Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Cự Đầu Ma Môn

Chương 180. Thượng cổ huyền nghi, cao đẳng cấp đọ sức (1)

Chương 180. Huyền nghi thượng cổ, cuộc đọ sức cấp cao (1)
Quân chính quy của Huyền Giáp Thần Quân ra trận, khiến cho vận mệnh của đám tán tu đều đã thay đổi.
Phía trên thôn Tử Ngọ rất nhanh cũng truyền tới âm thanh của tu sĩ.
"Nơi này đã bị Thần Hổ Vương tiếp quản, các ngươi đám tán tu, phải dùng toàn lực đào móc cổ mộ!
Nếu có đào được bảo vật, sẽ được trọng thưởng!
Nếu tự ý bỏ trốn, chính là có ý đồ tư tàng bảo vật, giết không tha!
Đợi cho Vô Tướng Thiên Tôn đến, các ngươi chưa biết chừng còn có cơ duyên khác!"
Một lời, chính là định ra quy tắc.
Danh hiệu "Vô Tướng Thiên Tôn" cũng đang nhanh chóng lan truyền.
Nghe những lời này, cảm nhận bầu không khí như thế này, chính Tống Duyên nhìn về phương xa trong màn đêm mịt mờ, cũng thấy nơi chân trời đám mây kia đang có một vị thần linh kim quang lấp lánh ngồi trên xe kéo bay xa hoa, tựa như Thiên Đế uy nghiêm đang tuần tra đi tới từ xa.
Thiên Tôn người chưa đến, nhưng cảm giác áp bách mạnh mẽ cũng đã như thủy triều bao phủ nơi này.
"Vô Tướng Thiên Tôn" là vị thần do Vô Tướng Cổ tộc tạo nên, danh hiệu thần này gắn liền với hắn, nhưng bản thân hắn biết... hắn căn bản không phải là người đó.
Hai chữ "Thiên Tôn" là lấy từ 《 Cổ Thần Kinh 》, dù sao thì Thiên Tôn được ghi lại trong 《 Cổ Thần Kinh 》 và hình ảnh của hắn, nhất là về "lực lượng sấm sét", có một chút trùng hợp.
Kiếm, cờ, sấm sét, hắn và Thiên Tôn đều có.
Cho nên, Vô Tướng Cổ tộc dứt khoát tiến thêm một bước tạo thanh thế, nói hắn là "Thiên Tôn chuyển thế", nay gia nhập Vô Tướng Cổ tộc, nên là "Vô Tướng Thiên Tôn".
Đồng thời, Vô Tướng Cổ tộc lại sắp xếp hàng loạt biện pháp đồng bộ, ví dụ như "Âm thầm tác động các Cổ Thần miếu trong dân gian để lô tượng thần Thiên Tôn mới được khắc theo khuôn mặt hắn", ví dụ như "Cố ý sắp xếp một số tu sĩ chuyên giúp đỡ những người tế bái Thiên Tôn hoàn thành tâm nguyện".
Loạt tuyên truyền toàn diện này rõ ràng đã có chút thành công, nhưng vẫn chưa đủ.
Bởi vì hình tượng "Vô Tướng Thiên Tôn" cuối cùng có đứng vững được hay không, còn cần thực lực của Tống Duyên để bảo chứng.
Tống Duyên bách chiến bách thắng, thì danh hiệu này sẽ đứng vững, sau này bất kỳ ai muốn động đến tộc nhân Vô Tướng Cổ tộc đều cần phải cẩn thận cân nhắc; nếu như thất bại, không đứng vững được, thì Vô Tướng Cổ tộc sẽ trở thành trò cười.
Đây không phải là danh tiếng của một người, mà là danh tiếng của cả một tộc.
Trước khi lập danh hiệu này, Ninh Tâm lão tổ đã từng trò chuyện với hắn.
Hắn đã đồng ý.
Không phải vì hắn thích làm chuyện lớn lao, ham công trạng lớn, mà là thuận theo thời thế, và cũng là có qua có lại.
Hắn là người khá coi trọng nhân quả, cho nên nhận được lợi ích từ người khác thì nhất định sẽ báo đáp, dĩ nhiên trong quá trình báo đáp này, hắn vẫn sẽ thu hoạch được nhiều lợi ích hơn, đó chính là thiện duyên.
...
Đúng lúc này, giữa không trung chợt truyền đến một tiếng nổ vang, ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Là có tán tu muốn chạy trốn, kết quả bị tu sĩ của Huyền Giáp Thần Quân trực tiếp chém giết.
Máu tươi từ giữa không trung vung vãi, rơi xuống khắp nơi, thi thể rách nát như cái bao tải thủng trăm ngàn lỗ nện xuống mặt đất, khuôn mặt đã không thể nhận ra, một pháp bảo huyền cấp hình quạt thì bị bóp nát nhừ, ném sang một bên, bảo quang cũng mất hết.
"Giết gà dọa khỉ" xưa nay vẫn luôn hữu hiệu.
Chết một người, bầu không khí táo bạo của đám tán tu nơi đây cuối cùng cũng tạm thời bị đè xuống.
Mà cửa phòng nhỏ nơi Tống Duyên ở rất nhanh bị đẩy ra một cách thô bạo.
Bên ngoài truyền đến tiếng quát lớn: "Đạo hữu! Đừng nghỉ ngơi nữa, mau chóng đào mộ! Sớm ngày tìm được bảo vật, cũng có thể sớm ngày lĩnh thưởng! Trong vòng một nén nhang, nhất định phải ra ngoài! !"
Nói xong, người truyền lời cũng không quản người bên trong có nghe thấy hay không, "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.
An Lỵ hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
Tống Duyên nói: "Dậy làm việc thôi."
"Làm việc á?" An Lỵ có chút ngẩn ra, nàng còn tưởng Tống Duyên muốn nhân cơ hội này hiện thân, khống chế cục diện, sau đó liên hợp với cổ mộ, Dạ Vương Cổ tộc, trước bắt Thiên Ma, tiếp đó dùng nắm đấm để tuyên bố chủ quyền chứ.
Nếu là trước đây, có lẽ nàng sẽ còn lo lắng cho Tống Duyên, nhưng hiện tại... Nàng cũng đã bị rất nhiều lời đồn bên ngoài ảnh hưởng, cảm thấy Tống Duyên là một tồn tại kinh khủng sâu không lường được. Dù sao Tống Duyên đã thật sự oanh sát Thần Anh Đại trưởng lão từ trăm năm trước, hòa giải với hai đại yêu tộc đỉnh tiêm suốt một tháng trời, lại còn chống đỡ được thiên kiếp trước nay chưa từng có.
Nàng vô cùng tin chắc rằng, dù cho nàng có chết một ngàn lần một vạn lần, Tống Duyên cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên nàng chỉ cần tự lo tốt cho mình, đừng để Tống Duyên phải bận tâm là được rồi.
"Chưa từng làm việc này bao giờ à?" Tống Duyên cười nói.
An Lỵ chống nạnh nói: "Cũng đừng xem thường ta."
Rồi nàng lại nghi ngờ hỏi: "Nhưng tại sao chúng ta không hiện thân? Không phải có Thiên Ma ở đây sao?"
Tống Duyên vuốt tóc nàng, nói khẽ: "Đừng nên tin tưởng bất kỳ ai."
An Lỵ chợt nói: "Thật ra có ngươi ở đây, ta chỉ cần tin tưởng ngươi, đi theo ngươi là được rồi."
Tống Duyên lộ ra mấy phần tự giễu, hắn khẽ cười nhạt, sau đó ôn nhu nói: "Người như ta, rõ ràng rất muốn ở yên một chỗ, không đi đâu cả, nhưng lại có đủ tự biết mình, biết rõ bản thân nhất định sẽ bị dòng chảy của trời đất này cuốn đi xa, cho dù là Vô Tướng Cổ tộc cũng sẽ chỉ là nơi ta tạm dừng chân mà thôi.
Nếu ta rời đi, ngươi lại không thể cùng đi, cũng không thể theo tới. Cho nên... ta hy vọng ngươi có thể trưởng thành, một mình đảm đương một phương, như vậy chúng ta mới có thể có cơ hội gặp lại. Ta thích ngươi của quá khứ, ngươi của bây giờ, và cũng mong chờ ngươi của tương lai.
Nếu như mảnh đất trời này có ngươi tồn tại, ta dù ở bất cứ nơi đâu, cũng sẽ luôn cảm thấy thế giới trống rỗng này không hẳn là vô nghĩa, bởi vì ít nhất vẫn còn một người đang ở trong hồng trần chờ ta trở về."
An Lỵ hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút buồn bã, rồi lại ngẩng lên. Nàng chưa từng nói những lời như "Tại sao phải chia xa", bởi vì sau khi hiểu rõ quá khứ của Tống Duyên, nàng hiểu sâu sắc rằng người đàn ông của mình e là bị quấn lấy bởi thứ nhân quả cực kỳ đáng sợ. Nhân quả không giải được, quy tắc đất trời không bỏ qua, vậy thì hắn nhất định sẽ bị thế giới này đưa đến một nơi nào đó chưa biết...
Nàng khẽ đưa hai tay lên, níu lấy vạt áo Tống Duyên, nói khẽ: "Ta sẽ luôn chờ ngươi."
Tống Duyên dừng lại một chút, nói: "Đi, đào mộ thôi!"
Hai người vén rèm bước vào trong phòng, chạm mặt vợ chồng Kim Minh chân nhân.
Kim Minh chân nhân mặt mày khổ sở, nói: "Không ngờ quân Huyền Giáp Thần Quân đến sớm vậy, lần này muốn đi cũng không đi được rồi."
Bên cạnh Minh Thải chân nhân lại nói: "Đừng ủ rũ thế, lần này nếu người đến thật sự là Vô Tướng Thiên Tôn của Cổ tộc, chưa biết chừng cũng là cơ duyên của chúng ta. Với lại..."
Nàng hạ giọng: "Thật sự có bảo vật, ai mà chẳng giao một nửa nuốt một nửa? Ngươi nói có đúng không, Tiểu Cửu đạo hữu?"
An Lỵ suy nghĩ một chút rồi nói: "Minh Thải đạo hữu, ta cảm thấy nơi này nước rất sâu, nếu có cơ hội chạy trốn thì nên trốn đi, bảo vật và cơ duyên dù tốt đến đâu cũng không quan trọng bằng tính mạng."
Minh Thải chân nhân cười cười, thấp giọng nói: "Tiểu Cửu chân nhân mới ra ngoài lịch luyện hả? Đã vào núi báu nào có chuyện về tay không? Biết đâu vạn nhất lại có cơ hội thì sao?"
Kim Minh chân nhân ở bên cạnh gật đầu phụ họa, sau đó nói: "Đi thôi, đào mộ nào!"
Bốn người đi ra khỏi phòng.
Xác rắn Huyền Tinh tràn ngập huyền khí, khiến cho các tu sĩ tinh thần sảng khoái.
Bốn người lần lượt lấy ra dụng cụ đào bới, tìm một khoảnh đất trống, bắt đầu đào đất.
Tiếng đào đất ầm ầm vang lên điếc tai nhức óc.
Các đỉnh núi xung quanh thôn Tử Ngọ đều đã bị san phẳng đi không ít.
Tống Duyên, An Lỵ mặt hướng đất lưng chống trời làm việc, đợi đến khi làm hơn nửa ngày, Minh Thải chân nhân vậy mà lại đào được một quả dưa ngọt đọng sương lạnh.
Bốn người cắt quả dưa ra, chia nhau mỗi người một miếng, gặm ruột dưa.
Nước dưa ngọt lịm, vào miệng là tan.
Bốn người lau mồ hôi, trò chuyện phiếm với nhau, lại có vài phần cảm giác như người nhà nông đang làm đồng ngày mùa, nghỉ ngơi giữa buổi.
Kim Minh chân nhân còn cười nói điều này khiến hắn nhớ lại thời còn chưa tu tiên, khi đó hắn đi chân đất trong ruộng nước giúp mẹ cắm mạ, trong nước thỉnh thoảng có cá chạch, côn trùng nhỏ, tiếng kêu huyên náo xen lẫn vào nhau, thật đáng hoài niệm.
Tống Duyên thì nói nhà hắn khi còn bé làm nghề mổ heo, vào ngày mùa, hắn thường đứng trước quầy thịt nhìn nông dân qua lại trên con đường ngoài đồng xa xa, chỉ là bản thân chưa từng xuống ruộng bao giờ, bây giờ cũng coi như hoàn thành tâm nguyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận