Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 430: Cảng đảo ngư dân tử 8 (length: 7684)

"Nghe qua thì điều kiện không tệ đấy." Giả Hoàn xoa cằm, quyết định đi quan sát kỹ càng vị Trương tiên sinh này.
Nếu người thật sự không tệ, hắn sẽ ủng hộ Quế Hoa cùng với vị Trương tiên sinh kia.
Khuôn mặt Quế Hoa đỏ bừng, trách mắng: "Hai đứa bây t·iể·u quỷ thối tha, im miệng hết cho ta, đừng có nói linh tinh."
Giả Hoàn và Giả Lạc liếc nhau, đều lè lưỡi.
Hai người đều nhìn ra được, Quế Hoa không phải là không có ý gì với vị Trương tiên sinh kia, nếu không thì đã không ngượng ngùng đến vậy.
Hai người không nói thêm gì về chuyện của Trương tiên sinh nữa, sau này Quế Hoa và Trương tiên sinh ra sao, hai người bọn họ sẽ không quản.
Chỉ cần Quế Hoa thật sự chọn Trương tiên sinh, bọn họ sẽ dâng lời chúc phúc.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Giả Cúc trở về cửa hàng.
Giả Hoàn vừa nhìn thấy Giả Cúc, lông mày liền nhíu lại.
"Cúc tỷ, hôm qua các người đi đâu vậy? Làm gì?"
Sao lại mang theo một thân âm khí trở về thế này?
Giả Cúc cười nói: "Bọn em đi khu nhà giàu, đến một cái thôn rồi cắm trại dã ngoại ở trên núi gần đó."
Giả Cúc cho rằng Giả Hoàn cảm thấy hứng thú với việc cắm trại dã ngoại nên kể chi tiết lại chuyện đi cắm trại của bọn họ.
Cái thôn kia đã bị bỏ hoang, không còn ai ở nữa.
May mắn là trong thôn có một cái giếng cổ, bên trong có nước giếng, giải quyết được vấn đề nước uống và nấu cơm cho bọn họ.
Giả Hoàn nghe đám người này cũng không làm gì quá đáng để tìm c·ái c·h·ết, mày càng nhíu chặt hơn.
Bọn họ không làm gì quá phận, vậy thì là bị quỷ dị để mắt tới sao?
Âm khí nồng nặc như vậy, không phải là bị nhiễm phải đơn giản vậy đâu, đây là bị quỷ dị đ·án·h dấu, bị coi như con mồi.
Giả Hoàn mặc dù cũng từng là cao nhân huyền môn, đã học qua huyền môn t·h·u·ậ·t p·h·áp ở thế giới khác, nhưng vì thế giới khác nhau nên hắn không đặc biệt am hiểu sự kiện quỷ dị ở thế giới này.
Loại chuyện này, vẫn cần người chuyên nghiệp ra tay mới được.
Giả Hoàn lập tức đi tìm Giả Lạc, bảo nàng liên hệ Sở Phong Bình.
Giả Lạc nghi hoặc: "Em tìm Phong Bình có chuyện gì vậy? Không chờ thêm chút được sao? Phong Bình ngày mai sẽ qua mà."
Giả Hoàn lắc đầu: "Tính m·ạ·n·g quan trọng, tỷ tỷ, tỷ vẫn nên bảo Phong Bình tỷ đến nhanh lên đi."
Giả Lạc nhíu mày, bộ dạng của đệ đệ làm nàng vừa lo lắng vừa nghi ngờ, vì đệ đệ, Giả Lạc lập tức liên hệ với Sở Phong Bình.
Sở Phong Bình nghe được hảo tỷ muội nói Giả Hoàn trở nên kỳ quái, còn nói cái gì mà tính m·ạ·n·g quan trọng, lập tức từ tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g bậ·t dậy, bắt xe đi tới Giả gia.
Phải biết là tối qua cô nàng c·ô·ng t·á·c đến khuya, hôm nay còn định ngủ một giấc cho đã.
Sở Phong Bình vừa đến cửa cửa hàng, liền gọi: "A Hoàn, em nói cái gì mà tính m·ạ·n·g quan trọng?"
Lời còn chưa dứt miệng, cô nàng liền thấy một thân âm khí nồng đậm của Giả Cúc, thô tục buột miệng thốt ra: "Ngọa Tào! Đúng là tính m·ạ·n·g quan trọng thật."
Cô nàng lập tức đi tới bên cạnh Giả Cúc, hỏi: "Cúc tỷ, chị đi đâu thế? Mà dính cả một thân âm khí thế này?"
Giả Cúc: "? ?"
Giả Lạc: "? ?"
Qua một hồi giải t·h·í·c·h, Giả Lạc cuối cùng cũng biết được hảo tỷ muội của mình thế mà lại là t·h·i·ê·n sư, không phải lừa người, mà là t·h·i·ê·n sư có bản lĩnh thật sự.
Giả Cúc hoảng hốt, không phải vì chính mình, mà là vì Lý Khôn: "A Khôn cùng em đi cái thôn đó, có phải hắn cũng bị quỷ dị ở đó để mắt tới không?"
Sở Phong Bình gật đầu, an ủi Giả Cúc: "Đừng hoảng, hiện tại trời còn sáng, quỷ dị đó sẽ không xuất hiện đâu. Em gọi điện bảo bạn trai cùng đám bạn của anh ấy qua đây, chị giúp mọi người trừ bỏ dấu vết tr·ê·n người trước."
Giả Cúc lập tức nhảy dựng lên, đi gọi điện cho Lý Khôn.
Cửa hàng bánh kẹo đã lắp điện thoại từ đầu, mặc dù tiền điện thoại không rẻ, nhưng với thu nhập hiện giờ của cửa hàng thì vẫn kham được.
Có điện thoại, một vài kh·á·ch quen có thể gọi điện đến cửa hàng đặt bánh trước, việc này chỉ có lợi cho việc kinh doanh của cửa hàng bánh kẹo thôi.
Mà Lý Khôn hiện giờ cũng ra dáng đại ca, Giả Cúc rất nhanh đã liên hệ được với Lý Khôn.
Lý Khôn không tin vào huyền học quỷ dị các kiểu, nhưng bạn gái tin tưởng lại còn thúc giục anh ta qua đó, anh ta đương nhiên là chiều theo bạn gái rồi.
Lý Khôn tiện thể gọi luôn Nam ca cùng ba người huynh đệ của anh ta, và cả bạn gái của Nam ca.
Năm người Nam ca vì chịu ảnh hưởng từ những người lớn trong nhà, nên ngược lại có chút tin tưởng vào chuyện này.
Nghe nói bọn họ bị quỷ dị để mắt tới, năm người lập tức chạy đi tìm Lý Khôn, kéo Lý Khôn đi đến cửa hàng bánh kẹo của Giả gia.
Sở Phong Bình nhìn một đám người này, mở miệng: "Chúng ta đi chỗ khác đi."
Cửa hàng bánh kẹo quá nhỏ, không chứa nổi nhiều người như vậy.
Nam ca lập tức nói: "Đi tửu lâu Toàn Phúc, mở một phòng riêng, tôi mời kh·á·ch."
Một đoàn người liền hướng t·ửu l·â·u mà đi.
Giả Lạc, Giả Hoàn và Sở Phong Bình đi ở phía sau cùng, nhỏ giọng trò chuyện.
"Phong Bình, cậu thật là t·h·i·ê·n sư hả?" Giả Lạc khó tin hỏi.
Sở Phong Bình mỉm cười: "Tớ là t·h·i·ê·n sư, cậu không làm bạn với tớ nữa sao?"
Giả Lạc vội vàng lắc đầu: "Tớ không cần biết cậu là ai, cậu vẫn là bạn tốt nhất của tớ."
Sở Phong Bình cảm động vạn phần.
Cô nàng và Giả Lạc ôm nhau một hồi, buông tay ra chuyển sang Giả Hoàn: "Thằng nhóc, khai thật đi, có phải em cũng nhìn thấy được 'ấy' không? Có phải đã sớm biết thân ph·ậ·n của chị rồi không?"
Giả Hoàn "thật thà" gật đầu: "Vâng."
Giả Lạc hít một hơi, đau lòng cho đệ đệ: "A Hoàn, sao em không nói với chị và mẹ?"
Giả Hoàn: "Em không muốn làm mọi người lo lắng. Hơn nữa ngoài việc thỉnh thoảng thấy được 'ấy' ra thì cuộc sống của em cũng không bị ảnh hưởng gì cả, nên em không nói cho mọi người biết."
Sở Phong Bình ha ha một tiếng: "Không chỉ có thế đâu. Thằng nhóc em chắc cũng tu luyện qua rồi đúng không?"
Giả Hoàn làm ra vẻ "Sao chị biết hết vậy" rồi nói: "Tu luyện qua rồi. Hồi em học tiểu học gặp được một ông lão, ông ấy p·h·át hiện em có âm dương nhãn, nên đã dạy em một ít t·h·u·ậ·t p·h·áp tu luyện."
Giả Lạc oán trách: "Em chẳng nói gì với chị và mẹ cả."
Giả Hoàn nịnh nọt cười với Giả Lạc.
Giả Lạc: "Thôi, chỉ cần em bình an là tốt rồi. Học được bản lĩnh có thể bảo vệ chính mình, càng tốt."
Giả Hoàn cảm động: "Tỷ. . ."
Vận may của hắn không tệ, x·u·y·ê·n qua nhiều thế giới đều có thể gặp được người nhà thật lòng thương hắn.
Sở Phong Bình: "Được rồi, hai chị em em về nhà rồi lại tình cảm sau nhé. A Hoàn, khi nào rảnh, giao đấu với chị một trận."
Giả Hoàn: "Được ạ. Xin Phong Bình tỷ nương tay cho."
Hắn cũng muốn thử xem thân thủ của Sở Phong Bình thế nào.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến tửu lâu Toàn Phúc, vào một gian phòng trên lầu hai.
Nam ca nói bọn họ có chuyện quan trọng cần bàn nên chưa vội gọi món.
Lão bản và nhân viên phục vụ của t·ửu l·â·u không còn lạ gì với chuyện này, thường xuyên có dân "anh chị" đến quán nói chuyện kiểu này, bởi vậy không nói gì nhiều, tất cả đều lui ra khỏi phòng, để không gian lại cho đám người.
Nam ca vô cùng lịch sự mở miệng với Sở Phong Bình: "Sở tiểu thư, xin cô ra tay giúp chúng tôi giải quyết vấn đề. Tôi tuy không thể cho cô quá nhiều t·h·ù lao, nhưng tôi nợ cô một ân tình, sau này cô có yêu cầu gì, cứ đến tìm tôi."
Lý Khôn nghe vậy thì thầm gật đầu, xem như là đồng ý với lời hứa hẹn này.
Sở Phong Bình gật đầu: "Tôi nhận lời."
Nói xong, cô nàng mở túi đeo vai ra, lấy từ bên trong một cái bình xịt nhỏ, xịt lên mắt từng người một.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận