Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 154: Nên tu sửa Đại Quan viên (length: 7865)

"Ta qua hai ngày muốn ra kinh một chuyến, việc chỉnh lý tình báo liền giao cho ngươi."
Phùng Tử Anh phân phó Giả Hoàn: "Cứ ba ngày một lần, giao cho Liễu Tương Liên."
Giả Hoàn kinh ngạc: "Liễu Tương Liên đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng rồi sao?"
Phùng Tử Anh: "Hắn vừa có trung tâm, vừa có thực lực, hoàng thượng quyết định bồi dưỡng hắn."
Giả Hoàn: "Coi như không tệ."
Dừng một chút, hắn hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Phùng Tử Anh: "Giang Nam, đi chọn mua một vài thứ."
"Chọn mua?" Giả Hoàn nháy mắt, "Hoàng thượng chấp nhận biện pháp kia sao?"
Phùng Tử Anh: "Ngay khi hoàng thượng đại phong hậu cung, đã quyết định rồi."
Giả Hoàn chậc chậc: "Lần này, chúng ta có thể mượn cơ hội phát tài."
Phùng Tử Anh: "Đều nhờ ngươi nghĩ ra chủ ý này."
Cái gọi là biện pháp kia, chính là việc hoàng đế cho phép hậu phi thăm viếng người nhà, cho phép nhà mẹ đẻ hậu phi xây dựng tỉnh thân biệt viện, từ đó phán đoán tài lực của những nhà mẹ đẻ hậu phi này, rồi nghĩ cách đối phó họ.
Biện pháp này là Khổng Duy Hiên nghĩ ra.
Mà Giả Hoàn sau đó lại thêm một ý kiến.
Trước khi tuyên bố thành lập thăm viếng biệt viện, hoàng đế sẽ phái người đi Giang Nam mua sắm các loại vật liệu gỗ, vật liệu đá cùng các loại đồ cổ, thư họa để bày trí, ở kinh thành mở một cửa hàng, chuyên bán những thứ này.
Đợi đến khi hoàng đế tuyên bố cho phép hậu phi thăm viếng, những nhà mẹ đẻ hậu phi kia chắc chắn sẽ cuồng nhiệt mua sắm vật liệu gỗ, vật liệu đá và đồ bài trí để xây vườn, hàng hóa bọn họ trữ sẵn có thể bán với giá cao.
Khi đó chắc chắn kiếm được một món hời lớn.
Ý kiến này vừa đưa ra, hoàng đế động tâm, mà mấy tâm phúc của hoàng đế biết được ý kiến này cũng động tâm.
Hoàng đế kéo mấy tâm phúc cùng hợp tác, hoàng đế chiếm phần lớn, những tâm phúc khác chia nhau uống canh.
Giả Hoàn là người nghĩ ra kế sách, đương nhiên cũng có phần trong việc uống canh.
Đương nhiên, hắn phải giao chi phí.
Phùng Tử Anh là một thành viên trong đó, đã chuẩn bị xong năm vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm ngân phiếu hoàng đế và những người khác đưa cho hắn.
Tổng cộng trên người hắn có một trăm vạn lượng ngân phiếu, nếu bị cướp...
Giả Hoàn thu lại hình ảnh trong đầu, cười híp mắt nâng chung trà lên, hướng Phùng Tử Anh nâng nâng.
"Lấy trà thay rượu, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý."
"Đa tạ."
Phùng Tử Anh rời đi, toàn bộ công việc tập hợp tình báo giao hết cho Giả Hoàn.
Công việc này tuy rườm rà nhưng cũng thú vị, có thể xem được rất nhiều tin bát quái.
Ví dụ như chuyện nhà một vị quan viên nào đó không yên ổn, nhị nữ nhi vì thay thế đại nữ nhi trở thành thế tử phi của vương phủ, trước khi vương phủ đến cầu thân đã hãm hại đại nữ nhi, khiến nàng rơi xuống nước, được biểu ca bên cạnh cứu, không thể không gả cho biểu ca.
Nhị nữ nhi tự nhận vị trí thế tử phi sẽ thuộc về mình, kết quả vương phủ lại quay sang cầu hôn đối thủ một mất một còn của nhị nữ nhi.
Nhị nữ nhi vì vậy mà tự mình chuốc lấy bệnh.
Quan viên biết rõ sự tình, đem nhị nữ nhi gả cho một người góa vợ làm kế thất, đày ải khỏi kinh thành.
Lại có chuyện tay chơi hoàn khố thích đi thanh lâu bị bệnh hoa liễu, còn lây cho thê tử.
Thê tử không chịu được, bỏ thuốc độc vào thức ăn, kéo cặn bã trượng phu chết chung.
Gia đình nhà trai biết rõ sự tình, không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể mặc cho người nhà mẹ đẻ của nhà gái đem nữ nhi duy nhất của hai người mang về nhà mẹ đẻ.
Nói mới biết, những chuyện xảy ra trong nhà quan viên, huân quý thật có ý tứ, không thua kém gì tình tiết trong phim truyền hình.
Có lẽ, sau này hắn có thể viết những chuyện này thành kịch bản, đem tới hiện đại quay chụp, tỷ suất người xem chắc chắn sẽ không thấp.
Mười ngày sau khi Phùng Tử Anh đi, hoàng đế ban ý chỉ cho phép các hậu phi thăm viếng.
Hoàng thượng giả mù sa mưa nói rằng vì chuyện của mình mà các phi tần nhập cung nhiều năm không thể gặp lại thân nhân, dẫn đến hai bên nhớ nhung thành bệnh, khiến hắn là hoàng đế không nỡ lòng nào. Vì vậy, hoàng đế đặc cách cho phép cứ vào ngày hai mươi sáu mỗi tháng, thân thuộc của các tiêu phòng được vào cung thỉnh an, thăm hỏi. Đồng thời mở rộng cửa sau, "Ngoài ân điển vào cung ngày hai mươi sáu, phàm những nhà xây dựng biệt viện để thăm viếng, có thể dừng chân quan phòng, không ngại thỉnh nội đình tới tư đệ để vui chơi, hầu được hết lòng bày tỏ tình cảm cốt nhục, để mối quan hệ luân thường thêm bền chặt".
Thánh chỉ này vừa ban ra, rất nhiều gia đình hậu phi vô cùng phấn khởi, bắt đầu chuẩn bị xây dựng biệt viện để thăm viếng.
Những gia đình này không quan tâm niềm vui gia đình, họ để ý đến vinh dự được hậu phi về thăm.
Vinh quốc phủ nghe được tin này, việc đầu tiên nghĩ đến là việc Nguyên Xuân thăm viếng có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho Vinh quốc phủ.
Các chủ tử của Vinh, Ninh hai phủ lập tức tụ họp một chỗ, bàn bạc chuyện xây dựng biệt viện để đón tiếp.
Giả mẫu nói: "Quý phi về thăm là vinh dự lớn, biệt viện để tiếp đón nhất định phải xây."
Vương phu nhân phụ họa gật đầu: "Nhất định phải xây."
Đây là hiếm khi hai mẹ con nàng có ý kiến thống nhất trong những ngày gần đây.
Những người khác cũng hết sức tán đồng ý kiến này, chỉ có Giả Liễn ẩn ẩn cảm thấy bất thường, nhưng thấy các trưởng bối đều đồng ý, hắn là người ít tuổi hơn khó mà nói gì.
Rõ ràng hoàng thượng là người rất tiết kiệm mà!
Mọi người bắt đầu bàn bạc chuyện xây vườn như thế nào.
Giả Trân hết sức hào phóng mà đem một phần vườn nhà mình ra cho Giả Nguyên Xuân xây vườn.
Vương Hy Phượng báo cáo số dư trong công quỹ của phủ, thở dài. Với chút tiền này thì làm sao xây nổi vườn?
Vương phu nhân nhíu mày, nếu như lúc trước Lâm Như Hải chết, bọn họ chiếm được trăm vạn gia tài của Lâm gia, thì đã không phải hao tâm tổn trí vì không có tiền xây vườn rồi.
Giả mẫu thở dài, không ngờ Vinh quốc phủ đã suy sụp đến thế này.
Nhưng dù sao, vườn là nhất định phải xây.
Giả mẫu: "Ta lấy mười vạn lượng từ kho riêng ra, các phòng các ngươi cũng góp vào một ít, gom góp lại đi."
Giả Xá trực tiếp than khóc: "Đại phòng không có tiền."
Giả mẫu tức đến muốn ném chén trà vào Giả Xá.
Lúc trước bà bà của Giả mẫu trước khi chết đã đưa hết vốn riêng cho Giả Xá, sao hắn có thể không có tiền được.
Giả mẫu: "Lão gia, nương nương về thăm là vinh quang của cả nhà."
Giả Xá bĩu môi, cái vinh quang này đáng giá bao nhiêu tiền?
Cũng không thấy Giả Nguyên Xuân làm quý phi mang lại bao nhiêu lợi ích cho nhà, ngược lại càng ngày càng phải đưa tiền vào cung.
Nhưng Giả Xá cũng biết, hắn không bỏ tiền ra thì không được.
Giả Xá: "Ta chỉ là bá phụ thôi, lại không phải cha ruột của nương nương, bỏ ra năm vạn lượng là đủ rồi. Còn lại, người làm cha ruột nương nương nên bỏ ra nhiều hơn đi. A, còn có mẹ ruột của nương nương, xuất thân từ "Đông hải khuyết thiếu giường bạch ngọc, long vương tới thỉnh Kim Lăng vương" Vương gia, đâu có thiếu bạc. Vì cô con gái ruột của mình, lẽ nào không nên bỏ ra nhiều hơn một chút?"
Vương phu nhân tức đến suýt cắn nát răng, thực muốn xông lên xé rách cái miệng kia của Giả Xá.
Nhưng nàng không thể.
Vương phu nhân mặt mày lạnh tanh ngồi cạnh Giả Xá.
Muốn nàng móc tiền từ kho riêng ra là không thể nào, cho dù phải chi ra, nàng cũng phải tìm cách bù lại từ những chỗ khác.
Giả Chính cũng rất tức giận vì những lời của Giả Xá, nhưng lại không thể không nói: "Phòng chúng ta cũng góp mười vạn lượng."
Giả Trân vội nói: "Ninh quốc phủ góp hai vạn lượng."
Hắn là góp đất, đã mất nhiều rồi, không thể mất thêm nữa.
Cho dù là Giả gia, cũng chia làm hai phủ!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận