Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn
Chương 105. Ngày mai lại "Thử một chút "
Chương 105: Ngày mai lại "Thử một chút"
Tàng Thư các trên đảo Đồng Tước sạch sẽ và thoải mái, ngày thường có lẽ nơi này rất đông người, nhưng lúc này lại rất vắng.
Truyền thừa của Nam Ngô Kiếm Môn cũng giống như tính cách con người nơi đây, đều không che giấu quá nhiều, ngoại trừ một số bí pháp đặc thù, truyền thừa cá nhân, tuyệt học chí cao, các pháp thuật khác đều có thể tìm thấy ở bên trong này.
Chỉ có điều, bất luận ngươi cần pháp thuật gì, đều phải tuân theo quy định, mang đến chỗ người giữ lầu đăng ký, sau đó mới có thể đọc kỹ.
Đây là thiết luật của Tàng Thư các.
Người vi phạm thiết luật này, bị coi là "Không hỏi mà lấy", nhẹ thì bị phạt và điều tra, nặng thì bị phế bỏ pháp thuật và trục xuất khỏi kiếm môn.
Sau khi Mạnh bà bà rời đi, tự nhiên có người giữ lầu mới đến.
Người giữ lầu này mặc áo gấm, đeo đai ngọc, mặt mũi hiền lành, trên mặt nở nụ cười, lại còn là người quen cũ của Tống Duyên.
Đây chính là vị Tôn trưởng lão năm đó ở Hàn Đàm cốc đã bày ra bộ mặt kỳ quái, cố gắng dùng trò "đạo đức bắt cóc" để "tay không bắt sói", lấy đi 《 Thần Tướng Bách Ngự 》 từ chỗ hắn... Tôn Hạo Phong.
Chính người này, đã dùng sức một mình thay đổi cách nhìn của Tống Duyên đối với Nam Ngô Kiếm Môn vào lúc đó.
Có điều, sau này chứng minh, người này ở Nam Ngô Kiếm Môn đúng là kẻ ngoại tộc.
Tống Duyên thầm lặng trong lòng: Đúng là điển hình của cầu nhân đắc nhân, kẻ sợ chết lại chẳng cần phải chết...
Những người dám đánh, máu nóng của Nam Ngô Kiếm Môn đều đã lên tiền tuyến, còn loại người như Tôn trưởng lão, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, ngụy quân tử thì ngược lại lại được ở lại.
Đại trưởng lão quả rất biết dùng người.
Biết rằng nếu bọn hắn chiến tử, nhà họ Tôn cần phải khúm núm mới có thể tăng khả năng sống sót, đến lúc đó chính là phải dựa vào... đầu gối của loại ngụy quân tử như Tôn trưởng lão này để quỳ xuống.
Nhưng cái này... rõ ràng là bất lợi cho hắn.
Hắn không cần một Nam Ngô Kiếm Môn quỳ xuống trước Khôi Lỗi tông hay Sơn Hải Yêu quốc, điều này sẽ khiến vùng đệm giữa hắn và kẻ địch hoàn toàn biến mất.
Suy nghĩ của Tống Duyên lóe lên, hắn tiện tay giơ thông hành lệnh lên lắc lắc, sau đó nhanh chóng bước vào trong lầu, bắt đầu xem xét các loại pháp thuật.
Xem xét cả một ngày, hắn phát hiện thứ trân quý nhất trong toàn bộ Tàng Thư các thực ra vẫn là cuốn 《 Huyền kiếm kinh 》 kia.
Mà Nam Ngô Kiếm Môn, ngoại trừ một số tuyệt học chí cao, bí thuật mà hắn chưa biết, thứ mạnh nhất vẫn là "một thân huyền khí chuyển kiếm khí" và "kiếm khí đặc thù được ôn dưỡng bởi huyết dịch Giáng Cung" được miêu tả trong 《 Huyền kiếm kinh 》.
Những thứ này hắn đều có.
Tuy nhiên, "kiếm khí đặc thù" chỉ có một đạo mà thôi, dùng hết lại cần tiếp tục ôn dưỡng.
Lúc chân chính đấu pháp, vẫn cần đến pháp thuật hệ kiếm.
Mà pháp thuật hệ kiếm mạnh nhất của Tống Duyên hiện giờ chính là 《 Hắc Bạch Song sát 》 đã trải qua hai lần biến dị hoàn mỹ, đây là pháp thuật được thôi diễn dựa trên nền tảng 《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》.
《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》 ngưỡng tu luyện là Luyện Huyền tầng năm.
'Vậy ngưỡng cao nhất là gì đây?' Tống Duyên nhanh chóng tìm kiếm.
Pháp thuật hệ kiếm cấp độ Giáng Cung chỉ có một bản, đó là một bản pháp thuật "ngưỡng nhập môn là cấp độ Giáng Cung" mà hắn tìm thấy ở tầng năm Tàng Thư các... 《 Tụ Lý Càn Khôn 》.
Pháp thuật này còn có một điều kiện tu luyện tiên quyết, đó là phải dùng 《 Huyền kiếm kinh 》 chuyển hóa ít nhất hai thành huyền khí quanh thân thành kiếm khí mới có thể tu luyện, bởi vì đây là một môn pháp thuật thuần túy dùng để điều khiển kiếm khí.
Mà việc tu hành 《 Huyền kiếm kinh 》, lại lấy việc ngộ ra "Ta kiếm" trong 《 Huyền Hóa Nhất kiếm Điển 》, thấy rõ bí mật "Nhân kiếm hợp nhất" làm điều kiện tiên quyết.
Có thể nói là một truyền thừa nối tiếp nhau.
Tống Duyên quả quyết cầm cuốn sách nhỏ chép tay này lên, nhanh chóng lật xem.
Xem xét sơ lược, trong đó quả nhiên có chút thâm sâu ảo diệu, nhưng đại ý là: Lợi dụng sự kín đáo của hai ống tay áo để tích trữ kiếm khí, kiếm khí luẩn quẩn, tuần hoàn từ đầu đến cuối, đợi đến khi hai ống tay áo phồng lên, chính là lúc kiếm khí đã tích đầy, khi đó vung tay áo ra, kiếm khí vô hình vô tướng, tính ẩn nấp và uy lực đều vượt trội hơn phi kiếm.
Tống Duyên hiểu ngay: Tích năng lượng, bắn tia laser.
Đến mức vì sao nó không phải ngọc giản, hắn cũng không biết, tạm thời cũng không quản được.
...
Cầm lấy 《 Tụ Lý Càn Khôn 》, loại sổ sách cấp Giáng Cung này, hắn lại lật xem giới thiệu về các pháp thuật hệ kiếm khác, lại phát hiện chúng không khác mấy so với 《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》, nguyên lý tương tự, dù hắn có lấy về tu luyện cũng không có gì đặc biệt, giống như ngươi làm xong 《 Đề thi mô phỏng số 1 》 rồi lại đi làm 《 Đề thi mô phỏng số 2 》 vậy.
Tống Duyên hơi trầm ngâm.
Công pháp hệ kiếm, pháp thuật hệ kiếm, hắn đều đã có.
Nhưng hệ thống pháp thuật của hắn thực ra vẫn còn một điểm yếu không nhỏ, đó chính là... độn thuật.
Ngự kiếm tuy nhanh, nhưng đó chỉ là trong mắt tu sĩ bình thường.
Khi đối chiến cùng cấp bậc, độn thuật liền rất quan trọng.
Bất luận là cắt vào, chạy trốn, hay vừa đánh vừa chạy, độn thuật đều không thể thiếu.
Nhưng độn thuật lại cực kỳ khan hiếm.
Nếu nói Tống Duyên ở Khôi Lỗi tông không lấy được thì cũng thôi đi, nhưng sau này ở hàn đàm thị phường cũng không thấy, đủ thấy sự trân quý của độn thuật.
Tống Duyên đi tới đi lui, lại tìm kiếm mấy lần, cuối cùng ở một góc tầng năm, trên một cái hộp bí mật phát hiện mấy chữ 《 Khảm Thủy độn 》, nhưng hộp bí mật bị khóa lại, cần tìm người giữ lầu mở khóa.
...
Tống Duyên cầm lấy 《 Tụ Lý Càn Khôn 》 và 《 Khảm Thủy độn 》 đi tới chỗ Tôn trưởng lão, đưa ra lệnh bài.
Tôn trưởng lão ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Đây là pháp thuật mà cảnh giới Giáng Cung mới có thể tu hành, nhất là 《 Tụ Lý Càn Khôn 》, ngươi cầm có ích không? Còn có 《 Khảm Thủy độn 》, độn thuật này rất trân quý."
Tống Duyên lại giơ lệnh bài lên, hỏi: "Vậy ta có thể xem không?"
Tôn trưởng lão liếc nhìn lệnh bài, do do dự dự nói: "Có thể thì có thể..."
Tống Duyên nói: "Vậy xin trưởng lão đăng ký một chút."
Tôn trưởng lão nói: "Ta... Ta không làm chủ được, hay là chờ Đại trưởng lão bọn họ trở về rồi nói sau đi."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Lệnh bài này vô dụng?"
Tôn trưởng lão nói: "Có ích."
Tống Duyên nói: "Vậy có thể mượn không?"
Tôn trưởng lão nói: "Có thể thì có thể, nhưng ngươi... Ngươi chẳng qua chỉ là Luyện Huyền tầng sáu, cầm cái này làm gì?"
Tống Duyên kiên nhẫn nói: "Pháp thuật nhất thông bách thông, đệ tử chỉ là muốn xem một chút pháp thuật tầng cao là như thế nào thôi."
Tôn trưởng lão lại không đáp lời, mà nói thẳng câu "Đừng nhìn nữa, tự mình mang sổ trả về đi", chợt lại hơi ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói một câu: "Nhớ kỹ, làm người đừng mơ tưởng xa vời, dù ngươi có hai vị trưởng lão bảo lãnh, cũng không thể kiêu căng."
Tống Duyên ứng tiếng.
Tôn trưởng lão cũng không đáp lại, mà chợt đưa mắt nhìn về phía xa, trước cửa lại có một nữ tu xinh đẹp đi tới.
Tôn trưởng lão tươi cười hớn hở đón tiếp, trong mắt không còn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mượn sách nữa, vừa cười vừa nói: "Không ngờ tiên tử lại hạ cố ghé thăm."
Nữ tu kia ngạc nhiên nói: "Ta còn tưởng trưởng lão ngươi cũng đi theo Đại trưởng lão bọn họ rồi chứ."
Tôn trưởng lão ha hả nói: "Đại trưởng lão nói dù sao vẫn cần cao thủ trấn giữ trong môn nha, ta ở lại đây, ngươi cũng biết... Dù sao cũng phải có người làm những việc vặt vãnh này, đại cục làm trọng mà."
Hai người cười nói với nhau.
Tống Duyên đặt sách lại lên giá.
Hắn chuẩn bị... ngày mai lại đến thử xem.
...
...
Vào đêm...
Tôn trưởng lão đóng cửa Tàng Thư các, ngáp một cái, đi ra khỏi lầu, rồi nghĩ đến địa vị của mình sau này không chừng còn có thể tăng lên thêm nữa, đến lúc đó trong chăn lại có thể thêm mấy vị đạo lữ mỹ nhân, thật sự là dễ chịu.
Đến mức chém chém giết giết, làm gì chứ?
Liền không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế sao?
Chuyện gì cũng từ từ nha, cần gì phải thế?
Ai thống trị mà chẳng phải là thống trị, chẳng lẽ còn có thể giết hết tất cả mọi người của Tam quốc này sao? Chuyện lớn như vậy à, liều mạng thế làm gì.
Tôn trưởng lão thờ ơ ngự kiếm bay lên, đêm nay hắn muốn đến một hòn đảo khác tìm mấy nữ tu xinh đẹp để chỉ điểm một chút cho các nàng tu hành, dù sao cũng là để nâng đỡ người tiến chậm nha.
Hồng quang lướt qua Phiếu Miểu hải.
Đêm nay không trăng, sương mù dày đặc.
Tôn trưởng lão đang thoải mái hứng gió đêm, đột nhiên nheo mắt, ngay sau đó thần hồn như bị ai đó vây khốn, mệt mỏi buồn ngủ, tinh thần uể oải, trong thoáng chốc, hắn tự nhiên rơi xuống.
Ngay sau đó, mi tâm hắn lại đột nhiên nhói đau, cả người lại rơi xuống thêm một đoạn, gần như dán sát mặt hồ.
'Chuyện gì xảy ra?' Tôn trưởng lão vội vàng ôm đầu, trong đầu lóe lên nghi hoặc.
Nhưng cũng chỉ trong một ý niệm, từ trong Phiếu Miểu hải bỗng nhiên có một bàn tay khổng lồ màu máu vươn ra cực nhanh, như tàn ảnh chớp mắt tóm lấy chân hắn, "Vù" một tiếng lôi tuột hắn xuống hồ.
Trước khi hắn kịp có bất kỳ phản ứng nào, một ngón tay đã điểm vào mi tâm hắn.
Tôn trưởng lão tuy kinh hãi, nhưng trong đầu thế mà còn lóe lên suy nghĩ thứ hai: 'Đồ ngu ngốc, cũng dám lục soát hồn một cường giả Giáng Cung?' Ngay sau đó, hắn liền thấy một điểm đen kéo linh hồn hắn ra ngoài.
Quái vật màu máu sưu hồn, nuốt hồn, giam hồn, hóa trành, làm một lèo.
Tiếp đó, cánh tay lắc một cái, sát khí nồng độ cao như vật sống bò khắp toàn thân Tôn trưởng lão, rồi điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Tôn trưởng lão, chết!
Quái vật kia nắm lấy phi kiếm đâm mạnh xuống dưới, đóng cái thi thể bị sát khí ăn mòn của Tôn trưởng lão lên một tảng đá dưới đáy hồ, khiến nó không thể nổi lên được.
Làm xong những việc này, quái vật màu máu kia lại nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
...
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm...
Tống Duyên không vội đến Tàng Thư các, mà như thường lệ đi dạo trong Huyền Điền, hái một ít huyền thảo, Huyền hoa tươi mới, chuẩn bị tranh thủ thời tiết tốt để phơi khô.
Vừa về đến nhà trúc, đã thấy xa xa có tu sĩ vội vã chạy tới.
Một nữ tu xinh đẹp và một nam tu khiêng một chiếc cáng, vội vàng chạy đến, trên cáng là một tiểu nữ tu xinh xắn cả người đầy máu.
"Bạch sư huynh, Bạch sư huynh!" Nữ tu vội vàng hô, "Mau cứu người!"
Tống Duyên cúi đầu nhìn nữ tu kia, sửng sốt một chút.
Lại là Tiểu Cửu sư muội...
Mới bao lâu mà lại bị thương rồi?
Hơn nữa xem ra thương thế còn không nhẹ.
Hắn vừa gọi người vào phòng, vừa nhanh chóng xử lý vết thương cho Tiểu Cửu sư muội, sau đó lại chế biến nước canh thảo dược.
Đợi một hồi bận rộn qua đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Tiểu Cửu sư muội, lại phát hiện khuôn mặt vốn chỉ xinh đẹp bình thường của tiểu cô nương thế mà lại thêm mấy vết thương, vết thương kia cắt qua gò má, để lại vết sẹo.
Nhưng hủy hoại dung nhan vẫn chỉ là thứ yếu, thân thể Tiểu Cửu sư muội đơn giản như cái bao tải thủng, vô cùng suy yếu, đủ loại vết thương chỗ nào cũng có.
Nhìn nữ tu và nam tu đang nóng nảy bên cạnh, Tống Duyên nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, vẫn là thủ đoạn của Ma môn... sát khí."
Nữ tu xinh đẹp thở dài: "Chủ yếu vẫn là những cái sát da ảnh kia, từng cái như yêu thú phát điên, sát khí quanh thân còn có thể thôn phệ huyền khí ở một mức độ nhất định. Nếu bị những cái sát da ảnh đó đánh trúng một cái, vết thương đều rất khó hồi phục."
Nam tu vô cùng hối hận siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ hoe nói: "Tiểu Cửu sư muội bị thương là vì bảo vệ ta... Đòn đánh đó, vốn nên do ta gánh chịu. Đều tại ta."
Tống Duyên cảm khái nói: "Sát khí, thật sự là đáng sợ a."
Nữ tu xinh đẹp nói: "Còn không phải sao, trước đó không có mấy cái sát da ảnh này gia nhập chiến trường, bọn ma tu căn bản không dám xuất hiện chính diện trước mặt chúng ta, bây giờ thì khác rồi... Ai..."
Tống Duyên nói: "Tiểu Cửu sư muội cứ để ở chỗ ta đi, sát khí trên người nàng quá nhiều và tạp loạn, cần từ từ tẩy đi, hơn nữa... nàng cũng không thể ngủ được nữa đâu."
Hai tên tu sĩ nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng, hai người thực ra cũng đã nghe qua khúc mắc giữa Tiểu Cửu sư muội và vị Bạch sư huynh này, lúc này thấy Bạch sư huynh lại có thái độ như vậy, cũng là âm thầm cảm khái, chỉ cảm thấy Bạch sư huynh thật giống như biến thành người khác.
Lãng tử hồi đầu, một sớm đốn ngộ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi nói lời cảm ơn, hai tên tu sĩ rời đi.
Tống Duyên lại làm một ít canh tẩy sát, rót vào chén, đặt lên tủ đầu giường.
Hắn đối với loại cô nương như Tiểu Cửu sư muội vẫn là có hảo cảm.
Hắn cũng hy vọng người bên cạnh đều có thể giống như Tiểu Cửu sư muội thế này, không có quá nhiều tâm cơ, ngốc nghếch. Điều này sẽ khiến những ngày tháng sau này của hắn trôi qua dễ chịu hơn rất nhiều.
...
...
Một lúc sau, Tiểu Cửu sư muội tỉnh lại, nàng yếu ớt nhìn quanh, hỏi một câu: "Ta... còn sống không?"
Bên cạnh truyền đến thanh âm: "Còn sống."
Tiểu Cửu sư muội nghiêng đầu nhìn lại, đối mặt với khuôn mặt của một nam nhân...
"Bạch... Bạch sư huynh?"
"Ừm."
"Ngươi... lại cứu ta. Cảm ơn..." Tiểu Cửu sư muội lẩm bẩm nói, "Ta tưởng mình chết rồi chứ."
Tống Duyên nói: "Muốn chết như vậy sao?"
"Cũng không phải." Tiểu Cửu sư muội nói, "Cứ thế nhiều sư huynh đệ chết rồi, ta cảm thấy ta cũng nên chết."
Tống Duyên đến gần, đưa tay, dùng ngón tay búng trán nàng một cái, nói: "Nói lời gì vậy?"
Tiểu Cửu sư muội không nghe thấy hắn nói gì, chỉ bị cái búng trán đột ngột này làm cho ngây người, nàng nhắm mắt lại nói: "Bạch sư huynh, ta không thích người lỗ mãng như vậy.
Hơn nữa... ta ghét ngươi.
Ngươi là hung thủ. Ngươi giết chết Đường Vũ sư tỷ, Vận Anh sư huynh, Tử Hành sư huynh..."
Nàng lần lượt đọc tên.
Những cái tên này đều là tên của những tu sĩ đã chết vì sự nhát gan của Bạch Tú Hổ.
Nàng giống như đầu óc không tỉnh táo, hoàn toàn không rõ tình hình trước mắt, chỉ cố chấp hung hăng nói ra những cái tên có lẽ đã sớm bị người lãng quên này, dường như đang mong chờ Bạch sư huynh trước mặt vội vàng bảo nàng cút đi.
Tống Duyên đợi cô nương này nói xong, càng cảm thấy thú vị.
Mọi hành vi của cô nương này đều hoàn toàn trái ngược với hắn.
Những việc cô nương này sẽ làm, hắn là một việc cũng sẽ không đi làm.
Cho nên bất luận cô nương này dùng giọng điệu quyết tâm nào để nói chuyện, hắn đều sẽ không tức giận, bởi vì mọi ý nghĩ của cô nương này đều rõ ràng như vậy, sạch sẽ như vậy, khiến người ta rất dễ chịu.
Hắn không cần suy đoán, không cần dò xét, không cần giăng bẫy, tất cả đều rõ ràng và trực tiếp như vậy.
Cho nên, hắn đợi Tiểu Cửu sư muội nói xong những lời này, liếc nhìn tủ đầu giường, nói: "Canh tẩy sát, bên trái là thuốc uống, bên ngoài là thuốc bôi lên vết thương.
Sát khí một lần không thể sạch hết được, cần lặp đi lặp lại."
Dặn dò xong, Tống Duyên liền đi ra ngoài.
Tiểu Cửu sư muội hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Tàng Thư các." Tống Duyên thoải mái đáp lời, sau đó nói, "Ngươi giúp ta trông nhà trúc này, lát nữa nếu có sư huynh đệ đến, ngươi cứ bảo họ ngồi xuống trước, đợi ta trở lại."
"Ta..."
Tiểu Cửu sư muội ngập ngừng.
Tống Duyên đã ra khỏi cửa.
...
...
"Chủ... Chủ nhân, ta... Sau khi ta chết, người tiếp quản vị trí của ta hẳn là Tôn Túc... Tôn quản sự. Hắn là người làm việc theo quy củ, ngài chỉ cần lấy lệnh bài ra, hắn sẽ cho ngài mượn đọc hai quyển pháp thuật kia."
Bên trong thần thức của Tống Duyên, Trành Quỷ của Tôn trưởng lão đang quỳ, sắc mặt vừa sợ hãi vừa hèn mọn nói.
"Phe phái chủ hòa giống như ngươi còn nhiều không?"
"Chủ nhân, không nhiều không nhiều, toàn bộ kiếm môn đều là một đám đầu óc cứng nhắc, chẳng qua là lúc trước chưởng giáo muốn trong môn có hai phe phái, nên mới cố ý cho ta chút địa vị và quyền lực. Mục đích là để kiếm môn khi gặp phải cường địch vẫn còn một đường lui khác."
Tống Duyên âm thầm gật đầu.
Nếu loại người như Tôn trưởng lão này đã được coi là đầu lĩnh của phe chủ hòa, vậy hắn cũng đỡ phiền phức.
Đi đến Tàng Thư các, xung quanh các đã tụ tập không ít tu sĩ, bàn tán ồn ào.
Một lúc lâu sau, một tu sĩ mặt mày cứng nhắc bước tới, nói: "Chư vị, hôm nay Tôn trưởng lão tạm thời có việc, Tàng Thư các liền tạm do lão phu tiếp quản trông coi, các ngươi phàm là muốn mượn đọc pháp thuật cứ theo quy củ cũ mà vào là được."
Tống Duyên theo các đệ tử phía trước tiến vào trong các, giống như hôm qua lấy ra 《 Tụ Lý Càn Khôn 》 và 《 Khảm Thủy độn 》.
Quả nhiên, tu sĩ này không hỏi gì cả, thấy lệnh bài của hắn liền trực tiếp mở khóa 《 Khảm Thủy độn 》, sau đó nói một câu: "Tú Hổ sư chất đến khu đọc sách mà xem, hai pháp thuật này rất trân quý, không được sao chép, cũng không được mang ra ngoài."
Tống Duyên gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn, liền cầm công pháp đi sang một bên.
Tàng Thư các trên đảo Đồng Tước sạch sẽ và thoải mái, ngày thường có lẽ nơi này rất đông người, nhưng lúc này lại rất vắng.
Truyền thừa của Nam Ngô Kiếm Môn cũng giống như tính cách con người nơi đây, đều không che giấu quá nhiều, ngoại trừ một số bí pháp đặc thù, truyền thừa cá nhân, tuyệt học chí cao, các pháp thuật khác đều có thể tìm thấy ở bên trong này.
Chỉ có điều, bất luận ngươi cần pháp thuật gì, đều phải tuân theo quy định, mang đến chỗ người giữ lầu đăng ký, sau đó mới có thể đọc kỹ.
Đây là thiết luật của Tàng Thư các.
Người vi phạm thiết luật này, bị coi là "Không hỏi mà lấy", nhẹ thì bị phạt và điều tra, nặng thì bị phế bỏ pháp thuật và trục xuất khỏi kiếm môn.
Sau khi Mạnh bà bà rời đi, tự nhiên có người giữ lầu mới đến.
Người giữ lầu này mặc áo gấm, đeo đai ngọc, mặt mũi hiền lành, trên mặt nở nụ cười, lại còn là người quen cũ của Tống Duyên.
Đây chính là vị Tôn trưởng lão năm đó ở Hàn Đàm cốc đã bày ra bộ mặt kỳ quái, cố gắng dùng trò "đạo đức bắt cóc" để "tay không bắt sói", lấy đi 《 Thần Tướng Bách Ngự 》 từ chỗ hắn... Tôn Hạo Phong.
Chính người này, đã dùng sức một mình thay đổi cách nhìn của Tống Duyên đối với Nam Ngô Kiếm Môn vào lúc đó.
Có điều, sau này chứng minh, người này ở Nam Ngô Kiếm Môn đúng là kẻ ngoại tộc.
Tống Duyên thầm lặng trong lòng: Đúng là điển hình của cầu nhân đắc nhân, kẻ sợ chết lại chẳng cần phải chết...
Những người dám đánh, máu nóng của Nam Ngô Kiếm Môn đều đã lên tiền tuyến, còn loại người như Tôn trưởng lão, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, ngụy quân tử thì ngược lại lại được ở lại.
Đại trưởng lão quả rất biết dùng người.
Biết rằng nếu bọn hắn chiến tử, nhà họ Tôn cần phải khúm núm mới có thể tăng khả năng sống sót, đến lúc đó chính là phải dựa vào... đầu gối của loại ngụy quân tử như Tôn trưởng lão này để quỳ xuống.
Nhưng cái này... rõ ràng là bất lợi cho hắn.
Hắn không cần một Nam Ngô Kiếm Môn quỳ xuống trước Khôi Lỗi tông hay Sơn Hải Yêu quốc, điều này sẽ khiến vùng đệm giữa hắn và kẻ địch hoàn toàn biến mất.
Suy nghĩ của Tống Duyên lóe lên, hắn tiện tay giơ thông hành lệnh lên lắc lắc, sau đó nhanh chóng bước vào trong lầu, bắt đầu xem xét các loại pháp thuật.
Xem xét cả một ngày, hắn phát hiện thứ trân quý nhất trong toàn bộ Tàng Thư các thực ra vẫn là cuốn 《 Huyền kiếm kinh 》 kia.
Mà Nam Ngô Kiếm Môn, ngoại trừ một số tuyệt học chí cao, bí thuật mà hắn chưa biết, thứ mạnh nhất vẫn là "một thân huyền khí chuyển kiếm khí" và "kiếm khí đặc thù được ôn dưỡng bởi huyết dịch Giáng Cung" được miêu tả trong 《 Huyền kiếm kinh 》.
Những thứ này hắn đều có.
Tuy nhiên, "kiếm khí đặc thù" chỉ có một đạo mà thôi, dùng hết lại cần tiếp tục ôn dưỡng.
Lúc chân chính đấu pháp, vẫn cần đến pháp thuật hệ kiếm.
Mà pháp thuật hệ kiếm mạnh nhất của Tống Duyên hiện giờ chính là 《 Hắc Bạch Song sát 》 đã trải qua hai lần biến dị hoàn mỹ, đây là pháp thuật được thôi diễn dựa trên nền tảng 《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》.
《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》 ngưỡng tu luyện là Luyện Huyền tầng năm.
'Vậy ngưỡng cao nhất là gì đây?' Tống Duyên nhanh chóng tìm kiếm.
Pháp thuật hệ kiếm cấp độ Giáng Cung chỉ có một bản, đó là một bản pháp thuật "ngưỡng nhập môn là cấp độ Giáng Cung" mà hắn tìm thấy ở tầng năm Tàng Thư các... 《 Tụ Lý Càn Khôn 》.
Pháp thuật này còn có một điều kiện tu luyện tiên quyết, đó là phải dùng 《 Huyền kiếm kinh 》 chuyển hóa ít nhất hai thành huyền khí quanh thân thành kiếm khí mới có thể tu luyện, bởi vì đây là một môn pháp thuật thuần túy dùng để điều khiển kiếm khí.
Mà việc tu hành 《 Huyền kiếm kinh 》, lại lấy việc ngộ ra "Ta kiếm" trong 《 Huyền Hóa Nhất kiếm Điển 》, thấy rõ bí mật "Nhân kiếm hợp nhất" làm điều kiện tiên quyết.
Có thể nói là một truyền thừa nối tiếp nhau.
Tống Duyên quả quyết cầm cuốn sách nhỏ chép tay này lên, nhanh chóng lật xem.
Xem xét sơ lược, trong đó quả nhiên có chút thâm sâu ảo diệu, nhưng đại ý là: Lợi dụng sự kín đáo của hai ống tay áo để tích trữ kiếm khí, kiếm khí luẩn quẩn, tuần hoàn từ đầu đến cuối, đợi đến khi hai ống tay áo phồng lên, chính là lúc kiếm khí đã tích đầy, khi đó vung tay áo ra, kiếm khí vô hình vô tướng, tính ẩn nấp và uy lực đều vượt trội hơn phi kiếm.
Tống Duyên hiểu ngay: Tích năng lượng, bắn tia laser.
Đến mức vì sao nó không phải ngọc giản, hắn cũng không biết, tạm thời cũng không quản được.
...
Cầm lấy 《 Tụ Lý Càn Khôn 》, loại sổ sách cấp Giáng Cung này, hắn lại lật xem giới thiệu về các pháp thuật hệ kiếm khác, lại phát hiện chúng không khác mấy so với 《 Bạch Xà Kiếm Quyết 》, nguyên lý tương tự, dù hắn có lấy về tu luyện cũng không có gì đặc biệt, giống như ngươi làm xong 《 Đề thi mô phỏng số 1 》 rồi lại đi làm 《 Đề thi mô phỏng số 2 》 vậy.
Tống Duyên hơi trầm ngâm.
Công pháp hệ kiếm, pháp thuật hệ kiếm, hắn đều đã có.
Nhưng hệ thống pháp thuật của hắn thực ra vẫn còn một điểm yếu không nhỏ, đó chính là... độn thuật.
Ngự kiếm tuy nhanh, nhưng đó chỉ là trong mắt tu sĩ bình thường.
Khi đối chiến cùng cấp bậc, độn thuật liền rất quan trọng.
Bất luận là cắt vào, chạy trốn, hay vừa đánh vừa chạy, độn thuật đều không thể thiếu.
Nhưng độn thuật lại cực kỳ khan hiếm.
Nếu nói Tống Duyên ở Khôi Lỗi tông không lấy được thì cũng thôi đi, nhưng sau này ở hàn đàm thị phường cũng không thấy, đủ thấy sự trân quý của độn thuật.
Tống Duyên đi tới đi lui, lại tìm kiếm mấy lần, cuối cùng ở một góc tầng năm, trên một cái hộp bí mật phát hiện mấy chữ 《 Khảm Thủy độn 》, nhưng hộp bí mật bị khóa lại, cần tìm người giữ lầu mở khóa.
...
Tống Duyên cầm lấy 《 Tụ Lý Càn Khôn 》 và 《 Khảm Thủy độn 》 đi tới chỗ Tôn trưởng lão, đưa ra lệnh bài.
Tôn trưởng lão ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Đây là pháp thuật mà cảnh giới Giáng Cung mới có thể tu hành, nhất là 《 Tụ Lý Càn Khôn 》, ngươi cầm có ích không? Còn có 《 Khảm Thủy độn 》, độn thuật này rất trân quý."
Tống Duyên lại giơ lệnh bài lên, hỏi: "Vậy ta có thể xem không?"
Tôn trưởng lão liếc nhìn lệnh bài, do do dự dự nói: "Có thể thì có thể..."
Tống Duyên nói: "Vậy xin trưởng lão đăng ký một chút."
Tôn trưởng lão nói: "Ta... Ta không làm chủ được, hay là chờ Đại trưởng lão bọn họ trở về rồi nói sau đi."
Tống Duyên ngạc nhiên nói: "Lệnh bài này vô dụng?"
Tôn trưởng lão nói: "Có ích."
Tống Duyên nói: "Vậy có thể mượn không?"
Tôn trưởng lão nói: "Có thể thì có thể, nhưng ngươi... Ngươi chẳng qua chỉ là Luyện Huyền tầng sáu, cầm cái này làm gì?"
Tống Duyên kiên nhẫn nói: "Pháp thuật nhất thông bách thông, đệ tử chỉ là muốn xem một chút pháp thuật tầng cao là như thế nào thôi."
Tôn trưởng lão lại không đáp lời, mà nói thẳng câu "Đừng nhìn nữa, tự mình mang sổ trả về đi", chợt lại hơi ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói một câu: "Nhớ kỹ, làm người đừng mơ tưởng xa vời, dù ngươi có hai vị trưởng lão bảo lãnh, cũng không thể kiêu căng."
Tống Duyên ứng tiếng.
Tôn trưởng lão cũng không đáp lại, mà chợt đưa mắt nhìn về phía xa, trước cửa lại có một nữ tu xinh đẹp đi tới.
Tôn trưởng lão tươi cười hớn hở đón tiếp, trong mắt không còn nhìn thấy người đang đứng trước mặt mượn sách nữa, vừa cười vừa nói: "Không ngờ tiên tử lại hạ cố ghé thăm."
Nữ tu kia ngạc nhiên nói: "Ta còn tưởng trưởng lão ngươi cũng đi theo Đại trưởng lão bọn họ rồi chứ."
Tôn trưởng lão ha hả nói: "Đại trưởng lão nói dù sao vẫn cần cao thủ trấn giữ trong môn nha, ta ở lại đây, ngươi cũng biết... Dù sao cũng phải có người làm những việc vặt vãnh này, đại cục làm trọng mà."
Hai người cười nói với nhau.
Tống Duyên đặt sách lại lên giá.
Hắn chuẩn bị... ngày mai lại đến thử xem.
...
...
Vào đêm...
Tôn trưởng lão đóng cửa Tàng Thư các, ngáp một cái, đi ra khỏi lầu, rồi nghĩ đến địa vị của mình sau này không chừng còn có thể tăng lên thêm nữa, đến lúc đó trong chăn lại có thể thêm mấy vị đạo lữ mỹ nhân, thật sự là dễ chịu.
Đến mức chém chém giết giết, làm gì chứ?
Liền không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế sao?
Chuyện gì cũng từ từ nha, cần gì phải thế?
Ai thống trị mà chẳng phải là thống trị, chẳng lẽ còn có thể giết hết tất cả mọi người của Tam quốc này sao? Chuyện lớn như vậy à, liều mạng thế làm gì.
Tôn trưởng lão thờ ơ ngự kiếm bay lên, đêm nay hắn muốn đến một hòn đảo khác tìm mấy nữ tu xinh đẹp để chỉ điểm một chút cho các nàng tu hành, dù sao cũng là để nâng đỡ người tiến chậm nha.
Hồng quang lướt qua Phiếu Miểu hải.
Đêm nay không trăng, sương mù dày đặc.
Tôn trưởng lão đang thoải mái hứng gió đêm, đột nhiên nheo mắt, ngay sau đó thần hồn như bị ai đó vây khốn, mệt mỏi buồn ngủ, tinh thần uể oải, trong thoáng chốc, hắn tự nhiên rơi xuống.
Ngay sau đó, mi tâm hắn lại đột nhiên nhói đau, cả người lại rơi xuống thêm một đoạn, gần như dán sát mặt hồ.
'Chuyện gì xảy ra?' Tôn trưởng lão vội vàng ôm đầu, trong đầu lóe lên nghi hoặc.
Nhưng cũng chỉ trong một ý niệm, từ trong Phiếu Miểu hải bỗng nhiên có một bàn tay khổng lồ màu máu vươn ra cực nhanh, như tàn ảnh chớp mắt tóm lấy chân hắn, "Vù" một tiếng lôi tuột hắn xuống hồ.
Trước khi hắn kịp có bất kỳ phản ứng nào, một ngón tay đã điểm vào mi tâm hắn.
Tôn trưởng lão tuy kinh hãi, nhưng trong đầu thế mà còn lóe lên suy nghĩ thứ hai: 'Đồ ngu ngốc, cũng dám lục soát hồn một cường giả Giáng Cung?' Ngay sau đó, hắn liền thấy một điểm đen kéo linh hồn hắn ra ngoài.
Quái vật màu máu sưu hồn, nuốt hồn, giam hồn, hóa trành, làm một lèo.
Tiếp đó, cánh tay lắc một cái, sát khí nồng độ cao như vật sống bò khắp toàn thân Tôn trưởng lão, rồi điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Tôn trưởng lão, chết!
Quái vật kia nắm lấy phi kiếm đâm mạnh xuống dưới, đóng cái thi thể bị sát khí ăn mòn của Tôn trưởng lão lên một tảng đá dưới đáy hồ, khiến nó không thể nổi lên được.
Làm xong những việc này, quái vật màu máu kia lại nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
...
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm...
Tống Duyên không vội đến Tàng Thư các, mà như thường lệ đi dạo trong Huyền Điền, hái một ít huyền thảo, Huyền hoa tươi mới, chuẩn bị tranh thủ thời tiết tốt để phơi khô.
Vừa về đến nhà trúc, đã thấy xa xa có tu sĩ vội vã chạy tới.
Một nữ tu xinh đẹp và một nam tu khiêng một chiếc cáng, vội vàng chạy đến, trên cáng là một tiểu nữ tu xinh xắn cả người đầy máu.
"Bạch sư huynh, Bạch sư huynh!" Nữ tu vội vàng hô, "Mau cứu người!"
Tống Duyên cúi đầu nhìn nữ tu kia, sửng sốt một chút.
Lại là Tiểu Cửu sư muội...
Mới bao lâu mà lại bị thương rồi?
Hơn nữa xem ra thương thế còn không nhẹ.
Hắn vừa gọi người vào phòng, vừa nhanh chóng xử lý vết thương cho Tiểu Cửu sư muội, sau đó lại chế biến nước canh thảo dược.
Đợi một hồi bận rộn qua đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Tiểu Cửu sư muội, lại phát hiện khuôn mặt vốn chỉ xinh đẹp bình thường của tiểu cô nương thế mà lại thêm mấy vết thương, vết thương kia cắt qua gò má, để lại vết sẹo.
Nhưng hủy hoại dung nhan vẫn chỉ là thứ yếu, thân thể Tiểu Cửu sư muội đơn giản như cái bao tải thủng, vô cùng suy yếu, đủ loại vết thương chỗ nào cũng có.
Nhìn nữ tu và nam tu đang nóng nảy bên cạnh, Tống Duyên nói: "Không nguy hiểm đến tính mạng, vẫn là thủ đoạn của Ma môn... sát khí."
Nữ tu xinh đẹp thở dài: "Chủ yếu vẫn là những cái sát da ảnh kia, từng cái như yêu thú phát điên, sát khí quanh thân còn có thể thôn phệ huyền khí ở một mức độ nhất định. Nếu bị những cái sát da ảnh đó đánh trúng một cái, vết thương đều rất khó hồi phục."
Nam tu vô cùng hối hận siết chặt nắm đấm, hai mắt đỏ hoe nói: "Tiểu Cửu sư muội bị thương là vì bảo vệ ta... Đòn đánh đó, vốn nên do ta gánh chịu. Đều tại ta."
Tống Duyên cảm khái nói: "Sát khí, thật sự là đáng sợ a."
Nữ tu xinh đẹp nói: "Còn không phải sao, trước đó không có mấy cái sát da ảnh này gia nhập chiến trường, bọn ma tu căn bản không dám xuất hiện chính diện trước mặt chúng ta, bây giờ thì khác rồi... Ai..."
Tống Duyên nói: "Tiểu Cửu sư muội cứ để ở chỗ ta đi, sát khí trên người nàng quá nhiều và tạp loạn, cần từ từ tẩy đi, hơn nữa... nàng cũng không thể ngủ được nữa đâu."
Hai tên tu sĩ nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng, hai người thực ra cũng đã nghe qua khúc mắc giữa Tiểu Cửu sư muội và vị Bạch sư huynh này, lúc này thấy Bạch sư huynh lại có thái độ như vậy, cũng là âm thầm cảm khái, chỉ cảm thấy Bạch sư huynh thật giống như biến thành người khác.
Lãng tử hồi đầu, một sớm đốn ngộ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi nói lời cảm ơn, hai tên tu sĩ rời đi.
Tống Duyên lại làm một ít canh tẩy sát, rót vào chén, đặt lên tủ đầu giường.
Hắn đối với loại cô nương như Tiểu Cửu sư muội vẫn là có hảo cảm.
Hắn cũng hy vọng người bên cạnh đều có thể giống như Tiểu Cửu sư muội thế này, không có quá nhiều tâm cơ, ngốc nghếch. Điều này sẽ khiến những ngày tháng sau này của hắn trôi qua dễ chịu hơn rất nhiều.
...
...
Một lúc sau, Tiểu Cửu sư muội tỉnh lại, nàng yếu ớt nhìn quanh, hỏi một câu: "Ta... còn sống không?"
Bên cạnh truyền đến thanh âm: "Còn sống."
Tiểu Cửu sư muội nghiêng đầu nhìn lại, đối mặt với khuôn mặt của một nam nhân...
"Bạch... Bạch sư huynh?"
"Ừm."
"Ngươi... lại cứu ta. Cảm ơn..." Tiểu Cửu sư muội lẩm bẩm nói, "Ta tưởng mình chết rồi chứ."
Tống Duyên nói: "Muốn chết như vậy sao?"
"Cũng không phải." Tiểu Cửu sư muội nói, "Cứ thế nhiều sư huynh đệ chết rồi, ta cảm thấy ta cũng nên chết."
Tống Duyên đến gần, đưa tay, dùng ngón tay búng trán nàng một cái, nói: "Nói lời gì vậy?"
Tiểu Cửu sư muội không nghe thấy hắn nói gì, chỉ bị cái búng trán đột ngột này làm cho ngây người, nàng nhắm mắt lại nói: "Bạch sư huynh, ta không thích người lỗ mãng như vậy.
Hơn nữa... ta ghét ngươi.
Ngươi là hung thủ. Ngươi giết chết Đường Vũ sư tỷ, Vận Anh sư huynh, Tử Hành sư huynh..."
Nàng lần lượt đọc tên.
Những cái tên này đều là tên của những tu sĩ đã chết vì sự nhát gan của Bạch Tú Hổ.
Nàng giống như đầu óc không tỉnh táo, hoàn toàn không rõ tình hình trước mắt, chỉ cố chấp hung hăng nói ra những cái tên có lẽ đã sớm bị người lãng quên này, dường như đang mong chờ Bạch sư huynh trước mặt vội vàng bảo nàng cút đi.
Tống Duyên đợi cô nương này nói xong, càng cảm thấy thú vị.
Mọi hành vi của cô nương này đều hoàn toàn trái ngược với hắn.
Những việc cô nương này sẽ làm, hắn là một việc cũng sẽ không đi làm.
Cho nên bất luận cô nương này dùng giọng điệu quyết tâm nào để nói chuyện, hắn đều sẽ không tức giận, bởi vì mọi ý nghĩ của cô nương này đều rõ ràng như vậy, sạch sẽ như vậy, khiến người ta rất dễ chịu.
Hắn không cần suy đoán, không cần dò xét, không cần giăng bẫy, tất cả đều rõ ràng và trực tiếp như vậy.
Cho nên, hắn đợi Tiểu Cửu sư muội nói xong những lời này, liếc nhìn tủ đầu giường, nói: "Canh tẩy sát, bên trái là thuốc uống, bên ngoài là thuốc bôi lên vết thương.
Sát khí một lần không thể sạch hết được, cần lặp đi lặp lại."
Dặn dò xong, Tống Duyên liền đi ra ngoài.
Tiểu Cửu sư muội hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Tàng Thư các." Tống Duyên thoải mái đáp lời, sau đó nói, "Ngươi giúp ta trông nhà trúc này, lát nữa nếu có sư huynh đệ đến, ngươi cứ bảo họ ngồi xuống trước, đợi ta trở lại."
"Ta..."
Tiểu Cửu sư muội ngập ngừng.
Tống Duyên đã ra khỏi cửa.
...
...
"Chủ... Chủ nhân, ta... Sau khi ta chết, người tiếp quản vị trí của ta hẳn là Tôn Túc... Tôn quản sự. Hắn là người làm việc theo quy củ, ngài chỉ cần lấy lệnh bài ra, hắn sẽ cho ngài mượn đọc hai quyển pháp thuật kia."
Bên trong thần thức của Tống Duyên, Trành Quỷ của Tôn trưởng lão đang quỳ, sắc mặt vừa sợ hãi vừa hèn mọn nói.
"Phe phái chủ hòa giống như ngươi còn nhiều không?"
"Chủ nhân, không nhiều không nhiều, toàn bộ kiếm môn đều là một đám đầu óc cứng nhắc, chẳng qua là lúc trước chưởng giáo muốn trong môn có hai phe phái, nên mới cố ý cho ta chút địa vị và quyền lực. Mục đích là để kiếm môn khi gặp phải cường địch vẫn còn một đường lui khác."
Tống Duyên âm thầm gật đầu.
Nếu loại người như Tôn trưởng lão này đã được coi là đầu lĩnh của phe chủ hòa, vậy hắn cũng đỡ phiền phức.
Đi đến Tàng Thư các, xung quanh các đã tụ tập không ít tu sĩ, bàn tán ồn ào.
Một lúc lâu sau, một tu sĩ mặt mày cứng nhắc bước tới, nói: "Chư vị, hôm nay Tôn trưởng lão tạm thời có việc, Tàng Thư các liền tạm do lão phu tiếp quản trông coi, các ngươi phàm là muốn mượn đọc pháp thuật cứ theo quy củ cũ mà vào là được."
Tống Duyên theo các đệ tử phía trước tiến vào trong các, giống như hôm qua lấy ra 《 Tụ Lý Càn Khôn 》 và 《 Khảm Thủy độn 》.
Quả nhiên, tu sĩ này không hỏi gì cả, thấy lệnh bài của hắn liền trực tiếp mở khóa 《 Khảm Thủy độn 》, sau đó nói một câu: "Tú Hổ sư chất đến khu đọc sách mà xem, hai pháp thuật này rất trân quý, không được sao chép, cũng không được mang ra ngoài."
Tống Duyên gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn, liền cầm công pháp đi sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận