Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 416: Trảm tục duyên bị hại người 7 (length: 7929)

Không bao lâu, tin tức Thủy Nguyệt môn Thánh nữ bị người phế bỏ võ công đã lan truyền khắp thiên hạ.
Rất nhiều người vỗ tay khen hay: Người Ma môn, những nữ nhân bị Thu Tuyết Di cướp mất người trong lòng, kẻ không ưa lối hành xử của Thủy Nguyệt môn.
Trong số đó có cả Trần Hạo.
Ngược lại, Văn Kỳ Thụy có phần cảm mến Thu Tuyết Di, nghe được tin này thì tiếc hận thay nàng.
Nếu không nghe được người phế Thu Tuyết Di có võ công là Giả Hoàn, Văn Kỳ Thụy đã muốn cùng những người ái mộ Thu Tuyết Di khác đi tìm Giả Hoàn tính sổ, báo thù cho nàng.
Nhưng nghe đến tên Giả Hoàn, Văn Kỳ Thụy thở dài từ bỏ ý định này.
Tính ra, Giả Hoàn cũng là nửa sư phụ của hắn và Trần Hạo, hắn không thể khi sư diệt tổ được.
Trần Hạo nghe xong thì cười lớn: "Không hổ là Giả tiên sinh, làm tốt lắm, ta đã sớm thấy cái gọi là tiên tử giả vờ giả vịt kia chướng mắt rồi. Hắc hắc, hiện tại không làm tiên tử được nữa, xem nàng còn làm sao."
Hắn nói với hảo huynh đệ: "Trong giang hồ, luận võ bị thương vong là khó tránh khỏi. Giả tiên sinh đã thủ hạ lưu tình, chỉ phế võ công Thu Tuyết Di, không làm nàng bị thương cũng không giết nàng. Ngươi à, đừng xoắn xuýt chuyện này nữa."
Văn Kỳ Thụy thở dài một tiếng, gật đầu.
Văn Kỳ Thụy không gây sự với Giả Hoàn, những người ái mộ Thu Tuyết Di cũng không bỏ qua cho hắn, một đám điên cuồng chạy tới báo thù cho người trong lòng.
Từ khi xuống núi Thái Sơn, Giả Hoàn không có một ngày được rảnh.
Ngày nào cũng có người đến khiêu khích.
Thu Tuyết Di từ khi rời núi, trên đường ỷ vào mỹ mạo và khí chất mê đảo vô số thanh niên tài tuấn, thêm việc sư phụ nàng, tức môn chủ Thủy Nguyệt môn đương đại, thương yêu đệ tử nên phái người đuổi giết Giả Hoàn để trút giận.
Điều này khiến Giả Hoàn sắp trở thành công địch của giang hồ.
Chỉ tiếc, những người này đến trước mặt Giả Hoàn, kết cục chỉ có một: Bị phế sạch võ công.
Không một ai ngoại lệ, dù là võ giả hậu thiên hay tiên thiên, không một ai có thể hoàn hảo rời khỏi dưới tay Giả Hoàn.
May mắn, Giả Hoàn chỉ phế võ công của họ, không giết chết.
Điều này khiến những người giang hồ khác, trừ đám não tàn của Thủy Nguyệt môn, có ấn tượng không tệ về Giả Hoàn, đặc biệt là nữ tử.
Trong số những người bị phế võ công có rất nhiều là phu quân và vị hôn phu của họ. Không cần phải trở thành quả phụ, các nữ nhân liền cảm kích Giả Hoàn.
Mà những nam nhân bị phế võ công, cũng không thể đi khắp nơi lêu lổng nữa, chỉ có thể ở nhà làm bạn các nàng, các nữ nhân càng thêm cao hứng.
Điều này dẫn đến thanh danh của Giả Hoàn trong giang hồ phân hóa lưỡng cực nghiêm trọng.
Người yêu thích, cảm kích hắn thì xưng là hiệp, người chán ghét, hận hắn thì gọi là ma.
Sau khi phế bỏ võ công rất nhiều người, đám não tàn của Thủy Nguyệt môn cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Giả Hoàn chỉ thiếu chút nữa là đạt tới đại tông sư, ngay cả võ công của Thu Tuyết Di còn có thể phế, bọn họ, những kẻ còn chưa phải tông sư, xông lên không phải là đến chịu chết sao?
Đám người sợ hãi, Giả Hoàn này, chỉ sợ đã là đại tông sư.
Tuổi còn trẻ đã thành đại tông sư?!
Giả Hoàn này rốt cuộc từ đâu xuất hiện?
Đám người lại nhớ tới Giả Lang càn quét Ma môn không lâu trước đó...
Hai người đều họ Giả, chẳng lẽ là người một nhà?
Một nhà hai đại tông sư, quá khủng bố đi?
Đắc tội bọn họ, gia tộc mình có phải cũng sẽ bị diệt giống như Ma môn?
Rất nhiều người vội vàng rút lui.
Mỹ nhân tuy tốt, nhưng tính mạng mình vẫn quan trọng hơn!
Rất nhiều người lùi bước, nhưng vẫn còn mấy người muốn diệt trừ Giả Hoàn.
Những người này không tầm thường, đều là cao thủ đỉnh tiêm trong giang hồ, địa vị rất cao, thuộc lớp cao thủ đời trước.
Võ lực thấp nhất cũng là tông sư đỉnh phong, thậm chí có hai đại tông sư.
Những người này đều là người ái mộ môn chủ Thủy Nguyệt môn, trong đó hai đại tông sư đều là tình nhân cũ của môn chủ.
Họ phát hiện, lộ tuyến Giả Hoàn đi là hướng Thủy Nguyệt môn mà tới.
Họ lo lắng Giả Hoàn muốn gây sự với Thủy Nguyệt môn, người trong lòng mình chịu thiệt, liền vội vàng chạy tới Thủy Nguyệt môn.
Họ cũng không đoán sai, mục đích của Giả Hoàn chính là Thủy Nguyệt môn, hắn muốn phá hủy Thủy Nguyệt môn.
Cái gì mà thánh môn bạch đạo, có gì khác với Ma môn?
Chẳng qua là che cho mình một lớp màn trước khi hành động thôi.
Khi Giả Hoàn đến bên ngoài Thủy Nguyệt môn, tình nhân cũ và những người ái mộ môn chủ đã đến Thủy Nguyệt môn, cùng môn chủ đứng ở sơn môn khẩu, chờ Giả Hoàn.
Khi Giả Hoàn đến, hắn thấy một đám lão nam nhân tranh giành tình nhân vì môn chủ.
Họ căn bản không để Giả Hoàn vào mắt, dù biết hắn rất có thể là cao thủ đại tông sư, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, trong đó còn có ba đại tông sư – một trong số đó là môn chủ Thủy Nguyệt môn – chẳng lẽ không đối phó được một tên mao đầu tiểu tử?
Bởi vậy, họ mới có nhã hứng nhằm vào người khác vì mỹ nữ.
Môn chủ Thủy Nguyệt môn rất hưởng thụ cảm giác được nam nhân vây quanh ở trung tâm, nhưng Giả Hoàn rốt cuộc đã phế bỏ đệ tử mà nàng tỉ mỉ dạy dỗ gần hai mươi năm, nàng rất hận Giả Hoàn, thấy hắn liền đứng dậy khỏi đám nam nhân vây quanh, trừng mắt nhìn Giả Hoàn.
"Ngươi là Giả Hoàn?"
Giả Hoàn liếc nhìn môn chủ Thủy Nguyệt môn, rồi đảo mắt nhìn đám nam nhân quanh nàng.
A, một đám đều là đại nhân vật, trong đó còn có nhạc phụ của Trần Hạo.
Nếu mình phế hết bọn họ, cục diện thiên hạ hôm nay sẽ phát sinh biến đổi lớn!
Giả Hoàn mỉm cười.
Biến đổi thì tốt.
Thay đổi thì quân Giả gia mới càng có lực.
Hiện giờ, quân khởi nghĩa, bao gồm quân đội của Trần Hạo, đều có các thế gia đại tộc duy trì, thực chất đây là trò chơi tranh đoạt thiên hạ của các thế gia.
Thiên hạ bình định kiểu này, đối với bách tính mà nói, cũng không hữu hảo hơn.
Thế gia bảo vệ từ đầu đến cuối là lợi ích của thế gia, bách tính phổ thông căn bản không được họ để vào mắt.
Cuộc sống của bách tính dưới triều đại mới, có bao nhiêu khác biệt so với trước đây?
Chi bằng trực tiếp phế bỏ hết thế gia, trả lại lợi ích cho dân chúng.
Mà Giả gia, không có quan hệ với bất kỳ thế gia nào, mới có thể thực sự mang đến cuộc sống tốt đẹp cho bách tính.
Giả Hoàn mỉm cười gật đầu: "Tại hạ chính là Giả Hoàn, gặp qua Thủy tiền bối, gặp qua Nhạc tiền bối, gặp qua..."
Hắn điểm danh từng người nam nữ ở cửa.
Những nam nữ trước mặt tuy đã có tuổi, nhưng vẻ ngoài vẫn rất đẹp.
Những người này phần lớn đã ngoài sáu mươi tuổi, nhưng người già nhất trông cũng chỉ khoảng bốn mươi.
Môn chủ Thủy Nguyệt môn vì công pháp nên vẻ ngoài vẫn như thiếu nữ mười sáu tuổi, xinh đẹp vô song, khí chất cao tuyệt xuất trần, lại hơn Thu Tuyết Di một tia mị lực do năm tháng lắng đọng, càng thêm hấp dẫn người.
Khó trách mấy chục năm không gặp, những người ái mộ và tình nhân cũ của nàng nghe nói nàng gặp phiền phức liền lập tức chạy tới.
"Tiểu tử, hôm nay chúng ta tâm tình tốt, không muốn thấy máu, ngươi thức thời thì ngoan ngoãn xuống núi đi." Một đại tông sư mở miệng.
Vị này là người trong đạo môn, không ngờ cũng tư phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận