Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 264. Đổi khách làm chủ, gặp lại sư tỷ (2)

Chương 264. Đổi khách làm chủ, gặp lại sư tỷ (2)
tay, ra hiệu cho đệ tử kia lui xuống, tiếp theo nhìn về phía hai bóng người xuất hiện ở hai hướng khác.
Một người, thướt tha phiêu diêu, áo lục như sen, tay cầm liên đăng (đèn hoa sen), đây là người được phong hiệu "Đăng phu nhân" trong môn phái, nhưng chữ "Đăng" này không phải chỉ "Hàn Vi Tử đăng", mà là chỉ hạ phẩm linh bảo dạng đèn trong tay phu nhân... Câu Hồn Đăng.
Dầu đèn dùng thân thể cường giả nấu luyện thành, khi đèn lửa được thắp lên có khả năng hấp dẫn cường giả, khiến hồn xiêu phách lạc. Chất lượng dầu càng tốt, hiệu quả càng mạnh. Nghe nói nếu có thể dùng thân thể tu sĩ Huyền Hoàng tam cảnh luyện chế dầu đèn, thì ngọn lửa đèn thắp lên cũng có thể gây tổn thương cho tu sĩ cùng cảnh giới.
Đăng phu nhân dựa vào vật này, cũng đã không ít lần giúp Trấn Tây chân quân dụ người tới.
Lúc này, quanh thân nàng nhuốm vẻ phong trần, rõ ràng là nhận được hiệu triệu, từ nơi xa trở về.
Người còn lại thì thân thể như một ngọn núi, là một gã cự nhân thân rộng vạn trượng, cao ngàn trượng. Vị này cũng có chức quan tại Trường Phong Tiên Triều, chính là "Thủ cọc lực sĩ", cảnh giới là Huyền Hoàng nhất cảnh.
Trấn Tây chân quân nói: "Dò xét thế nào rồi? Trường Dạ Đế thật sự đã vẫn lạc sao?"
Đăng phu nhân chần chờ nói: "Lần này ra ngoài, ta thấy không ít tông môn đều bị diệt khẩu toàn bộ. Bọn tiểu bối thì vẫn còn sót lại một ít, nhưng tu sĩ trên Hóa Thần không một ai may mắn thoát nạn. Nếu Trường Dạ Đế vẫn còn, hắn há có thể dung túng ma đầu kia càn rỡ như vậy?"
Thủ cọc lực sĩ ồm ồm nói: "Biết đâu là Đế Quân đang thử dò lòng trung thành của chúng ta."
Đăng phu nhân nói: "Đó là do ngươi chưa thấy thảm trạng hủy diệt của các tông môn bên ngoài."
Trấn Tây chân quân trầm ngâm...
Đôi mắt già nua của hắn quét qua nơi xa, suy tư nên đi hay ở lại.
Nếu Trường Dạ Đế chết thật, vậy dĩ nhiên là tan đàn xẻ nghé. Nhưng nếu không chết mà chỉ là thăm dò thì sao? Hắn lại nên làm thế nào?
Hắn cảm thấy chuyện này hơi khó xử lý.
Đang suy nghĩ, chợt... đáy lòng Trấn Tây chân quân dâng lên một cảm giác cổ quái. Cảm giác cổ quái đó thoáng chốc trở nên lạnh lẽo âm u, khiến hắn rùng mình.
Có thể khiến một Huyền Hoàng nhị cảnh phải rùng mình, Trấn Tây chân quân vội vàng phóng ra thần thức, đột nhiên hắn tập trung toàn bộ chú ý nhìn về phía dưới chân...
Thiên địa tựa như một bức tranh, và phía sau bức tranh đang có một đường nét khổng lồ tiến lại gần.
Đường nét đó càng lúc càng gần.
Là một khuôn mặt! Khuôn mặt của một nam nhân! Một khuôn mặt còn khổng lồ hơn cả thân hình núi cao nguy nga của Thủ cọc lực sĩ!
Còn chưa đợi Trấn Tây chân quân kịp phản ứng, đã nghe một tiếng "Bành" vang lên xé rách linh hồn. Không gian vỡ nát, tan thành một cái hang đen như mực, giống như miệng của một con cự thú, những mảnh vỡ không gian đen trắng như bông tuyết bay múa loạn xạ.
Gương mặt khổng lồ của nam nhân biến mất, hóa thành một bóng dáng tối tăm với đường nét thân hình bình thường.
Đầu Trấn Tây chân quân kêu lên một tiếng "ong", rồi mất đi tri giác.
Đăng phu nhân, Thủ cọc lực sĩ, cũng giống như lũ sâu kiến, ngay khoảnh khắc bị "Đại Tự Tại Giới Vực" bao phủ, đã thân hồn tách rời.
Đây chính là "hàng chiều đả kích" của Huyền Hoàng tam cảnh đối với nhị cảnh.
Tam cảnh sơ kỳ có lẽ chỉ có thể dừng lại chốc lát trong không gian loạn lưu, nhưng hậu kỳ đã có thể lưu lại lâu dài.
Giống như cự thú biển sâu đối mặt với phàm nhân trên chiếc ghe độc mộc vẽ trên bức họa, thậm chí không cần làm động tác gì, chỉ cần lặn vào Đại Hải, rồi mạnh mẽ trồi lên, cơn phong bạo và tiếng biển gầm rít mang theo cũng đủ để giết chết toàn bộ những kẻ phàm tục kia.
Tống Duyên cũng không để ba người rơi vào không gian loạn lưu, mà giữ họ lại trong Đại Tự Tại Giới Vực, dùng các năng lực phân giải, hóa thân, Ngôn Xuất Pháp Tùy, Thông Thiên trí tuệ, chết thay, tất cả hội tụ lại chỉ trong chốc lát đã tiêu hóa xong.
Luồng không gian loạn lưu chậm rãi khép lại.
Linh Khu Tịnh Thiên Các như vỡ chợ, các đệ tử xung quanh bắt đầu chạy trốn.
Mà quanh thân Tống Duyên lại lướt ra năm đạo quang hoa.
Hoa Hương Cốt, Tiêu Hàn Sơn như thường lệ giúp Tống Duyên chặn đường chạy trốn của các tu sĩ.
Hàn Linh Tử thì trực tiếp tung ra một pháp bảo to lớn giống mạng nhện, đây là linh bảo tìm được khi lục soát Trường Phong Tiên Triều... Thiên La Bí Võng. Lực sát thương bình thường, nhưng dùng để vây khốn, ngăn người thì lại khá tốt.
Hàn Linh Tử vốn không thể phát huy được bao nhiêu lực lượng của linh bảo, nhưng nhờ có Hàn Vi Tử cung cấp lực hồi phục, lúc này tấm "Thiên La Bí Võng" kia cũng trực tiếp trải rộng ra, che phủ cả một khu vực, cuốn lấy mấy trăm tu sĩ.
Tiểu Băng thì cùng hai nữ nhân kia cản người ở bốn phía.
Tống Duyên thân hình khẽ động, rồi bỗng dừng lại, nhấc tay khẽ vẫy, hút cây thanh đăng vốn sắp rơi vào không gian loạn lưu tới. Hắn nhìn một chút, rồi ném về phía Hàn Vi Tử ở xa, nói: "Vi tỷ, linh bảo này có lẽ hợp với ngươi, cầm lấy đi."
Dứt lời, hắn bước một bước ra, không gian chấn động, thoáng cái đã vượt ngàn dặm, bao phủ lấy hơn mười tên tu sĩ đang bị Thiên La Bí Võng vây khốn, chỉ trong chốc lát đã tiêu hóa xong.
"Lang quân, thật lợi hại!" Trong mắt nữ nhân vật phản diện Hàn Linh Tử chỉ có Tống Duyên.
Hàn Vi Tử bắt lấy cây thanh đăng, đôi mắt đẹp của nàng cũng đang đảo quanh.
Nàng và Tống Duyên ở chung lâu như vậy, cũng dần dần hiểu được lão quái này rốt cuộc là dạng tồn tại gì.
Mặc dù lão quái không thừa nhận, cứ một mực nói hắn chỉ mới hơn hai ngàn tuổi, nhưng Hàn Vi Tử đâu phải trẻ con, làm sao có thể tin tưởng được?
Lão quái tâm tư kín đáo, âm hiểm xảo trá, không đến thời khắc cuối cùng thì ngươi cũng không biết hắn đã đào hố ở chỗ nào. Ba mươi năm trước, trong tình thế hoàn toàn không có hy vọng thắng lợi, hắn lại trong khoảnh khắc đảo ngược toàn cục, hại chết Trường Dạ Đế. Cảnh tượng đó đến bây giờ vẫn khiến Hàn Vi Tử khó tin, thần tâm rung động bất định, chỉ cảm thấy còn phi lý hơn cả nằm mơ.
Ở cùng một chỗ với lão quái như vậy, Hàn Vi Tử hoàn toàn không muốn suy nghĩ động não.
Thế nhưng, nàng vẫn sợ hãi.
Bởi vì cho tới bây giờ, lão quái vẫn chưa từng nói về quá khứ của hắn.
Ban đầu thì không có gì, nhưng Hàn Vi Tử phát hiện lão quái tuy ngoan độc xảo trá, nhưng tuyệt không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Lão quái như vậy, nhất định có một quá khứ vô cùng phong phú.
Nếu như quá khứ tìm đến... Lão quái, liệu có bỏ rơi các nàng không?
Tống Duyên dĩ nhiên không biết những suy nghĩ vụn vặt của các tiểu nương tử. Hắn tiêu hóa xong các tu sĩ, lại đoạt lấy bảo khố tông môn, đủ loại túi trữ vật, sau đó thần sắc hơi động, đưa mắt nhìn về phía một cây cọc cấm màu máu...
Theo lý mà nói, hắn hoàn toàn có thể chiếm lấy quyền khống chế những cây cọc cấm này sau khi Trường Dạ Đế chết, như vậy là có thể nắm trong tay toàn bộ Tây Minh Vực.
Nhưng hắn đã không làm vậy. Không chỉ thế, hắn còn phá hủy từng cây cọc cấm này.
Cọc cấm tỏa linh, sẽ khiến tu sĩ ở trong hoàn cảnh này hồi phục cực chậm, mà trận chủ của đại trận này lại có thể tùy ý điều động huyền khí bị khóa lại để đứng ở thế bất bại.
Nhưng với một vật lai lịch không rõ, Tống Duyên sao có thể dùng?
Nếu hắn hao hết sức lực để luyện hóa, biết đâu sau này vị cao nhân thật sự đã thiết lập đại trận này xuất hiện, sẽ trong nháy mắt đoạt lại đại trận, biến hắn thành một tên hề.
Tuy nhiên, có lẽ vì đã đến giai đoạn cuối cùng, lần này Tống Duyên lại không phá hủy, mà chỉ hơi suy tư rồi ném cây cọc cấm màu máu này vào không gian trữ vật.
Về phần bước tiếp theo đi đâu, hắn đã nghĩ kỹ.
Hắn muốn đến Tú Kiếm Huyết Uyên, sau đó yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tây Minh Vực xảy ra biến động lớn như vậy, chắc chắn sẽ thu hút một số tu sĩ đến quan sát. Đến lúc đó... hắn chỉ cần đổi một thân phận khác, đi theo một tổ chức nào đó đến nơi khác là được.
Thế nhưng, trước đó... hắn còn phải làm một chuyện nữa, bởi vì hóa thân mà hắn để lại ở Tú Kiếm Huyết Uyên đã nhận được một vài tin tức.
...
...
Một năm sau...
Một chiếc cổ thuyền bằng đồng xanh ba tầng đậu trên bầu trời Tây Minh Vực. Minh Như Âm hướng thần thức xuống đại địa bên dưới, nhất thời nàng ngây người. Nàng vội vàng liên lạc với Trường Dạ Đế, nhưng không hề có chút hồi đáp nào.
Nàng tiếp tục đi sâu vào đại địa phía dưới, đến hoàng cung của Trường Phong Tiên Triều, chỉ thấy hoàng cung sớm đã bị cướp sạch không còn gì. Bên trong còn có không ít tán tu cảnh giới cực thấp đang cướp bóc, vơ vét, có kẻ thực sự không tìm được bảo vật nào nữa thì thậm chí đang cạy cả gạch nền.
Minh Như Âm đưa tay bắt lấy một tên tán tu, dò xét nhân quả của hắn, sau đó lộ vẻ nghi ngờ khôn nguôi.
'Ma đầu? Ma đầu từ đâu ra?' 'Chẳng lẽ là người Bạch gia tìm tới?' 'Vậy rốt cuộc Trường Dạ Đế đã chết, đã trốn đi, hay là đang giở trò gì khác?'
Bạn cần đăng nhập để bình luận