Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 61: Conan thế giới 9 (length: 7654)

Cánh cửa phòng bị gõ vang, bốn người bên trong phòng nhìn nhau.
"Chắc là tên FBI đáng ghét kia." Tooru Amuro nghiến răng, vẫn đứng dậy đi mở cửa.
Ở trên hòn đảo cô lập này, đối mặt kẻ địch ẩn nấp, vẫn nên liên hợp lực lượng vẫn hơn.
Cửa phòng mở ra, xuất hiện ở cửa không chỉ có nghiên cứu sinh đại học Tokyo mắt híp mắt, còn có cậu học sinh tiểu học đeo kính trinh thám nào đó.
Tooru Amuro nghiêng người, mời người vào.
Hai người thấy Morofushi Hiromitsu thì những lời muốn nói nghẹn lại bên miệng.
Morofushi Hiromitsu cười, mở miệng với Subaru Okiya: "Lei, đã lâu không gặp."
Rồi lại nói với Conan: "Kudo-kun, chào cậu!"
Conan kinh ngạc trợn to mắt, mắt của Subaru Okiya cũng mở lớn, lộ ra con ngươi màu xanh lá.
Tooru Amuro mở miệng: "Không cần kinh ngạc như vậy, chuyện ngươi là Kudo Shinichi, mấy người chúng ta đã sớm biết. Kudo Shinichi m·ấ·t t·í·ch, Edogawa Conan liền xuất hiện, rất dễ khiến người ta liên tưởng."
Conan: ". . ."
Người khác sẽ không liên tưởng như vậy đâu.
Subaru Okiya mở to mắt hoàn toàn, đưa tay tắt thiết bị đổi giọng trên cổ, khôi phục thành giọng của Akai Shuichi.
"Anh là... Scotland? Anh cũng giống Conan, biến thành trẻ con? Là Gin ép anh uống viên t·h·u·ố·c kia?"
Morofushi Hiromitsu gật đầu: "Là ta, xin tự giới thiệu, ta là cảnh s·á·t c·ô·ng a·n Morofushi Hiromitsu."
"Tôi là Akai Shuichi, rất vui vì anh còn s·ố·n·g."
Conan qua cuộc đối thoại của hai người thì đã hiểu Morofushi Hiromitsu đang ở trong tình huống nào.
"Anh cũng uống APTX4869 teo nhỏ lại sao?"
Morofushi Hiromitsu mỉm cười gật đầu với cậu.
Conan lập tức cảm thấy Morofushi Hiromitsu trở nên thân t·h·iết hơn.
"Hirai học trưởng, ách, Morofushi cảnh s·á·t..."
"Vẫn cứ gọi tôi Hirai đi. Tổ chức vẫn chưa bị tiêu d·iệ·t, thân ph·ậ·n của tôi vẫn chưa thể bại lộ."
"Vâng, Hirai học trưởng!"
Sau khi hai bên hàn huyên ngắn gọn xong, liền bắt đầu thảo luận chính sự.
Hai người mới đến tán đồng suy luận trước đó của nhóm cảnh s·á·t, rồi gia nhập suy luận của họ, nhưng vì manh mối trước đó quá ít, bọn họ không biết mục đích của kẻ đứng sau màn.
Hơn nữa, dường như còn chưa xảy ra sự kiện gì, bọn họ cũng không thể trực tiếp phơi bày thân ph·ậ·n để tiến hành điều tra.
Matsuda Jinpei đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Muốn ăn điểm tâm, tôi đi tìm Yoi Tamaki."
Hagiwara Kenji đứng lên: "Cùng đi."
Hai người đến phòng của Giả Hoàn, gọi Giả Hoàn, cùng nhau xuống lầu, đi tới phòng ăn.
Những vị kh·á·c·h khác lần lượt đi vào phòng ăn, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Một nữ sinh đại học mở miệng: "Kako đâu rồi? Sao giờ ăn sáng vẫn chưa thấy? Mấy cậu có thấy cô ấy không?"
Những người bạn của cô đều lắc đầu.
Lúc này, năm nhóm khác cũng p·h·át hiện có người trong nhóm họ không thấy.
Conan lớn tiếng hỏi: "Các cô phát hiện họ không thấy từ lúc nào?"
Người thân hữu của người m·ấ·t t·í·ch có chút lo lắng vì bạn mình không thấy, thấy người hỏi là một đứa trẻ thì không muốn t·r·ả l·ời câu hỏi của cậu.
Conan: ". . ."
Tooru Amuro an ủi xoa đầu cậu, rồi hỏi lại vấn đề này.
Tooru Amuro trông đáng tin hơn, những người kia vì vậy lần lượt t·r·ả l·ờ·i câu hỏi này.
"Vậy, các anh chị rời g·i·ư·ờ·n·g thì đã phát hiện người không có ở đó?" Hagiwara Kenji hỏi.
Những người kia gật đầu.
"Tôi cho rằng Kako dậy sớm tập thể dục, cô ấy có thói quen tập thể dục buổi sáng."
"Tôi cũng nghĩ Thu Điền ra ngoài chạy bộ."
"Tôi cho rằng Xích Mộc ra ngoài tản bộ."
"Tôi..."
Mọi người đều không nghĩ theo hướng bạn mình bị bắt cóc, chỉ cho rằng bạn mình đi làm việc khác.
Matsuda Jinpei đi đến bên cạnh quản gia, chặn đường lui của bà ta, mở miệng: "Quản gia, về chuyện này, bà có gì muốn giải t·h·í·ch không?"
Vẻ mặt lạnh nhạt trước đó của quản gia không còn, trên mặt bà ta hiện vẻ kinh ngạc, lo lắng và có chút sợ hãi, bà ta vội vàng nói: "Tôi không biết, tôi thật không biết. Tôi chỉ mới phỏng vấn được c·ô·ng việc này, đến tòa thành cổ này làm việc chưa được hai ngày, chỉ đến trước các vị nửa ngày thôi."
"Bà mới phỏng vấn được?" Tooru Amuro nhìn mười hai cô hầu gái, "Các cô thì sao? Cũng mới phỏng vấn được sao?"
Mười hai cô hầu gái cũng kinh hoàng sợ hãi, liên tục gật đầu.
Morofushi Hiromitsu mở miệng: "Các cô đã gặp người thuê mình chưa?"
"Chưa ạ." Một cô hầu gái cài tóc màu da cam trên đầu t·r·ả l·ời, "Chúng tôi đều phỏng vấn qua m·ạ·n·g. Chủ thuê công bố tin thuê người lên m·ạ·n·g, tiền thuê cũng được chuyển qua m·ạ·n·g vào tài khoản ngân hàng của chúng tôi."
Conan nhớ đến lần ở Biệt Thự Hoàng Hôn.
Kẻ đứng sau màn thuê cô hầu gái t·h·í·ch c·ắ·n m·óng tay, chính là muốn lợi dụng thói quen này để đ·ầ·u độc cô ta.
Kẻ đứng sau màn muốn g·i·ế·t c·h·ế·t tất cả kh·á·c·h đến Biệt Thự Hoàng Hôn, cũng không định bỏ qua các cô hầu gái làm việc tại Biệt Thự Hoàng Hôn.
Mà hiện tại, Conan cảm thấy chủ nhân tòa thành cổ này rất có thể có cùng ý đồ với kẻ đứng sau màn của Biệt Thự Hoàng Hôn.
Giả Hoàn mở miệng: "Xin hỏi, các cô có phải là trẻ mồ côi không? Hoặc là đến Tōkyō làm việc từ nơi khác?"
Các cô hầu gái bao gồm cả quản gia đều kinh ngạc nhìn Giả Hoàn, với vẻ mặt "Sao anh biết?".
Các trinh thám và cảnh s·á·t đều giật mình trong lòng.
Kẻ đứng sau màn quả nhiên định diệt khẩu.
Hắn ngay cả các cô hầu gái đến làm việc ở tòa thành cổ này cũng không tha, lẽ nào sẽ bỏ qua những vị "kh·á·c·h" được chiêu đãi sao?
Ý thức được điều này, mọi người đều mặt mày ngưng trọng.
Akai Shuichi nói: "Dù thế nào, trước tìm người đã."
"Ấy? Không ăn điểm tâm sao?" Giả Hoàn hỏi.
"Đợi tìm được người, tôi tự làm." Morofushi Hiromitsu nói, "Ai biết trong những món điểm tâm này có bị hạ dược hay không."
"Không có hạ dược." Một cô hầu gái tóc ngắn yếu ớt nói, "Bữa sáng là tôi và Yūko Haruko làm, tôi thề, không bỏ thứ gì không nên vào trong đó."
Matsuda Jinpei hỏi: "Cô có thể x·á·c định bữa sáng luôn ở trong tầm mắt của cô không?"
Cô hầu gái tóc ngắn lắc đầu.
Akai Shuichi: "Cô không hạ dược, không có nghĩa là người khác không hạ. Dù thế nào, mười ba người các cô đều có hiềm nghi."
Những vị du kh·á·c·h khác đang cảm thấy đói, lúc này cũng không có tâm trạng ăn điểm tâm.
Những nhóm không có người m·ấ·t t·í·ch vào bếp, tự làm điểm tâm ăn.
Những nhóm có người m·ấ·t t·í·ch đều nhìn về Mōri Kogoro, chờ đợi chỉ thị của vị thám t·ử nổi tiếng này, giúp họ tìm k·iế·m người m·ấ·t t·í·ch.
Mōri Kogoro: ". . ."
Mōri Kogoro: "Như vậy đi, mọi người chia nhau ra tìm k·iế·m người m·ấ·t t·í·ch. Nhưng vì an toàn, đừng ai hành động một mình. Mỗi nhóm ít nhất phải có ba người trở lên."
Ba đứa nhóc Kojima Genta nhảy ra: "Đội thám t·ử nhí chúng cháu cũng muốn giúp tìm người."
Lúc này toàn bộ tòa thành cổ đều không an toàn, để đội thám t·ử nhí ở lại, ai biết chúng có gặp nguy hiểm hay không, vẫn là mang theo bên cạnh đảm bảo nhất.
Các trinh thám và cảnh s·á·t đồng ý mang lũ trẻ cùng hành động.
Năm đứa trẻ cùng Subaru Okiya, Tooru Amuro và Morofushi Hiromitsu, trong đó có ba người rưỡi có sức chiến đấu, gặp nguy hiểm cũng đủ ứng phó.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận