Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành

Cá Mặn Giả Hoàn Chư Thiên Lữ Hành - Chương 293: Tam quốc 3 (length: 7974)

Đinh phu nhân nghiêm nghị, nói với Tào Ngẩng và Giả Hoàn: "Việc Hoàn Nhi gặp được Hoàng Thạch công, ngoài ba người chúng ta ra, không được để người thứ tư biết. Tránh gây sự dòm ngó từ người khác."
Tào Ngẩng hỏi: "Phụ thân cũng không nói sao?"
Đinh phu nhân đáp: "Vẫn là không nên nói. Phụ thân con đâu chỉ là của riêng con, nhỡ đâu người bảo con đem nội dung thiên thư truyền thụ cho Tào Phi, con dạy hay không?"
Tào Ngẩng: "..."
Tào Ngẩng: "Vậy, con cứ giấu phụ thân trước đã!"
Sau đó, Tào Ngẩng bắt đầu tu luyện theo nội dung trên thẻ tre.
Thẻ tre do Giả Hoàn làm giả, trên đó có một môn công pháp đứng tấn như cọc gỗ, một môn quyền pháp ngoại môn, một bộ thương pháp, cùng một vài trận pháp và binh pháp.
Công pháp đứng tấn như cọc gỗ là loại mà Giả Tông tu luyện, có thể giúp Tào Ngẩng tu luyện ra nội công.
Thương pháp cũng không phải tầm thường, chính là Dương gia thương pháp trứ danh lẫy lừng.
Môn này là Giả Hoàn học được khi đầu thai vào những năm cuối thời Bắc Tống, từ một thủ hạ của nhị ca hắn.
Vị thủ hạ kia là hậu nhân chính thống của Dương gia Thiên Ba phủ, không giống như loại hàng dỏm Dương Chí.
Dương gia thương pháp có đâm thẳng pháp, kiêu thương pháp, áp thương pháp, sát thủ thương pháp, tổng cộng ba mươi sáu thức, thoạt nhìn chiêu thức lặp đi lặp lại, "thường thường không có gì lạ", cũng không tính là "hảo xem", nhưng trên thực tế, các chiêu thức Dương gia thương lại vô cùng thực dụng, rất thích hợp chém giết trên chiến trường.
Trận pháp là thập đại trận pháp trong truyền thuyết, bao gồm nhất tự trường xà trận, nhị long xuất thủy trận, thiên địa nhân tam tài trận, tứ môn kim tỏa trận, ngũ hổ quần dương trận, lục tử liên phương trận, thất tinh trảm tướng trận, bát môn kim tỏa trận, cửu diệu tinh cung trận và thập diện mai phục trận.
Binh thư thì có [Lý Vệ Công Vấn Đối], [Hổ Khiêm Kinh], [Võ Kinh Tổng Yếu], [Kỷ Hiệu Tân Thư], [Luyện Binh Thực Kỷ]. Đều là những binh thư trứ danh sau thời Hán.
Hiện giờ những binh thư này còn chưa xuất thế đâu!
Tào Ngẩng xem những binh thư này như nhặt được chí bảo.
Hắn chăm chỉ không ngừng học tập nội dung "thiên thư", võ lực tăng lên, mưu lược binh pháp cũng từng ngày từng ngày gia tăng.
Giả Hoàn sai khiến hạ nhân đào xới trong vườn, những loài hoa cỏ quý báu vốn có đều bị đào đi, Giả Hoàn đem hạt giống bông vải và khoai tây, khoai lang lấy từ trong không gian ra trồng xuống ruộng.
Dù hắn có lãnh tâm đến đâu, cũng không thể trơ mắt nhìn người chết đói khắp nơi, nhìn bách tính đói khát đến mức ăn cả thịt người.
Hắn càng không muốn nhìn Tào Tháo dùng thịt người làm quân lương.
Hắn không biết việc này có thật hay không, có phải sử sách đã nói xấu Tào Tháo hay không, nhưng nếu có thể ngăn chặn triệt để thì càng tốt.
Tào Tháo tuy làm cha không ra gì, nhưng ai bảo kiếp này ông ta lại là thân cha của Giả Hoàn.
Chỉ khi Tào Tháo tốt, hắn mới có thể sống tốt hơn.
Đinh phu nhân ngồi dưới hiên xem tiểu nhi tử chỉ huy đám hạ nhân làm việc, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Nàng biết Biện phu nhân bên kia đang chế giễu nàng và tiểu nhi tử.
Nhưng thì sao chứ?
Tiểu nhi tử muốn làm gì, nàng đều sẽ ủng hộ.
Tiểu hài tử vui vẻ chơi đùa không tốt sao?
Không nên ép con đi đọc sách học tập, cũng đừng sợ làm hại thân thể tiểu hài tử.
A, vì thân phận thiên mệnh chi tử của con mình, Biện phu nhân cũng thật liều mạng, cố gắng ép con đọc sách, xây dựng cho con một hình tượng thần đồng.
Đinh phu nhân xem chỉ thấy buồn cười.
Thấy Giả Hoàn làm xong, Đinh phu nhân vẫy tay, gọi con đến bên cạnh, lấy lụa trắng lau mồ hôi cho Giả Hoàn.
Giả Hoàn cười hếch miệng với Đinh phu nhân: "Nương thân, hôm nay con muốn ăn lẩu."
Đinh phu nhân nói: "Thời tiết dần ấm lên rồi, còn ăn lẩu gì nữa."
Giả Hoàn làm nũng: "Con muốn ăn mà."
Đinh phu nhân chỉ biết đáp ứng, đối với tiểu nhi tử thích làm nũng, nàng thật sự không có cách nào.
Đinh phu nhân lập tức sai người đi chuẩn bị lẩu.
Cách ăn lẩu này là do tiểu nhi tử nghĩ ra.
Quả không hổ là tiểu nhi tử của nàng, ngoài ăn ra thì chỉ biết chơi.
Tiểu nhi tử còn chuyên môn nghĩ ra một loại nồi kỳ quái cho món ăn này.
Nhưng phải nói, ăn như vậy thật rất tuyệt.
Đặc biệt là mùa đông, ăn lẩu là thích hợp nhất, vừa ngon miệng lại ấm áp.
Đám hạ nhân rất nhanh đã chuẩn bị xong lẩu.
Không có ớt, canh được ninh từ xương ống hầm và gà.
Nguyên liệu nấu ăn khá phong phú, nhưng chủ yếu vẫn là các loại thịt.
Nhiều nhất là thịt dê, sau đó là thịt cá, thịt thỏ và thịt gà.
Tất cả đều được cắt thành những lát mỏng tang, nhúng vào nồi sôi sùng sục là có thể ăn được.
Người thời nay rất thích ăn gỏi cá, nhưng Giả Hoàn lại không thích.
Không được nấu chín kỹ, ai biết trong gỏi cá có bao nhiêu ký sinh trùng.
Hắn thích ăn cá, chỉ thích ăn cá đã được nấu chín.
Dù là cá sốt chua ngọt hay cá hầm ớt, hắn đều thích ăn.
Dưới sự lôi kéo của Giả Hoàn, Đinh phu nhân và Tào Ngẩng cũng bỏ ăn gỏi cá, chuyển sang ăn cá chín ngon miệng hơn.
Giả Hoàn theo khẩu vị của Đinh phu nhân, giúp bà pha một bát nước chấm, đưa cho Đinh phu nhân.
Đinh phu nhân vui vẻ nhận lấy lòng hiếu thảo của con trai, hai người chuẩn bị ăn thì nghe thấy đám hạ nhân hô "Chúa công" và "Đại công tử".
Giả Hoàn và Đinh phu nhân kinh ngạc, Tào Tháo lại trở về?
Sao không báo trước cho phủ một tiếng?
Đương nhiên không có chuyện ai đó cố ý giấu diếm tin tức Tào Tháo sắp trở về.
Đinh phu nhân là chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận của Tào gia, có thế lực nhất định trong Tào gia.
Ngay cả khi Biện phu nhân có tâm tư riêng, cũng không dám giấu giếm loại tin tức này, bởi vì căn bản không thể giấu được.
Giả Hoàn bất đắc dĩ đứng dậy, cùng Đinh phu nhân nghênh đón Tào Tháo.
Tào Tháo cười ha hả bước vào phòng, nhìn thấy nồi lẩu trên bàn, mắt liền sáng lên.
"Ha ha, ta về đúng lúc, có lộc ăn."
Tào Tháo biết đến lẩu, cũng ăn qua lẩu.
Vào đông, Giả Hoàn thấy trời lạnh nên làm đầu bếp đem nồi lẩu ra.
Sau đó, Tào Tháo cũng biết đến món lẩu, còn lôi kéo mưu sĩ và tướng lãnh cùng nhau ăn.
Mọi người ăn đến ấm áp dễ chịu, cảm thấy lẩu quả là món ngon không thể thiếu vào mùa đông, thậm chí còn tán dương Giả Hoàn vài câu vì thế.
Tào Tháo đắc ý nhưng cũng thở dài: "Đứa con này chỉ có chút nhanh trí trong việc ăn uống hưởng lạc."
Tuân Úc cười nói: "Tam công tử tuy rằng điểm xuất phát là vì bản thân, nhưng những thứ con mang ra, lại có thể tạo phúc cho bách tính, tỷ như lò sưởi hai năm trước."
Hạ Hầu Đôn gật đầu: "Cái lò sưởi đó thực sự là đồ tốt, hai năm nay, số người chết cóng vào mùa đông đã giảm đi rất nhiều. Tướng sĩ trong doanh trại vào mùa đông cũng tinh thần hơn chút."
Tào Tháo cười.
Trong lòng vẫn hài lòng với đứa con này, dù so với nhị nhi tử thông minh hiếu học cùng tuổi thì kém hơn, nhưng cũng không phải là đứa trẻ bình thường có thể so sánh được.
Ánh mắt Tào Tháo đảo qua bàn ghế trong phòng Đinh phu nhân, càng thấy tam nhi tử có thiên tài.
Những chiếc ghế và bàn này ngồi lên thật là thoải mái, ngồi ghế rồi, ông thực sự không muốn tiếp tục quỳ nữa.
Ông sai công tượng làm mấy bộ bàn ghế đưa cho thủ hạ, giành được sự khen ngợi của họ.
Đặc biệt là những văn nhân.
Thì ra họ cũng chịu đủ kiểu ngồi quỳ rồi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận