tống Duyên trở về một năm trước, quan hệ giữa hắn và Ninh Tâm lão tổ có chút kỳ quái.
Trước đó, lời giải thích của Ninh Tâm lão tổ "Nếu ngươi năm trăm năm vào Thần Anh sơ kỳ, ta vì ngươi kéo dài huyết mạch có gì không thể" là dựa trên việc nàng cho rằng Tống Duyên chính là lão tổ bản tộc chuyển thế. Nhưng hiện tại... trước mắt đây chẳng qua chỉ là một tiểu gia hỏa mà thôi.
Nếu là lão tổ bình thường, chắc chắn sẽ cảm thấy "Dựa vào cái gì lại để tiểu mã dắt đi cỗ xe ngựa của mình chứ, đây không phải hoang đường sao?", nhưng Ninh Tâm lão tổ lại cảm thấy tên tiểu tử này có tiềm lực vô tận.
Ninh Tâm lão tổ không cho rằng chỉ dung hợp ý nghĩ của một Thần Anh là có thể có được khí tức bản tộc. Tên tiểu tử này hẳn là đã được Thủy Tổ nhìn trúng ở bên cạnh Thiên trì, cho nên mới tốn cái giá lớn để tạm thời giao phó đặc thù bản tộc cho hắn.
Được Thủy Tổ nhìn trúng, tiềm lực cực lớn, lại là người ngoài, nàng cần phải thông qua biện pháp "thông gia" để trói buộc tên tiểu tử này chặt chẽ hơn về mặt tình cảm với bản tộc.
Thế nhưng, bây giờ trong cả tộc lại có ai xứng với tên tiểu tử này? Lại có ai khả năng hấp dẫn được hắn?
Nàng vẫn phải tự mình ra mặt.
Vì Vô Tướng Cổ tộc, nàng chuyện gì cũng nguyện ý làm, huống chi là thông gia?
"Thật ra ta cũng không ngại ngươi ngủ với những nữ nhân khác, bằng không tộc trưởng đã không dung túng cho ngươi tùy ý tìm nữ tu phụng dưỡng khi ở bên ngoài." Giọng Ninh Tâm lão tổ bình tĩnh.
Tống Duyên nói: "Đêm dài đằng đẵng, lão tổ chỉ nói với ta chuyện này thôi sao?"
Ninh Tâm lão tổ nói: "Ta muốn nhận An Lỵ làm muội muội, thông cáo cho Vô Tướng Cổ tộc biết, sau này cũng sẽ dùng tài nguyên của Vô Tướng Cổ tộc ta để cung cấp cho nàng tu luyện."
Tống Duyên nói: "Tốt."
Lúc này Ninh Tâm lão tổ mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nàng nhìn ra được trong lòng tên tiểu tử trước mắt này thực ra vẫn còn một mảnh Tịnh thổ, mà An Lỵ chính là Tịnh thổ của hắn. Cho nên nàng nhất định phải đối tốt với An Lỵ, cũng phải trói buộc An Lỵ chặt chẽ vào Vô Tướng Cổ tộc. Chỉ cần tên tiểu tử này không có dị tâm, vậy đây chính là kết cục cùng có lợi.
"Trong vài năm tới, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài, bên ngoài có rất nhiều người muốn tìm ngươi gây phiền phức. Còn An Lỵ, nếu nàng muốn lịch luyện, ta tự khắc sẽ có sắp xếp..."
"Được." Tống Duyên đồng ý ngay, sau đó lại nói: "Nhưng mà, lão tổ, người phải biết một chuyện, nếu An Lỵ xảy ra chuyện, ta cũng nhất định sẽ xảy ra chuyện."
Ninh Tâm lão tổ quả thực tò mò, nàng ngưng thần đánh giá tiểu gia hỏa thiếu niên trước mắt này, kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà còn có thể chân tâm yêu một nữ nhân như thế?
Nếu nói ngươi yêu là vì nuôi dưỡng hộ niệm, ta thấy không kỳ lạ, nhưng ngươi đã đột phá Tử Phủ trung kỳ, vậy mà ngươi vẫn còn tin vào tình yêu?
Ngươi... ngươi hẳn là đã gần hai trăm tuổi rồi nhỉ?"
Thanh y thần nữ nói xong chính mình cũng không nhịn được bật cười. Thái độ của thiếu niên trước mắt khiến nàng nhớ lại khoảng thời gian ngây thơ nhất từ vô số năm trước, thời gian đó đã sớm mơ hồ không rõ, ý nghĩa của khoảng thời gian đó chính là để nàng hiểu rõ cái gọi là tình yêu ngu xuẩn đến mức nào.
Nhưng thiếu niên trước mắt này, trên người hắn có lẽ có thể gắn vô số nhãn hiệu, nhưng tuyệt đối không có nhãn hiệu "ngu xuẩn".
Người càng hiểu rõ hắn thì càng biết tâm tính, cơ duyên, thủ đoạn của kẻ này đều là nhất thời chi tuyển.
Cũng chính vì những nguyên nhân này, Ninh Tâm lão tổ sau khi trịnh trọng suy tính mới quyết định sống chết bảo vệ thiếu niên này, và tiếp tục thực hiện ước định thông gia ban đầu.
Tống Duyên nói: "Loại tình cảm này một khi đã tồn tại, thì nên nhìn thẳng vào nó."
Khuôn mặt tuyệt mỹ của thanh y thần nữ chợt như băng tan tuyết nở, trong mắt dập dờn xuân thủy, đôi môi cũng trở nên căng mọng ẩm ướt. So với sự cứng đờ của An Lỵ, sự biến hóa từ lạnh lùng sang vũ mị của nàng gần như diễn ra trong chớp mắt. Loại biến hóa này nếu bị Uông Tố Tố nhìn thấy, người sau nhất định sẽ hô to lão sư, sau đó lặp đi lặp lại quan sát, lặp đi lặp lại suy ngẫm, để cầu học được tinh hoa từ đó.
Gió lạnh thổi tuyết, thanh y như mộng, đôi mắt dập dờn kia tựa như một giấc xuân mộng bất chợt buông xuống.
Thanh y thần nữ chợt chống cằm nhìn về phía thiếu niên, dịu dàng nói: "Đêm nay, bất luận ngươi muốn nhìn chỗ nào, sờ chỗ nào, ta đều cho ngươi một cơ hội."
Hành động lần này của nàng chẳng qua chỉ là một bài thử nghiệm nhỏ.
Nếu Tống Duyên không chịu, vậy nàng sẽ nhắm vào tử huyệt An Lỵ để khống chế hắn, bởi vì nàng biết An Lỵ chính là mệnh môn của Tống Duyên.
Nếu Tống Duyên chịu, vậy nàng sẽ cưỡng ép gieo hình bóng mình vào lòng hắn, bởi vì nàng biết thiếu niên này đã trọn một năm không đụng đến nữ nhân, cũng biết giờ khắc này sức hấp dẫn của nàng đáng sợ đến mức nào.
Nếu thiếu niên này đêm đêm hoan ca, có lẽ chiêu này sẽ vô dụng, nhưng giờ khắc này lại là cơ hội tuyệt hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận